Ngày gì mà đen thế không biết, con xe lại tự dưng dở chứng mãi không chịu nổ. Chắc do cô còn tiếc cái bugi không chịu thay nên nó mới đình công đây. Ỳ ạch đẩy chiếc xe vào trong ngõ để về phòng trọ, bỗng cô nghe tiếng cãi vã:

- Cô em đi với anh không? Về làm gì? Đi vui vẻ với anh đi?

Cùng với những lời tục tĩu hùa theo của hai tên đàn ông đi cùng là những tràng cười khả ố. Lạc ở giữa ba người đàn ông là một cô gái mặc váy trắng, tóc xõa xuống che cả khuôn mặt, một bên váy xộc xệch làm hở cả một phần trước ngực. Có vẻ như cô ta đã say nhưng vẫn cố gắng để đuổi ba người đàn ông đi.

- Tránh ra.. nếu không tôi sẽ gọi công an..

Kết thúc câu nói như hụt hơi đó là những bước chân xiêu vẹo, hai tay cố gắng bấu vào bức tường để khỏi ngã. Chỉ nhìn thế thôi là cô đã đủ hiểu chuyện gì xảy ra. Chuyện này không nói thường xuyên nhưng sống ở cái ngõ nhỏ sau quán karaoke này thì cũng không lạ lắm. Cô đứng nép vào chỗ tối, mở điện thoại, bật file đã ghi âm sẵn tiếng còi xe cảnh sát và mở lên. Tiếng loa to vang trong ngõ nhỏ đã cho thấy tác dụng của nó ngay. Ba tên đàn ông nghe thấy tiếng loa, từ bỏ con mồi và nhanh chóng dời khỏi hiện trường. Việc cảnh sát thỉnh thoảng đột xuất kiểm tra quán karaoke là bình thường, mà sống trong cái ngõ nhỏ này cô cũng phải phòng thân chứ. Có tác dụng đấy chứ, ít ra cũng không tốn sức bằng những kiểu làm anh hùng cứu mỹ nhân đánh nhau huỳnh huỵch như trên ti vi. Đi lại gần bên cô gái để kiểm tra, vừa cầm tay cô ta thì:

Chát!..

Tiếng chát vang vọng trong ngõ nhỏ giống y như tiếng còi xe cảnh sát ban nãy. Đánh xong cô ta ngã gục vào người cô, tay bám thật chặt vào áo cô như kiểu sống chết cũng phải bắt được hung thủ. Cố giằng ra vài lần mà không được, mệt mỏi quá rồi. Cô đành lôi cô ta về căn phòng trọ còn cách một trăm mét của mình, để cô ta lại một mình cô cũng không yên tâm. Biết đâu được, sáng mai ngủ dậy cô sẽ là nhân chứng của một vụ hiếp dâm hay tồi tệ hơn có thể là bị nghi ngờ là hung thủ giết người. Nhìn cô ta nhỏ thế mà nặng khủng khiếp, đưa được cô ta lên giường mà cô tưởng mình đang chạy bộ hàng trăm kilomet chứ. Đang ngồi thở hổn hển bỗng cô sực nhớ ra còn chiếc xe máy cô quẳng ở đầu ngõ. Cô nhanh chóng chạy ra, may sao vẫn còn. Cô lại hì hục đẩy chiếc xe về phòng. Trên đường đi cô còn đá phải cái túi xách chỗ cô ta và ba tên đàn ông vừa đứng. Chắc là của cô ta đây mà, vừa nãy tối quá không nhìn thấy gì. Choàng cái túi xách vào gương xe, cô ước gì quãng đường có thể ngắn lại. Sức lực bỏ ra trong hai tiếng vừa qua chắc bằng sức cả tuần cô lao động. Về đến phòng trọ cô chẳng muốn làm gì nhưng nghĩ đến cái tát vừa rồi thì cô lại phải bật dậy đi luộc trứng gà nếu không muốn ngày mai một bên mặt bị sưng.

Con gái gì mà đánh đau dữ vậy. Vừa lăn quả trứng trên mặt, cô vừa nhìn kẻ ác nhân đang cuộn tròn người trong chiếc chăn của mình. Tự nhiên cô muốn nhìn rõ mặt kẻ ác nhân đó. Gạt những lọn tóc che hết mặt của cô gái, những đường nét hài hòa trên khuôn mặt hiện ra. Làn da trắng nõn, mịn màng càng làm cô bị thu hút. Giơ tay định sờ lên khuôn mặt đó, bỗng nhiên cô nhìn thấy khuôn mặt này quen quen nhưng cô không thể nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Thui kệ, không quen là không biết, ngủ cho khỏe.

Chiếc giường đôi vẫn đủ chứa hai người nhưng tấm chăn duy nhất thì bị cô ta quấn vào người. Mình là chủ nhà không lẽ chịu rét. Không được, vậy là cô giật lại một góc chăn. Cố đẩy cô ta ra một chút, cô cũng chiếm được phần chăn của mình. Xong rùi, ngủ thui. Có một người lạ ngủ bên cạnh làm cho giấc ngủ của cô không yên ổn. Đến nửa đêm, cô bị bừng tỉnh bởi cơn khát nước của cô ta. Mắt thì nhắm mà tay thì cứ đập loạn xạ vào người cô. Tức thật, có cho người ta ngủ không đây. Cố nằm im thì cô ta càng khua tay đập vào lưng, vào mặt cô. Bật dậy trong sự khó chịu, cô đổ một chút nước ấm vào cốc và nâng cô ta dậy cho uống nước. Hết khát, cô ta nằm im. Cô cũng quay lại chỗ nằm, quay lưng về phía cô ta nhắm mắt ngủ. Đồng hồ sinh học của cô rất chuẩn, một giấc ngủ chập chờn không làm cô ngủ nướng thêm được. Cô mở mắt, cảm giác có thứ gì âm ấm đang nằm trên bụng cô và hơi thở ấm nóng ở đằng sau cổ. Mất một phút để định hình, cô mới nhớ ra có một con người nữa đang nằm trên giường của cô. Bật nhanh dậy, cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân. Đi qua chiếc giường mà cô ta vẫn ngủ yên ổn, cô đi mua đồ ăn sáng.

Đứng tần ngần trước quán ăn sáng mọi ngày, cô phân vân không biết mua gì, một suất hay hai suất. Đã làm người tốt rùi thì làm cho chót, mua một cháo, một bánh bao, cô ta ăn gì thì ăn còn lại thì cô xử lí. Mở cửa ra, cô ta đã ngồi nghiêm chỉnh cạnh giường. Cô ta nhìn cô như thể cô vừa làm điều gì xấu xa. Bốn mắt nhìn nhau một lúc, câu nói đầu tiên mà cô nghe được lại là:

- Anh ta thuê cô, anh ta muốn làm trò gì?

Không hiểu chuyện gì, mặt cô nghệch ra. Cô cứ nghĩ là mình sẽ nhận được lời cảm ơn hay đại loại như: Tại sao cô ta ở đây, tối qua đã xảy ra chuyện gì.. Và thế là cô được dịp kể ra cái tát oan ức mà cô phải nhận, được nhìn thấy thái độ nhận sai rối rít và lời cảm ơn thật chân thành của cô ta chứ. Sao cô không rơi vào tình huống như trong phim hay trên tiểu thuyết thường gặp. Cô chỉ nhận được được một câu hỏi mà mười hai tấm bằng khen học sinh giỏi cũng không trả lời giúp cô được. Đợi một lúc không thấy cô trả lời, cô ta như đã biết được đáp án, cô ta đứng lên và đi thẳng ra ngoài bỏ lại cô vẫn đứng im tại chỗ, hai tay vẫn còn cầm hai suất thức ăn. Khi sực tỉnh ra, chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng cô ta đâu. Thật là con người kì lạ mà. Thui vậy, mặc kệ con người khó hiểu đó, quay về xử lí hai suất ăn và công việc tiếp theo là đẩy xe đi sửa sau đó đến làm nô dịch cho Huyền. Trên cái gương xe vẫn còn lủng lẳng cái túi của cô ta, tiện tay cô vứt luôn lên giường cho bõ cái tức mà cô ta đã trút lên cô. Đóng cửa phòng rồi bắt đầu công việc của ngày cuối tuần thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play