Trên đường về, Ngao Tuyên vô cùng vui vẻ, suốt chặng đều ngâm nga hát gì đó.

Nhưng sự vui vẻ ấy của anh chỉ kéo dài đến cửa nhà đã đột ngột dừng lại.

Ngoài cửa có một người đàn ông cao lớn quần áo rách rưới đang ngồi, vừa nhìn thấy Ngao Tuyên, anh ta liền lao ra, khí thế kia như thể sắp liều mạng với Ngao Tuyên đến nơi vậy.

"Ngao Tuyên! Nạp mạng đây!!!!"

Tôi sợ hãi đến mức lùi lại một bước, nói, "Anh đừng đến đây, tôi báo cảnh sát rồi đó!"

Người đàn ông hùng hổ lao đến trước mặt Ngao Tuyên rồi chợt dừng lại, vẻ mặt đau khổ phẫn nộ:

"Cậu lấy cái nồi của tôi đi thì cũng thôi, nhưng cậu, con mẹ nó, cậu lại còn phong ấn thần lực của tôi! Cậu có biết mấy ngày nay tôi sống thế nào không hả?"

"Suýt chút nữa tôi đã bị thành quản* bắt đi rồi! Tôi, con mẹ nó, đường đường là Lôi Công! Thế mà lại bị đám thành quản* đuổi cho bỏ chạy!"

(*Thành quản: Quản lý trật tự đô thị)

"Sao lại không có ai giáng thiên lôi bổ chết cậu đi chứ!"

Tôi nấp sau lưng Ngao Tuyên, nhìn người đàn ông cao lớn trông có vẻ như sắp khóc đến nơi này... Định mệnh!?

Lôi Công thật?

Tôi không kiềm chế được mà liếc nhìn thân thể to lớn của anh ta, thầm nghĩ, nếu mà chuyện con dơi phi từ dưới đất lên đích xác đã được đăng tin, thì đào đâu ra một con dơi to như vậy chứ!

Ngao Tuyên vốn muốn ném phăng Lôi Công ra ngoài, nhưng xét đến độ nguy hiểm của việc ném đồ tầm cao, anh đành bỏ cuộc.

Vừa bước vào phòng, Lôi Công đã yêu cầu đem ngay cái nồi trả lại nồi cho anh ta, Ngao Tuyên lẽ thẳng khí hùng bảo: "Ở trong bếp."

Lôi Công cứng ngắc nhìn Ngao Tuyên: “Bà nội nó, có phải cậu lấy nó đi nấu cơm rồi không???"

"Tôi giết cậu!!!"

"Hôm nay, tôi, Lôi Công, phải thay trời hành đạo, sấm sét! Triệu hồi!"

"Cậu mà dám giáng sấm sét trong nhà thì theo luật pháp của con người, cậu phải đền bồi thường cho tôi đấy."

Tôi nhìn thấy vẻ bi phẫn và sự nghèo khổ hiện rõ ràng trên khuôn mặt anh ta.

"Làm thần tiên mà lại không có tiền à?"

Lôi Công lại bi phẫn nói: "Vốn dĩ vẫn còn một ít, nhưng bởi vì cứ đánh nhầm chỗ mãi nên phải bồi thường hết rồi."

Tôi: "?"

Ngao Tuyên kéo tôi ngồi xuống sô pha, Lôi Công cẩn trọng ngồi ở phía đối diện, lúc nãy ở bên ngoài trời tối quá không nhìn rõ, bây giờ nhìn lại, Lôi Công lớn lên vậy mà lại trông rất thật thà!

"Nồi ở trong bếp ấy, tự mình đi lấy đi."

Lôi Công do dự một chút: "Cậu không có lừa tôi đúng không?"

Ngao Tuyên sờ sờ mũi: "Tôi có bao giờ lừa lừa cậu đâu!"

Lôi Công hừ lạnh một tiếng, bộ quần áo không còn nhận ra màu sắc ban đầu đang mặc trên người kia, quả thật chính là người bị hại đương trường tố cáo.

Tôi thấp giọng hỏi Ngao Tuyên, "Hôm đó người anh đi gặp, chính là người quen này sao?"

Ngao Tuyên gật đầu: "Hắn tới hỏi anh tại sao lúc nào cũng mưa xuống chỗ này, lại còn không mang theo hắn đi cùng."

Trong lúc nói, Lôi Công đã đi lấy nồi, tiếng nước rào rào, có vẻ như anh ta đã tự giác rửa luôn cả nồi rồi.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm thấy mọi thứ trước mắt đây giống y như một bộ phim viễn tưởng, sau khi yêu đương trên mạng với Đông Hải Long Vương, tôi lại còn có thể nhìn thấy Lôi Công rửa nồi!

Tôi lấy điện thoại ra, quay video gửi cho Tống Trinh: "Thấy gì đây không, Lôi Công đấy!"

Tống Trinh nhanh chóng đáp: "Định mệnh!"

"Chị em, bà đã sắp lên trời rồi hả?"

"Sau này nếu tôi muốn gặp bà, chẳng lẽ lại phải đi Đông Hải tìm một con rùa đen gửi thư cho bà hay sao?"

Tôi che trán, cố gắng tìm hiểu lý do tại sao Tống Trinh lại cố chấp với rùa đen như vậy.

...

Sau khi Lôi Công lấy được cái nồi, anh ta đã nhanh chóng khôi phục lại thành một anh chàng đẹp trai vạm vỡ, chỉ là giữa hai đầu lông mày vẫn còn sót lại chút oán giận.

"Ngao Tuyên, khi nào thì cậu về?"

"Tuy rằng tốc độ thời gian của Long Cung có khác biệt, nhưng cậu cũng đã ở đây quá lâu rồi, có thấy mưa bên ngoài không hả?"

"Cậu mà ở lại thêm vài ngày nữa, mưa sẽ càng nặng hạt hơn đấy."

Tôi kinh ngạc nhìn Ngao Tuyên: "Là do anh làm mưa à?"

Ngao Tuyên hồn nhiên giải thích: "Không phải anh."

"Thân thể anh mang theo nước biển Đông, nếu lên bờ thì trời sẽ tự khắc mưa, anh cũng không thể khống chế được”.

"Thế thì anh cứ đến lần nào là em bị ngập lần đấy à?"

"Phải đấy!” Lôi Công đáp: “Nếu cậu còn cứ tuỳ hứng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị các trưởng lão Long tộc phát hiện."

Vẻ mặt Ngao Tuyên có chút đấu tranh: "Tôi lên bờ gặp vợ tôi, bọn họ có thể nói gì?"

Lôi Công bĩu môi: “Hôn lễ này của hai người, có thể hoàn thành không còn chưa nói chắc đâu?"

Tôi bối rối, ý anh ta là gì?

Việc Ngao Tuyên thông hôn với con người có phải là vi phạm thiên điều không?

Ngao Tuyên nhìn ra nghi ngờ của tôi liền nhanh chóng giải thích: "Không có, không có, anh có thể kết hôn với con người mà!"

"Hừ, đợi cậu làm xong chức trách của Long Vương thì cây cỏ trên mộ vợ cậu cũng đã cao ba mét rồi."

Ngao Tuyên thở dài: "Tôi đã đưa hết sính lễ rồi, bây giờ không ai còn có thể làm tôi lấy lại được nữa."

Lôi Công đột nhiên đứng lên: "??? Cậu điên rồi!"

"Cậu lấy trộm sính lễ ra rồi?"

"Lại còn đưa hết?"

"Cậu cmn là yêu vào mất não!"

Anh hùng cùng chung chí hướng đấy, tôi cũng nghĩ anh ấy là kiểu người yêu vào mất luôn não.

Ngao Tuyên có khí thế lợn chết không sợ nước sôi: "Dù sao sự tình cũng đã đến bước đường này rồi, chúng trưởng lão cũng không làm gì được đâu."

Lôi Công tức giận cười một tiếng: "Được rồi, cậu có chết cũng đừng mang tôi theo. Đừng nói tôi không nhắc cậu, một ngày ở Long cung, trăm ngày trên mặt đất, nếu cậu đã muốn ở cùng cô ấy, hoặc là cậu rút gân trừu cốt lên đây, hoặc là cô ấy thay tâm đổi phế đi xuống."

Lôi Công lao qua cửa sổ ra ngoài, vẫn cảm thấy tức không chịu được, bên ngoài sấm sét rền vang, liên miên không dứt.

Tôi lại không hợp thời nghĩ đến Trần Mặc, tự hỏi liệu giờ nghe tiếng sấm hắn có bị PTSD không nhỉ?

Ngao Tuyên an ủi tôi, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, Lôi Công chỉ là doạ hai chúng tôi sợ vậy thôi.

"Có rất nhiều Long tộc thông hôn với nhân loại rồi, chỉ là Lôi Công chưa thấy thế giới bao giờ thôi."

Tôi lo sợ bất an, không nói gì cả.

Mọi chuyện đã xảy ra trong những ngày này giống như một giấc mơ tuyệt vời vậy, mà đã là mơ, thì sẽ luôn có lúc thức giấc.

Ngao Tuyên đột nhiên vươn tay nghiêm túc ôm cổ tôi, đôi mắt đẹp đẽ nhìn chăm chú vào tôi một cách vô cùng kiên định: "Thư Bảo, tin tưởng anh, anh sẽ không bao giờ làm em buồn."

Anh ấy đỡ lấy sau gáy tôi, mặt càng lúc càng gần lại, rồi chạm nhẹ vào môi.

Tôi sững sờ một lúc, anh lại hôn thêm lần nữa: "Nhắm mắt lại đi, Thư Bảo."

Đệt! Nam sắc lầm lạc tôi!

Buổi sáng vừa mở mắt ra, còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, tôi đã cảm thấy bên cạnh có một nguồn thân nhiệt khổng lồ, nguồn thân nhiệt đó vươn một cánh tay ôm lấy eo của tôi, Ngao Tuyên đang chuyên chú nhìn tôi một cách dịu dàng và âu yếm.

Thấy tôi tỉnh, vội nở nụ cười xán lạn: "Thư Bảo, em tỉnh rồi?"

"Có mệt không, anh làm cái gì cho em ăn nhé, em muốn ăn gì?"

Tôi vừa mới động, hay lắm, chân mỏi lưng đau!

Tôi không nhịn được mà đấm anh ấy hai cái: "Đồ lừa đảo!"

Ngao Tuyên bật cười: "Sao lại lừa em rồi?"

"Em đã bảo anh dừng lại cơ mà!"

"Thì anh dừng rồi đó, nhưng là em kêu anh tiếp tục đấy chứ!"

Tôi khựng lại, mặt đỏ bừng, chỉ là ngủ một đêm tỉnh dậy, sao con rồng này lại có vẻ khang khác vậy hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play