10.
Trước khi ta kịp mở miệng đồng ý, anh ta đã thổi một tiếng còi.
“Shh—”
Hai con ngựa với bộ lông sáng bóng, tràn đầy sức sống được dẫn ra từ phía sau doanh trại. Không khó để nhận ra 2 con ngựa này vẫn giữ nét hoang dã, nhưng thực sự đây là hai con ngựa quý hiếm.
An Tu Vũ nhìn ta với vẻ mặt đầy tự hào. “Hai con này là Sư Tử Thông mà ta mới săn được gần đây.
Chúng hoang dã và khó thuần phục lắm, nếu ngươi có thể thuần phục một trong số chúng trước ta, thì coi như ngươi thắng.” “Nhưng một người huấn luyện ngựa chính hiệu cũng cần một thời gian để có thể làm được điều đó, nếu không ngươi vẫn nên trở về thôi.” An Tu Vũ thật là chu đáo, đã nghĩ sẵn cho ta lý do để rời đi.
(狮子骢/Sư Tử Thông là một loại ngựa, "Thông" có nghĩa là ngựa có lông màu xanh nhạt và trắng lẫn lộn. "Sư Tử" ám chỉ đến bộ lông yên của nó rất giống bờm và râu sư tử. Trong "Triều dã thiên tải" có ghi chép rằng: Vào thời Đường Tùy Văn Đế, nước Đại Uyên đã tặng một con ngựa có thể chạy ngàn dặm, bộ lông yên của nó quét dài trên mặt đất, được gọi là "Sư Tử Thông". Nguồn: Baike.com)
“Nếu ta thắng thì sao?” Ta không hề tỏ ra sợ hãi. An Tu Vũ thấy ta bình tĩnh như vậy, lại càng hứng thú: “Nếu ngươi thắng, tiểu gia này sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh".
“Được, một lời đã định.” Ta không chần chừ, liền ngay lập tức đồng ý.
Ta trao gói hành lý đang cầm trong tay cho Lục Nhị, nàng ấy nhanh nhẹn đón lấy và không ngần ngại nói: “Tiểu thư, xin hãy thận trọng.”
Ta gật đầu, bởi lẽ lần này ta mặc trang phục gọn gàng, việc cưỡi ngựa đối với ta không hề gây khó khăn.
“Lưu tiểu thư, xin mời chọn trước.”
An Tu Vũ dù có chút ngạo mạn, nhưng vẫn giữ đúng mực lễ nghĩa cần có. Ta tiến đến trước hai con ngựa cao quý, quan sát chúng một lượt. Ta đã chọn một con, từ tay người cai ngựa nhận lấy dây cương.
Bên cạnh, các binh sĩ đã tụ tập một vòng chỉ để xem một màn kịch náo nhiệt.
"Tsk tsk, quả nhiên là nữ tử, lại chọn một con ngựa hung mãnh nhất."
"Có lẽ nàng ta thực sự tự tin."
"Ngươi không nghĩ một chút à, loại "Sư tử thông" này, ngay cả người cai ngựa giàu kinh nghiệm nhất cũng cần một ngày để thuần phục, huống chi đối thủ là An thiếu tướng."
......
Những người xung quanh đứng xem, hầu hết đều không tin ta sẽ làm được. Đặc biệt sau khi ta chọn một con ngựa hung hãn.
Ta nhảy lên lưng ngựa, "Sư tử Thông" bắt đầu đá chân điên cuồng, bụi đất bay lên mù mịt, tiếng hí dài của ngựa vang lên không ngớt.
Ta điều chỉnh dây cương lỏng chặt vừa phải, chân trước của ngựa đạp lên, suýt chút nữa là ta bị hất xuống từ lưng ngựa. Thế nhưng ta vẫn kẹp chặt bụng ngựa, cố gắng giữ thăng bằng.
Cách xử lý của ta như mây trôi nước chảy, khiến cho các binh sĩ kể cả An Tu Vũ đều không rời mắt. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng, đây lại là một bữa tiệc thị giác hòa quyện giữa cương và nhu.
Lục Nhị đứng dưới nhìn ta lên xuống, lo lắng đến nỗi ngón tay quấn chặt một góc vải hành lý. Môi dưới nàng ấy bị cắn đến nỗi trắng bệch mà không hề hay biết.
Chưa đến một nén nhang, "Sư tử Thông" vốn dữ tợn bắt đầu trở nên điềm tĩnh. Nó từ từ giảm tốc độ chạy quanh sân, cuối cùng đi chậm rãi giống như một chú ngựa nhà được thuần phục.
Ta vuốt ve nó như vuốt ve một chú thú cưng vậy, theo chiều lông mượt mà vuốt từ đầu đến cuối.
"Chưa đến một nén nhang... Người phụ nữ này có chút tài nghệ đấy. An Tu Vũ sẽ không thua một người phụ nữ chứ."
An Tu Vũ nhìn ta một cái, lập tức nhảy lên lưng ngựa. Có lẽ vì quá vội vàng muốn thành công nên Sư tử Thông của anh ta bắt đầu nổi loạn, hoàn toàn không nghe điều khiển.
An Tu Vũ kéo chặt dây cương, dường như đã chạm vào điểm tức giận của Sư tử Thông, làm cho nó càng thêm điên cuồng, trực tiếp lao qua hàng rào của doanh trại.
"Buông ra——" Ta kẹp bụng ngựa một cái, cưỡi ngựa lao ra ngoài, hét lên với An Tu Vũ. Ta quan sát xung quanh, chạy lên phía trước, dùng sức giữ chặt một cành cây, chờ đến khi An Tu Vũ gần đến, ta buông tay ra.
An Tu Vũ trực tiếp nắm lấy cành cây, bị treo lên trên một lúc, rồi mới rơi xuống đất.
"Ngươi dám đối xử với tiểu gia như vậy..."Bộ đồ màu lam của An Tu Vũ đã dính đầy bùn lầy, ngẩng đầu đang chuẩn bị mắng ta, nhưng lại chứng kiến một cảnh tượng không thể tin được.
Khi con ngựa của An Tu Vũ hoảng loạn chạy đến bên cạnh ta, ta nhảy lên, từ lưng ngựa mình đang cưỡi sang lưng con ngựa đó.
Theo tốc độ của ngựa hoang, ta cưỡi nó chạy một vòng lớn, tiêu hao một phần sức lực, sau đó, giống như cách ta đã thuần phục Sư Tử Thông trước đó, từ từ dẫn dắt con ngựa hoang.
Tiếng hí của ngựa hoang cũng dần nhỏ đi nhiều, cuối cùng từ chạy nhanh đã trở thành bước đi chậm rãi.
Ta dẫn ngựa hoang và con Sư Tử Thông mà ta đã thuần phục từ trước, đi đến trước mặt An Tu Vũ, ngồi trên lưng ngựa cao ngạo nhìn xuống.
"Ta đã thắng."
11.
Vì sự kiện thuần phục ngựa lần này mà An Tu Vũ cũng mất mặt khá nhiều trong quân doanh. Tuy nhiên, hắn ta cũng là người giữ lời hứa.
Ta đã đến quân doanh được nửa tháng.
Kể từ sau sự kiện đó, An Tu Vũ hàng ngày đến tìm ta nói là muốn nghiên cứu binh pháp, thỉnh thoảng cũng muốn cùng ta đối luyện. Thường thì buổi tập luyện sẽ kết thúc khi ta đánh ngã anh ta khỏi ngựa.
Thế nhưng, mỗi lần như thế hắn ta lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, cả người như bị ma ám.
||||| Truyện đề cử:
Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại |||||
Dù rằng ta ở trong quân doanh, nhưng một số chuyện xảy ra trong kinh thành vẫn có thể truyền vào tai ta. Hôm nay phụ thân đến quân doanh, trên mặt đầy vẻ lo lắng, thấy ta càng thở dài ngao ngán.
Ta đặt cuốn binh thư xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy cha?"
"Mẫu thân con...ầy..." Nghe đến đây, trong lòng ta cũng đoán ra được phần nào, chắc chắn là chuyện của người con gái giả mạo Nguyệt Nhi.
"Mẫu thân của con nghe nói con được phong từ làm nữ tướng quân mà trong nhà lại có người không tên tuổi nên cho rằng không hợp lý. Nghe nói đã thảo luận với thái tử, định tuyên bố cô ta là em sinh đôi của con…"
"Cha nghĩ sao?" Trong lòng ta chua xót, ngón tay kẹp lấy mép cuốn binh thư bắt đầu trở nên trắng bệch. Chỉ vì ta không thể trở thành cô gái lớn lên theo ý muốn của mẹ, nay lại sẵn lòng nhận một người con gái không có quan hệ máu mủ làm con.
Cha nhìn ta, vuốt đầu ta: “Là cha có lỗi, để con phải chịu nhiều điều oan ức, con yên tâm, lần này cha sẽ không để mẹ con làm càn nữa. Dù mẹ con có làm loạn thế nào, cha đã rõ ràng lập trường, cuộc đời này chỉ có một mình con là con gái.”
Nhìn khuôn mặt già nua của cha nở nụ cười đầy tình thương, ta cũng mỉm cười theo. Cha dù thường xuyên ở trong quân doanh, nhưng trong ký ức của ta, người tốt với ta chỉ có mình cha.
Từ đó, ta cũng quyết tâm trong lòng. Nếu mẫu thân đã không muốn nhận ta làm con gái, vậy ta cũng không cần người mẫu thân ấy nữa.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của ta trong quân doanh. Chỉ có điều bây giờ có một vấn đề khó khăn. Hoàng đế cho ta quyền sử dụng tên của quân doanh để tuyển mộ nữ binh lính, nhưng đã treo biển một thời gian dài, không ai đến gia nhập.
An Tu Vũ thấy ta đau đầu, liền tranh thủ lúc nghỉ ngơi vào lều của ta, lấy ra từ trong tay áo một bức họa của một người. Ta mở ra, bên trong là hình ảnh một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, trạc ba mươi tuổi.
"Người này tên là Tôn Tam Nương, thời trẻ chồng cô ta là thủ lĩnh của sơn trại và cô ta cũng có sự uy tín nhất định. Sau khi chồng qua đời vì bạo bệnh, cô ta mở một quán trọ ở chân núi Long Phượng. Những người dưới tay cô ta đều là những phụ nữ không nơi nương tựa theo cô ta học võ, cũng đã hình thành một đội nhóm nhỏ.
Nếu ngươi có thể mời cô ta gia nhập, không chỉ là quân số của đội quân tăng lên, việc có thêm người gia nhập cũng sẽ làm cho việc tuyển mộ quân sĩ sau này trở nên dễ dàng hơn."
Không ngờ, An Tu Vũ lại tìm cho ta một người đáng tin như vậy.
“Nhưng điều đau đầu là Tôn Tam Nương tính tình nóng nảy, không phải là người dễ dàng thân cận, triều đình đã mấy lần gửi người mời chào mà đều không thành. Dù sao thì đã chỉ đường cho cô, cô tự tìm cách đi.” An Tu Vũ nói xong liền quay người rời khỏi lều của ta.
Ta mới phát hiện, khi An Tu Vũ bước vào cố ý mở lớn cửa lều. Có vẻ như anh ta làm vậy để chặn đứt bất kỳ lời nói xì xào nào và giữ thanh danh cho ta.
Ta không khỏi mỉm cười. Cậu bé này, tuổi còn nhỏ mà đã biết quan tâm đến người khác.
An Tu Vũ vừa bước ra khỏi lều, Đông Thanh - gã hầu cận bên cạnh mím môi cười: “Thiếu gia còn nói không thích quan tâm chuyện không đâu, chuyện của Lưu tướng quân mà thiếu gia vẫn luôn canh cánh trong lòng, còn cố tình nhờ tình báo quân tìm thông tin của Tôn Tam Nương"
“Ta chỉ là cảm thấy, giúp nàng ấy cũng là giúp đội quân chúng ta mạnh mẽ hơn, có gì khác đâu” An Tu Vũ nói xong thì giơ tay đấm nhẹ vào bụng Đông Thanh rồi bỏ đi.
Từ quân doanh tới núi Long Phượng không xa lắm, ta và Lục Nhị hoá trang 1 chút rồi đi đến quán trọ dưới chân núi.
Trong quán trọ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, nhân viên phục vụ vội vàng đi đến chào hỏi chúng ta, cười nói: “Quý khách ghé qua nghỉ tạm hay ở lại quán?”
“Chúng ta muốn một phòng yên tĩnh hãy mang lên vài món ăn ngon cùng rượu.” Ta ngó quanh nhưng không thấy bóng dáng Tôn Tam Nương giống như trong bức họa, nên định sẽ ở lại đây một đêm rồi tính tiếp.
Ta và Lục Nhị mặc trang phục nam, giả dạng là thương nhân qua đường, thuê một phòng trọ, định sẽ quan sát tình hình.
“Mời quý khách theo ta".
“Phòng số một Thiên Tự—” Ta mới đi lên vài bậc thang thì nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến từ bên ngoài, cảm giác hùng hổ của nó khiến ta không khỏi nghĩ đến một người nào đó.
“Tiểu gia, tiểu phu nhân xin mời qua đây.” Một giọng nói không giống nam giống nữ, chói tai và xuyên thấu vào tai ta.
Ta ra hiệu cho tiểu nhị chờ một chút, đứng bên cạnh lan can cầu thang, ở vị trí cao nhất có thể nhìn thấy mọi góc của quán trọ, bao gồm cả cửa ra vào.
Dưới sự chỉ dẫn của giọng nói kia, một người đàn ông và một người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy từ từ bước vào.
Gương mặt quen thuộc ấy hiện rõ trong trí nhớ ta.
“Tiểu…” Lục Nhị vừa định gọi ta, chợt nhớ ra hiện tại đang ở bên ngoài, liền lập tức đổi giọng, “Tiểu gia, đó không phải là…”