Sau buổi trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng sách làm sáng sàn nhà, trên mặt bàn có những chồng sách được chất thành đống.

Trong quầng sáng có những hạt bụi bay lơ lửng, người đàn ông khoác chiếc áo dệt kim, ngồi khoanh chân trên sofa. Hàng lông mi dài cụp xuống, đôi mắt sáng ngời, ngón tay nhẹ nhàng lật từng trang sách…

Trên trang sách ấy có hai người đàn ông đang quấn lấy nhau.

[Đừng…đừng như vậy, vẫn đang ở trong lớp học mà…]

[Em đã không thể tiếp tục nhịn được nữa rồi, thầy ơi…! Bàn tay to rộng giữ chặt cổ tay thon gầy dưới tay áo sơ mi.]

[Ưm….]

Sột soạt…! Trang giấy bất chợt bị người đàn ông làm nhăn.

Mặt mũi Giản Minh Chu đỏ bừng, anh mím môi, bàn tay đang nắm chặt trang sách run run lên: É é é é!

Bàn tay kích động lật sang trang tiếp theo.

[Cạch! Tấm lưng gầy yếu bị đè lên bảng đen, cà vạt rơi xuống, đôi môi nương theo cần cổ đang ngước lên rồi từ từ di chuyển xuống dưới…]

Ì…ì….(tiếng chuông điện thoại rung)

Điện thoại rung lên chợt chấm dứt không khí mập mờ.

Giản Minh Chu suýt thì nghẹn chết, sau một lúc bình tĩnh lại thì anh bấm nghe điện thoại: “Alo?”

Đầu dây bên kia chợt truyền đến tiếng khóc rống như tiếng chó ăng ẳng: “Biên tập ơi! Cứu mạng chó của tôi với!!!”

Ừm, mạng chó thứ 3 trong tháng này.

Giản Minh Chu thở dài hỏi: “Sao vậy?”

“Tôi vừa phát hiện bản thảo mà hôm qua tôi nộp có mấy chương bị lộn xộn!”

“Không sao”. Mặt anh đã không còn đỏ nữa, chỉ là giọng nói vẫn còn hơi khàn: “Tôi đã sắp xếp lại rồi”.

“Í? Chu choa…sống rồi! Cảm ơn biên tập nha!”

Cuộc điện thoại này vừa cúp thì rất nhanh đã có cuộc gọi khác đến: “Biên tập ới! Bản thảo của tôi còn thiếu năm sáu trang nữa, có thể thư thư cho tôi vài ngày không?”

“Thầy Tiểu Lộc, sao lần nào anh cũng báo tôi vậy”.

“Vì tuần trước tôi bị ốm mà… TnT”

Giản Minh Chu đã quá quen rồi nên xử lý rất thành thạo: “Muộn nhất là ngày mai, giờ tôi đi thương lượng với phía nhà xuất bản”.

“Vậy thì tốt quá! Tôi biết anh là đáng tin nhất mà, Chu Biên!”

“...Đừng gọi tôi là ‘Chu Biên’”

Cảm giác bản thân giống như một bãi bùng nhùng vậy.

Cúp điện thoại của tác giả, anh lại tiếp tục gọi điện cho nhà xuất bản. Lúc cuộc gọi kết thúc thì cũng là nửa tiếng sau, Giản Minh Chu bỏ điện thoại xuống rồi ngả người ra sau, lưng dựa lên lưng ghế.

….Cuối cùng cũng xong.

Hiện tại anh là một biên tập truyện tranh đam mỹ.

Dựa vào năng lực làm việc xuất sắc, tính cách bình tĩnh, lý trí nên trong ngành này anh làm cũng rất ổn. Trên thực tế, Giản Minh Chu tốt nghiệp trường danh tiếng, điều kiện ngoại hình cũng xuất chúng, lúc vừa ra trường cũng không phải là không tìm được công việc tốt hơn.

Sở dĩ anh chọn làm biên tập truyện tranh đam mỹ là bởi vì anh thích nghề này…

Không sai, anh có một sở thích mà không ai biết: Thích đu BL.

Nhưng Giản Minh Chu tự nhận mình không cong.

Chỉ là lúc thiếu niên chưa trải sự đời, trẻ người non dạ đọc nhầm một quyển truyện tranh đam mỹ. Lúc đầu anh chỉ coi đó là một quyển truyện tranh bình thường, kết quả vừa lật sang một trang khác thì đập vào mắt anh là hai người đàn ông hôn nhau. 

Lúc đó anh giật mình nhanh chóng gấp truyện lại rồi ném quyển truyện đi!

Sau vài giây hồi tưởng, anh lại chạy đi nhặt sách rồi mở ra đọc tiếp: Mới…mới lạ ghê, nhìn lại xem nào.

Cứ như vậy nhìn lại một cái rồi một cái nữa.

Đến khi anh phát hiện có gì đó sai sai thì một chân anh đã bước vào con đường đu BL rồi.

……

Ì…ì! Điện thoại lại rung lên cắt đứt suy nghĩ của anh.

Giản Minh Chu hít sâu một hơi: Lần này lại xảy ra chuyện gì đây?

Bàn tay với các khớp xương cân đối cầm chiếc thoại ở trên bàn lên.

Lúc nhìn người gọi đến thì sự bực dọc vừa mới xuất hiện của anh mới hạ xuống, không phải công việc, là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của anh hồi đại học: Tạ Trì.

“Alo, có chuyện gì vậy?”

“Minh Chu, đang làm việc à?” Ở đầu dây bên kia, giọng của Tạ Trì mang theo sự dịu dàng, ân cần.

Vô sự hiến ân cần*, những lúc này cần phải giả vờ không quen biết.

*Không có việc gì mà tự nhiên tỏ ra ân cần, niềm nở.

Giản Minh Chu lập tức cảnh giác, lúc này anh tiện tay vơ lấy một quyển truyện boylove lật loạt soạt, giọng nói cũng dịu dàng y như vậy: “Bận muốn chết”.

“……”

Dường như đối phương xịt keo một lúc, sau đó đối phương lại nói bằng giọng điệu ấm áp, ân cần hơn: “Trong lúc bận rộn cậu có thể dành ra một chút thời gian cho mình mà. Là như này, nhà cậu không phải ở gần đại học F sao? Chắc cậu vẫn ở một mình nhỉ?”

Giản Minh Chu: “Ừ, sao vậy?”

Tạ Trì nói: “Cháu trai mình tập huấn thể thao ở gần nhà cậu, có tiện để cho nó ở nhờ nhà cậu một thời gian không?”

Bẹp! Bàn tay đang lật sách chợt không lật nữa, cuốn sách cũng bị gấp lại.

Bìa sách là những bụi gai đan quấn vào nhau và tên sách là “vườn hoa hồng 18+”

Giản Minh Chu im lặng một lúc rồi hỏi: “Cháu cậu bao nhiêu tuổi? Lớn không?”

“Ừm, lớn lắm?”

“....” Chẳng trách năm đó thành tích ngữ văn bết bát.

Tạ Trì vẫn đang cố thuyết phục: “Yên tâm, nó không gây thêm phiền phức cho cậu đâu, nó chỉ qua ngủ giấc xong đi học ấy mà. Thực sự là vì điều kiện phòng thuê ngắn hạn ở xung quanh quá kém nên mình mới nhờ cậu….bọn mình cũng sẽ trả tiền phòng cho cậu, như vậy có được không?”

Chỉ qua ngủ giấc…

Giản Minh Chu ngẫm nghĩ một lúc. Căn phòng này của anh cũng rất rộng rãi, cũng có phòng để không… ( truyện trên app T Y T )

“Tiền nhà thì không cần đâu, cậu ấy có biết làm việc nhà không?”

Anh mải vùi mình vào công việc và truyện tranh nên rất lâu rồi anh không có dọn dẹp nhà cửa.

Giọng nói của đối phương chợt cao lên: “Biết biết biết! Ai có chân có tay mà không biết làm việc nhà chứ!”

Giản Minh Chu có chân có tay: …

Này là đang kháy ai vậy?

“Vậy để cậu ấy qua đây cũng được”.

“Thật á? Cảm ơn Minh Chu, lần sau mời cậu ăn cơm nhé”. Tạ Trì bắn rap một tràng cảm ơn, trước khi cúp điện thoại còn thề thốt, bảo đảm: “Yên tâm đi, Tiểu Cảnh biết làm lắm đó!”

“……”

Cúp điện thoại, Giản Minh Chu liếc nhìn xung quanh: 

Trên mặt bàn còn chất một đống các loại truyện tranh đam mỹ và doujinshi. Lúc anh ở một mình thì thấy không sao nhưng nếu để người khác nhìn thấy…

Không, không được.

Một cảm giác ngại ngùng siêu to khổng lồ chợt bao trùm lấy anh.

Lúc này, anh từ từ cúi người xuống, bắt đầu “phong ấn” khu vực không thích hợp cho người ngoài bước vào.

Tạ Trì nhắn tin nói cuối tuần người sẽ đến.

Người ở nhờ nhà cậu là con trai của chị gái Tạ Trì, tên là Tạ Cảnh. Từ thành tích đến ngoại hình đều xuất sắc, lần này đến đại học F để tham gia huấn luyện thể thao.

Phòng ốc đã được dọn dẹp xong.

Vì Tạ Cảnh sắp đến nên anh phải tạm thời thu dọn một số quyển truyện tranh của mình, anh ở trong phòng sách không có việc gì làm nên dứt khoát đi ra sofa ở phòng khách nằm dài.

Chiều chủ nhật, ánh mặt trời khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

Ánh nắng chiếu rải rác lên tóc mái mềm mại của anh, ánh nắng cũng chiếu lên sofa khiến nó trở thành một mảnh ấm áp, mềm mại.

Giản Minh Chu lăn một vòng trên sofa rồi vùi đầu vào trong gối: 

Truyện trưa mình đọc dở đang đến đoạn cao trào.

Tiếp theo sẽ tỏ tình sao?

Sẽ “chụt…” rồi “chụt…chụt” sao? Nói ra thì anh rất thích công của bộ đó, kiểu cao to đẹp trai, lại còn có chút cường thế, mạnh mẽ.

Khác biệt về thể hình cũng rất dễ thương…

Trong đầu anh đang tưởng tượng hết sức phong phú, cuối cùng bên ngoài huyền quan cũng vang lên tiếng chuông cửa.

Mạch suy nghĩ của Giản Minh Chu bỗng bị cắt đứt: Người đến rồi à?

Anh ngồi dậy rồi vỗ vỗ áo khoác ngoài, điều chỉnh lại sắc mặt rồi đi ngoài cửa, sau đó đi ra mở cửa.

Cửa mở ra.

Ánh nắng vàng từ khe cửa từ từ chiếu vào huyền quan, bóng người cao to đứng ở bên ngoài cứ như vậy đập vào trong mắt anh….

Vẻ mặt của Giản Minh Chu vô cùng kinh ngạc, lúc này anh hoàn toàn tỉnh táo.

… “Lớn lắm” mà Tạ Trì nói, thì ra là chỉ mặt thể chất vật lý!

Người trước mặt đang cúi đầu nên hàng lông mi cũng theo đó mà cụp xuống, mũi thẳng môi mỏng. Có lẽ vì là sinh viên thể thao nên thân hình trông vô cùng săn chắc, đẹp mắt, chiếc túi đeo chéo cũng tùy ý khoác trên vai.

Trong sự tùy ý, thoải mái lại toát ra vẻ có gia giáo.

“Chào chú”.

Giản Minh Chu nín thở rồi lại nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ừ, Tiểu Cảnh phải không, cậu của cháu nói với tôi rồi, đi vào nhà đi”.

Anh đưa tay ra định giúp người ta kéo vali ở đằng sau vào.

Lúc này Tạ Cảnh đã một tay xách vali đi vào nhà, cúi người thay giày rồi nói: “Cháu tự làm được ạ”. Cửa vừa đóng lại, ánh sáng trong nhà cũng tối đi nhưng nét mặt của cậu lại trông rõ ràng hơn cả ban nãy.

Không hề không tự nhiên, cũng không hề cố tình lấy lòng, nịnh nọt anh.

Còn trầm tĩnh và trưởng thành hơn cả trong tưởng tượng của Giản Minh Chu.

…Thậm chí lúc anh mở cửa cho cậu thì cậu còn xếp lại những đôi giày lộn xộn sau đó thuận tay đặt lên tủ giày.

Giản Minh Chu liếc nhìn sau đó nói: “Không sao, cháu không cần quan tâm mấy cái này đâu”.

Tạ Cảnh đóng tủ giày lại rồi đứng dậy, nói rất thản nhiên: “Chú cháu nói vì cháu ở miễn phí, vậy nên cháu đến đây làm trâu làm ngựa”.

Giản Minh Chu: ………..

Rốt cuộc Tạ Trì đã nhồi nhét vào đầu người ta những thứ gì vậy.

Miệng của anh mở ra rồi lại đóng vào, cuối cùng vẫn ngậm ngùi nuốt lại mấy chục câu chửi thề suýt thì thốt ra khỏi miệng, anh vẫn duy trì sắc mặt như bình thường mà dẫn Tạ Cảnh vào phòng khách.

“Qua đây đi, tôi dẫn cháu đi tham quan phòng ốc”.

“Vâng”.

Tạ Cảnh ngước mắt nhìn về phía bóng lưng của đối phương.

Thân hình cao và thẳng tắp, trầm ổn dịu dàng, dường như hoàn toàn phù hợp với hình tượng một người “trưởng thành lý tưởng”.

Cậu lại bình tĩnh thu tầm mắt lại.

Mà phía trước, “người trưởng thành lý tưởng” Giản Minh Chu đang cố gắng tỏ ra tự nhiên dẫn người đi qua cửa phòng sách.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để người ta phát hiện.

Đang trong lúc cảnh giác, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói lười nhác: “Đúng rồi, phải xưng hô thế nào ạ? Gọi anh…hay gọi chú?”

Giản Minh Chu chợt bừng tỉnh: “Gọi chú đi”. Mặc dù gọi “anh” nghe bùi tai hơn nhưng tự nhiên thấp hơn Tạ Trì một bậc thì lại khiến anh không cam tâm.

Tạ Cảnh vâng một tiếng rồi gọi: “Chú”.

Giọng nói trầm thấp, lười nhác khiến cho người nghe cảm thấy tai mình hơi tê ngứa.

Vai của Giản Minh Chu hơi rung lên.

Anh hơi đứng ra xa một bước rồi dừng lại ở phòng khách: “Đây là phòng khách, bên kia là nhà ăn và phòng bếp. Phòng của cậu là phòng đối diện với phòng khách, phòng bên cạnh là phòng tắm, bên kia là…”

Anh chỉ vào phòng sách: “Là nơi cấm vào, cấm địa”.

“Phong ấn” một số món đồ không thể phơi bày ra ánh sáng.

Anh nói xong thì lại cảnh giác nhìn Tạ Cảnh một cái nhưng người phía sau dường như chẳng có hứng thú tìm hiểu, tìm tòi gì cả, thậm chí còn chẳng thèm hỏi, chỉ tùy tiện đáp lại một tiếng: “Vâng”.

Giản Minh Chu chợt cảm thấy nhẹ nhõm: Tốt lắm, xem ra không có hứng thú gì.

Giới thiệu phòng xong thì Tạ Cảnh đi sắp xếp đồ đạc.

Giản Minh Chu gọi đồ ăn rồi gọi Tạ Cảnh ăn cùng. Ăn cơm tối xong, Tạ Cảnh vô cùng tự giác đứng dậy dọn dẹp, người cậu cao nên tay cũng dài, dọn dẹp vô cùng nhanh nhẹn, lưu loát.

Giản Minh Chu ở bên cạnh quan sát.

Đúng là người có ngoại hình, khí chất hơn người, bất kể làm việc gì thì đều đẹp mắt hơn người thường.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người thành thạo như vậy, dáng vẻ giống như ở trong một sòng bài xa hoa xào bài, đổ xúc xắc, làm công việc vất vả như trâu như ngựa vậy.

Đang chăm chú nhìn thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Giản Minh Chu nhìn người gọi đến: “Tạ Trì?”

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói chấn động trời đất: “Minh Chu! Cháu trai của mình đang làm gì vậy? Sao nó không nghe điện thoại?”

Giản Minh Chu nhìn về phía người ở bên cạnh: “Cậu ấy đang…mây trôi nước chảy dọn rác”.

Tạ Trì: “...”

Tạ Trì: “Ồ, tốt quá, bảo nó nghe điện thoại hộ mình cái”.

Tạ Cảnh ngước mắt nhìn qua.

Lúc này hai tay cậu đều đang cầm đồ, Giản Minh Ngôn thấy vậy thì đứng dậy đi đến bên cạnh cậu rồi bật loa ngoài, sau đó thuận miệng hỏi: “Sau khi cháu đến đây thì không gọi điện cho cậu cháu à?”

Tạ Cảnh liếc nhìn màn hình: “Cháu nhắn tin bảo ‘đến rồi’ mà”

“Đến rồi?” Giọng của Tạ Trì đột nhiên cao lên, ra vẻ không thể tin được mà nói: “Chỉ một cậu ‘đến rồi’ cộc lốc, lạnh lùng cũng coi là xong rồi hả? Không còn cái gì khác muốn nói sao? Đồ đạc sắp xếp xong chưa? Ở có quen không? Sống chung với Minh Chu thế nào…”

Một loạt câu hỏi dài dằng dặc trực tiếp đập vào màng nhĩ.

Giản Minh Chu thực sự không nhịn được nữa hỏi: “Cậu là mama boy à?”

“....” giọng nói ở đầu dây bên kia chợt im bặt.

Tạ Trì còn cẩn thận, rón rén hỏi: “Mama boy?”

Phía trước chợt phát ra một tiếng cười khẽ.

Tạ Cảnh ngắm nghía khuôn mặt của Giản Minh Chu, giọng nói rất nhẹ nhàng và mang theo chút ý tứ sâu xa: “Chú….cũng hiểu nhiều phết nhỉ”.

…Đù. Lỡ miệng rồi.

Giản Minh Ngôn chợt thấy âu sầu, anh mím môi rồi cúp điện thoại sau đó thản nhiên cất điện thoại đi rồi nói: “Sao, không phải ý trên mặt chữ à?”

Vẻ mặt của Tạ Cảnh giống như chú nói gì cũng đúng rồi cậu cười một tiếng: “Vâng”

Cười cái gì. Giản Minh Chu khẽ cau mày.

Cười đẹp như vậy nhưng cảm giác cứ hạ lưu kiểu gì ý.

Anh nhìn cậu cười mà cảm thấy khó xử, thế là anh cũng nở một nụ cười với cậu: “Tôi đi tắm trước đây”.

Tạ Cảnh mỉm cười: “Vâng”.

Giản Minh Chu nói xong thì xoay người đi vào phòng ngủ.

Đến khi cầm quần áo đi ra thì anh nhìn thấy Tạ Cảnh đã sắp xếp gần xong rồi. Anh đi qua phòng khách, vừa đi đến cửa phòng thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chuông

Giản Minh Chu dừng lại rồi ngó đầu ra xem: ?

“Có lẽ là đồ của cháu”.

Tạ Cảnh nhìn qua rồi nói: “Có một số đồ khó xách theo nên cháu gửi qua đây”

Giản Minh Chu gật đầu rồi đi vào phòng tắm.

Đóng cửa lại, ánh đèn trắng ở trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến cho làn da của người đàn ông càng trắng hơn, giống như phát sáng vậy. Anh đưa tay cởi quần áo, cởi được một nửa thì điện thoại ở trên bồn rửa mặt đột nhiên rung lên, màn hình cũng theo đó mà sáng lên.

[From: Tin nhắn chưa đọc của chủ biên]

Chủ biên? Giản Minh Chu treo quần áo lên rồi đưa tay ra bấm xem tin nhắn…

[Chủ biên]: Minh Chu, truyện thầy giáo Kiêu Lĩnh mà cậu thích nhất vừa phát hành bản in riêng, lại còn là tình yêu trong trường học nữa, tôi giữ lại cho cậu một bộ đó, ship hỏa tốc qua nhà cậu rồi.

[Chủ biên]: Chắc giờ cũng giao đến rồi.

[Chủ biên]: Vui chưa? Há há.

Giản Minh Chu: …….

Giản Minh Chu: ???

Bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng mở cửa lạch cạch.

Mắt anh chợt mở to, tim giống như nổ tung: Há há ông nội nhà anh!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play