Ngao Tuyên không biết đã quay lại từ lúc nào và đang đứng sau lưng tôi.

Vị phú bà kia cảm thấy như đang bị khiêu khích, đỏ mặt tía tai, đập bàn lớn tiếng quát: "Cậu nói ngọc trai của ai là giả cơ?"

Ngao Tuyên vẻ mặt bình tĩnh: "Bà, ngọc trai trên cổ bà chính là đồ giả."

"Nói nhăng nói cuội!"

Trần Mặc tức giận nhìn hai người chúng tôi, giọng điệu quái gở nói: "A, Lâm Thư, không ngờ cô lại là loại phụ nữ thế này. Cô cầm tiền của chồng mình đi bao trai trẻ, cô không thấy ghê tởm sao?"

Ngao Tuyên nhíu mày, "Tôi chính là chồng của Lâm Thư."

Có vẻ không cần thiết lắm, chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu người anh em à!?

"Xì, một đôi quỷ nghèo không có nhãn lực, chị à, ngọc trai em mua cho chị chính là trân phẩm thiên hạ—"

Trần Mặc còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét hệt như đại bác nổ bên tai, khiến cho người ta sợ hãi giật nảy mình.

Phú bà động tác nhanh nhẹn lao vào vòng tay của Trần Mặc, đâm cho hắn nhe răng trợn mắt: "Sét đánh rồi, thật là đáng sợ!"

Trần Mặc khó thở vỗ vỗ lưng phú bà: “Chị, chị đừng sợ, có em ở đây rồi!"

Tôi... Ngại quá, tôi muốn "huệ".

Đất bằng dậy sấm đã là cái quái gì chứ, việc tôi đang thấy mới là kỳ tích đây nè!

Tôi liếc nhìn Ngao Tuyên, anh ấy nháy nháy mắt với tôi, được rồi, tôi hiểu rồi!

Tôi lập tức nã súng vào Trần Mặc: "Nhìn thấy chưa, nói dối sẽ bị sét đánh đấy!"

"Trần Mặc, anh dám nói ngọc trai anh tặng là thật sao?"

Trần Mặc cứng cổ: "Đương nhiên là th一一"

Ngoài cửa sổ lại ầm vang thêm một tiếng sét nữa, Trần Mặc lúc này mới thực sự im miệng.

"Trần Mặc, anh có thể thề rằng anh thật sự yêu vị này, bà chị giàu có này sao?"

Phú bà ngóc cái đầu tổ chảng của mình từ trong lòng Trần Mặc lên, mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, Trần Mặc nuốt nước bọt:

"Tôi, tại sao tôi phải thề với cô..."

"Tiểu Trần, tôi muốn nghe cậu nói!” Phú bà xấu hổ cúi đầu.

Trần Mặc run rẩy nhìn ra ngoài cửa sổ, gần đây trời mưa rất nhiều, hiện tại bên ngoài cũng đang tí ta tí tách mưa nhỏ, hắn lại nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng căng thẳng: "Chị, đương nhiên là em yêu chị aaaaa!"

Tia điện xẹt ngang qua bầu trời kèm theo cả tiếng sấm rền khiến giọng nói của Trần Mặc cũng sợ tới mức biến đổi.

Đây mà nói là trùng hợp thì cũng có chút nói không nổi, ngay cả người phục vụ đang đứng ăn dưa bên cạnh cũng ngẩn tò te.

"Chậc chậc chậc, thà tin rằng trên đời có ma còn hơn tin vào miệng lưỡi đàn ông, anh xem anh xem, nam cặn bã mà thề thì sẽ bị sét đánh đấy."

Ngao Tuyên lại không hợp thời điểm nắm tay tôi: "Thư Bảo, em có thể tin tưởng miệng lưỡi anh, anh sẽ không bao giờ nói dối em."

Phú bà sắc mặt thay đổi, Trần Mặc cố gắng kéo tay phú bà: "Chị, thật sự là trùng hợp thôi, trùng hợp một cách kỳ lạ thôi chị!"

"Em sẽ nói lại lần nữa với chị! Chị là chị gái duy nhất của em!"

"Em yêu chị!"

"Đoàng!"

Lần này sấm sét còn to hơn, xoẹt qua cả đám cây cảnh ngoài cửa sổ, Trần Mặc và phú bà cuối cùng cũng đều ngậm miệng.

Phú bà cảm thấy quá mất mặt, hừ lạnh một tiếng, rút tay, lắc lắc eo bước ra ngoài, Trần Mặc căm hận nhìn tôi một cái, nhanh chóng đuổi theo.

Ngay khi hai người kia vừa đi ra ngoài, cơn mưa như trút nước, chiếc ô hoa nho nhỏ của phú bà bị lật ngay tại chỗ, nước mưa xối nhẹp, trông hệt như một đôi ngỗng vụng về.

...

Mãi cho đến khi về tới nhà, tôi vẫn còn cười ngớ ngẩn, trên đời này còn gì hạnh phúc hơn việc thấy một tên cặn bã bị sét đánh chứ?

Càng hạnh phúc hơn nữa là Trần Mặc còn ngồi lên hotsearch: # Chàng trai thề ba lần đều bị sét đánh #

Tôi chia sẻ tin vui này với Ngao Tuyên, Ngao Tuyên phải mất một lúc lâu sau mới trả lời lại tôi: “Em bây giờ đã có thể sai Long Vương giáng sấm sét rồi, lần sau liệu có nói với anh là em muốn lên mặt trăng luôn không?"

Theo lý thuyết thì không nên làm vậy.

"Haiz, trời mưa cứ liên tục mấy ngày rồi, thật là khó chịu, bà có thể kêu Long Vương nhà bà dừng mưa lại một lát được không?"

Nghe Tống Trinh than phiền, tôi cũng chợt nhận ra rằng gần đây mưa khá nhiều, trên vòng bạn bè còn có người hỏi, liệu có phải là Tiêu Kính Đằng len lén đến rồi không?

Tôi hỏi Ngao Tuyên sao trời cứ mưa hoài, Ngao Tuyên nói chuyện câu được câu chăng, nghe cũng chẳng hiểu gì cả.

Mưa nhiều rất khó chịu, ngay cả ga trải giường cũng bị ẩm mốc.

Mấy ngày nay Ngao Tuyên lại bị một số súp gà* tẩy não, cứ khẳng định là đàn ông tốt thì phải biết nấu cơm cho bạn gái, nên mỗi ngày anh đều đeo tạp dề, ở nhà vung xẻng xúc cơm.

(*Súp gà: Selfhelp)

Ngày đầu tiên anh nấu ăn, tôi đi liếc qua, thấy, tôm xếp hàng nhảy thẳng vào nồi, cua vung càng xông vào dầu nóng, cá chép to vốn đang quẫy loạn, giờ lại an tĩnh nằm một bên đợi chết, cả gian bếp trông cứ như đang diễn ra một nghi thức bí ẩn kỳ quái nào đó của tà giáo ấy.

Chỉ nhìn một lần thôi tôi đã bỏ cuộc rồi.

Tôi hỏi Ngao Tuyên: "Anh còn có thể giáng sấm sét à, mạnh dữ vậy? Thế Lôi Công Điện Mẫu còn cần làm gì nữa?"

Ngao Tuyên sờ sờ mũi, úp úp mở mở nói: "Ừm, coi như vậy đi, lần này là anh lên lấy cái nồi của Lôi Công."

Tôi trợn tròn mắt đầy tò mò: "Cái nồi của Lôi Công trông như thế nào vậy?"

Ngao Tuyên chỉ vào cái nồi đang đựng con cá chép lớn: "Đây, chính nó đây này."

Tôi theo những ngón tay của anh, cứng đờ nhìn xuống, nồi của Lôi Công màu đồng cổ, mặt trên có biểu tượng ở mà tôi không biết là gì, lúc này đựng một con cá chép lớn, lặng lẽ nằm ở trên bàn.

Tội lỗi!

Đầu óc tôi phiêu đi không kiểm soát nổi, lần sau Lôi Công giáng lôi, liệu có hay không mùi cá chép om dưa?

"Lôi Công, có thể nhịn được cả chuyện này sao?"

Ngao Tuyên dịu dàng săn sóc bưng cho tôi một bát canh: "Hắn cũng thường lấy nồi Lôi Công để nấu cua mà. Nồi không phải dùng để nấu sao?"

Thế mà tôi lại cảm thấy rất hợp lý mới chết chứ, bất kể là loại nồi nào, có thêm chức năng gì, thì công năng chính của nồi vẫn là dùng để nấu mà.

"Tại sao anh lại dùng nồi của Lôi Công vậy?"

"Chúng thần bọn anh không thể sử dụng pháp lực trong thế giới của con người. Dùng nồi của Lôi Công, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ phạt hắn."

Xin lặng lẽ thắp nhang cho vị Lôi Công chưa từng gặp mặt này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play