Tên gốc: Vạn người ngại hắn bãi lạn Thể loại: Sảng văn, chủ thụ, hào môn thế gia, vả mặt, 1v1, HE Tình trạng bản gốc: Hoàn 120 chương + 53 phiên ngoại
Văn án
Yến Thu vốn là một thiếu gia hào môn trong tiểu thuyết drama tình yêu.
Theo lý thì sống trong gia đình giàu sang, đáng lẽ cậu sẽ trải qua cả đời thảnh thơi, nhàn hạ, thoải mái tận hưởng,
Nhưng không may, cậu vừa ra đời đã bị bệnh viện ôm nhầm.
Cuộc sống của cậu cũng từ cha mẹ ân ái, áo cơm không lo biến thành lớn lên trong một khu ổ chuột.
Hoàn cảnh chung quanh cộng thêm người cha quanh năm bạo lực gia đình và một người mẹ có tính tình lạnh lùng, khiến cậu trở nên vô cùng bất hạnh.
Đợi đến lúc hai mươi năm sau khi cậu được nhận về, trong nhà đã không có chỗ cho cậu tồn tại.
Nhà họ Phó lộng lẫy danh tiếng lớn.
Cậu chủ giả run rẩy đáng thương trốn ở sau lưng cha mẹ ruột của cậu.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cậu vừa gây khó dễ vừa căm ghét.
Cha ruột vốn nên tự đau khổ: "Con không bằng nửa đầu ngón tay của Sương Trì."
Mẹ ruột vốn nên tự trách: "Mẹ biết con chịu nhiều khổ cực, nhưng dù nói thế nào, Sương Trì cũng là đứa con mà chúng ta nuôi hơn hai mươi năm, nó không thể đi đâu được."
Anh trai vốn nên bảo vệ cậu: "Em ấy cũng là em trai của anh, anh tuyệt đối không để cho em ấy rời đi."
Cậu tựa như một diễn viên kịch câm, một người đứng múa ở trên sân khấu, không phát ra được âm thanh nào, cũng không có người quan tâm cậu buồn hay là vui.
Hơn hai mươi năm ân tình dưỡng dục, cậu có thể hiểu được tình cảm cha mẹ dành cho Phó Sương Trì.
Thế nên cậu cảm thấy mọi chuyện là do mình, cho nên dốc sức lấy lòng bọn họ.
Nhưng vào lúc trước khi từ giã cõi đời này vì cơn bạo bệnh.
Cậu lại nghe thấy cha ruột hờ hững nói: "Chết đi cũng tốt."
Mẹ ruột cậu nói: "Hy vọng kiếp sau con đừng tiếp tục đầu thai vào trong bụng mẹ nữa."
Còn người anh trai của cậu lại hứa hẹn với Phó Sương Trì: "Em vĩnh viễn là em trai duy nhất của anh."
Về sau Yến Thu mới biết được tất cả mọi thứ đều chỉ vì cậu chỉ là một cậu chủ phản diện người người căm ghét trong một quyển tiểu thuyết.
Cậu mới biết mình đã điên khùng đến mức nào.
Cậu thế mà mong muốn xin xỏ tình yêu từ những người này.
Nếu như được trở lại lần nữa....
Lần nửa mở mắt, cậu đã trở về cái ngày được nhà họ Phó tìm về.
Phó Kiến Đình: "Con không bằng nửa đầu ngón tay của Sương Trì."
Yến Thu: "Ừm."
Lục Nhuyễn: "Mẹ biết con chịu nhiều khổ cực, nhưng dù nói thế nào, Sương Trì cũng là đứa con mà chúng ta nuôi hơn hai mươi năm, nó không thể đi đâu được."
Yến Thu: "À."
Phó Trầm Trạch: "Em ấy cũng là em trai của anh, anh tuyệt đối không để cho em ấy rời đi, yên tâm, sau này phần tài sản thuộc về em, bọn anh sẽ không động tới dù chỉ một chút."
Yến Thu: "..."
Bọn họ vốn cho rằng Yến Thu từ nhỏ lớn lên ở khu ổ chuột nhất định sẽ là bùn nhão không thể trát tường, vĩnh viễn không có cách nào hòa hợp với cuộc sống của bọn họ, sau này cứ tùy tiện bố thí cho một ít tài sản cũng đủ để cậu cảm động rơi nước mắt cả đời.
Ai ngờ sau này trên tin tức báo chí, bọn họ liên tiếp nhìn thấy tin tức liên quan đến Yến Thu.
[Tác phẩm mới của thiên tài điêu khắc gỗ Yến Thu ngày hôm qua tại phòng đấu giá được đấu thầu lên tới hàng ngàn vạn.]
[Đại sư điêu khắc gỗ đỉnh cấp ở trong nước, Lê Nguyên Tỉnh chính miệng thừa nhận Yến Thu là học trò của ông.]
[Nhà điêu khắc gỗ Yến Thu tuổi còn trẻ, đã sở hữu khối tài sản hơn trăm triệu tệ.]
Về sau nữa, Phó Kiến Đình tự mình tìm tới trước mặt Yến Thu muốn cậu trở về thừa kế gia nghiệp.