03.
Không thể chịu được việc con gái bị uất ức, ngay hôm sau phụ thân ta đã đích thân lên triều đình trình tấu trình về Thái tử. Hoàng đế tức giận lắm, tại Thiên Càn Cung quát mắng Thái tử và ra lệnh Thái tử phải đến nhà đình xin lỗi.
Ba ngày sau, Thái tử cuối cùng cũng đến nhà Thái Uý.
Chỉ có điều, phía sau anh ta có một người phụ nữ sở hữu ngoại hình giống hệt ta.
"Cô nương yên tâm, lão gia rất yêu thương cô nương, chắc chắn sẽ giành công đạo cho cô nương."
Lục Nhị đứng bên cạnh ta bất bình nói.
Ta đứng lên, đi đến phòng khách, không chào hỏi mà trực tiếp ngồi xuống ghế bên trái. Khi Thái tử đứng dậy chào, ta liền đi thẳng qua, khiến hắn ta lúng túng không ít.
"Thái Uý Đại nhân, ngày đó bản cung nhận nhầm người nên mới có hiểu lầm hôm nay. Kính mong Thái Uý Đại nhân, Lưu tiểu thư... tha thứ."
"Chờ ba ngày mới đợi được Thái tử đại nhân đến, không lẽ Thái tử xin lỗi còn phải chọn ngày lành tháng tốt ư? Hừ!"
Cha ta nói chuyện không hề nể mặt mũi chút nào. Ta ở bên cạnh cũng không nhịn được cười.
Thái Tử cũng không biết làm thế nào, đành đứng lúng túng tại chỗ. Người phụ nữ kia thấy vậy, cũng lặng lẽ tiến lên, cung kính chào hỏi, nhẹ giọng nói.
"Thái Uý đại nhân đừng giận, tất cả là lỗi của con, không liên quan đến Thái tử, Thái tử thân phận cao quý, nếu cần xin lỗi, hãy để tiểu nữ làm."
Nói xong cô ấy định quỳ xuống đất bái lạy, Thái tử vội vàng kéo cô lại.
"Nguyệt Nhi, nàng không cần phải như vậy."
Nhìn thấy cô ta yếu đuối như vậy, lễ nghi cũng là dáng vẻ của một tiểu thư danh gia vọng tộc. Nhưng lời nói ra lại ẩn chứa ý châm biếm.
"Đúng vậy, phụ thân ta làm quan trong triều, lễ của Thái tử quả thật ông không dám nhận." Ta bất chợt lên tiếng, mọi ánh nhìn cũng tập trung về phía ta.
Ta từ từ đứng dậy, nhận lấy bàn tay Lục Nhị đưa đến: "Người thanh liêm không nói lời khuất tất. Thái tử hôm nay đến chắc là muốn lấy lại sắc phong này chứ gì."
Ngày đó hoàng đế ban hôn, gửi sắc phong đến nhà Lưu Thái Uý.
Thái tử nhẹ ho: "Lưu tiểu thư thấu tình đại lý, bản cung rất ngưỡng mộ."
Thái tử giơ tay, chuẩn bị nhận lấy sắc phong từ tay ta. Nhưng ta giả vờ vung tay, trước mặt mọi người quay người, ném sắc phong vào trong lò hương. Than củi đang cháy lập tức bùng lên ngọn lửa thiêu rụi sắc phong tờ. Tờ giấy uốn cong từ từ dần chuyển từ màu vàng sang xám.
Mọi người sợ hãi đến nỗi không dám lên tiếng, kể cả cha ta, cũng hoảng sợ đến mức suýt ngã khỏi ghế. Công khai thiêu đốt sắc phong, có nghĩa là thiếu tôn trọng Hoàng đế.
"Nhanh lên! Đem nước tới đây!"
"Cứu sắc phong!"
Cha ta vội vàng kêu người cứu sắc phong, nhưng đã là quá muộn.Sắc phong được cứu chỉ còn lại mảnh vụn. Chỉ có ta đứng đó bình tĩnh tự nhiên, như thể hỗn loạn trước mắt không liên quan gì đến mình.
Ta bình tĩnh nhìn Thái tử: "Sắc phong không còn, hôn ước giữa ta và Thái tử bị hủy, Thái tử có thể trở về bẩm báo."
Ta cũng không quên bổ sung một câu.
"Thái tử hãy nhớ kỹ, là ta từ hôn với ngài."
04.
Cha ta muốn nói gì đó với ta, nhưng khi nghĩ đến những sự uất ức mà ta phải chịu, ông ta bỗng nhiên trở nên cứng rắn lên.
"Nhà chúng ta dù là thần tử, nhưng vẫn có khí phách cần phải có."
Khi nhận được sự ủng hộ của cha, ta cảm thấy rất xúc động. Từ nhỏ đến lớn ta không nhận được tình yêu của mẹ, chỉ có cha luôn đối xử với ta như thuở ban đầu.
Thậm chí vì sợ ta bị uất ức, thỉnh thoảng ông đưa ta - một cô con gái đến doanh trại. Khi ta đang chuẩn bị rời đi, vừa quay người lại đã gặp người mẫu thân lạnh lẽo tình thân đứng phía sau.
"Chát"
Ta vừa định cất tiếng chào thì nhận ngay 1 cái bạt tai, cảm giác nóng rát đau đớn lập tức phủ kín nửa má. Những người có mặt không ai ngờ rằng sẽ có một tình huống như vậy xảy ra, phải mất 1 lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
"Nàng làm cái gì thế!"
Cha ta là người đầu tiên phản ứng lại, lớn tiếng mắng mỏ mẹ. Kéo ta ra một bên, cẩn thận kiểm tra má ta, và hỏi ta bằng giọng nhẹ nhàng.
"Có sao không, có chuyện gì không?"
Ta im lặng lắc đầu. Ta đã quen với thái độ nóng giận thất thường của mẹ đối với mình, nhưng sự quan tâm của cha càng làm ta cảm thấy nghẹn ngào vì uất ức.
"Cứ cưng chiều đi!" Bà chỉ vào cha ta và quát, "Phá huỷ sắc lệnh, đâu phải việc cô gái nhà lành nào cũng làm được."
Trong lòng ta đắng cay, quả nhiên vẫn là...
Mẫu thân của ta là con gái của Thượng thư Bộ Lễ, từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn thông tạo cầm kỳ thi hoạ.
Nhưng hoàng đế đã ban hôn cho bà lấy cha ta, người mà bà ghét nhất - một võ tướng.
Dù cha ta là một vị tướng quân dũng mãnh trong quân đội, nhưng lại cực kỳ chiều chuộng bà, chỉ là bà chưa từng trao cho ông ấy 1 nụ cười.
Vì vậy, bà mong muốn ta có thể trở thành một cô gái lớn lên giống như bà. Nhưng không ngờ, trong lễ Trảo Châu của mình, ta lại trực tiếp chọn lấy phù hiệu quân doanh của cha.
(抓週/Trảo Châu là một nghi lễ của Trung Quốc được tổ chức trong bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của một đứa trẻ, khi đứa trẻ được 1 tuổi, tức là thường là 12 tháng kể từ khi sinh ra. Cha mẹ đặt nhiều đồ vật khác nhau trước mặt trẻ. Cha mẹ thường sẽ đặt những đồ vật tượng trưng cho sự lựa chọn nghề nghiệp hoặc đặc điểm tính cách. Sự lựa chọn của đứa trẻ được sử dụng để dự đoán tương lai)
Hành động này đã trực tiếp khiến bà bị kích thích.
"Mẫu thân yên tâm, con sẽ tự mình chịu trách nhiệm."
Lời nói này của ta khiến bà run rẩy chỉ vào ta, không nói nên lời.
"Ngươi... ngươi..."
Bà tức giận đến mức ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc. Ta thấy không đành lòng, muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng có người hành động nhanh hơn ta.
Cô gái giống hệt ta xông lên phía trước, dùng tay vỗ nhẹ lên ngực bà, dỗ dành bà bằng giọng nói có chút nức nở.
"Mẫu thân, Nguyệt Nhi bất hiếu, Nguyệt Nhi đã trở về."
Thấy người con gái nói chuyện với mình bằng giọng nói mềm mại như vậy, ánh mắt của mẹ ta lại sáng lên.
Ánh mắt đó...
Là lần đầu tiên mẫu thân dành cho ta sự quan tâm và âu yếm sau khi ta tỉnh dậy.
Trong một khoảnh khắc, có lẽ ta đã có một giả thuyết huyền bí trong lòng.
"Nguyệt Nhi..."
Người con gái gật đầu, trước mặt mọi người cung kính bái lạy.
Bà vô cùng hứng khởi, nắm lấy tay cô ấy liên tục nói: "Đây là Nguyệt Nhi của ta, là Nguyệt Nhi của ta!"
Trái tim ta như bị nghìn cân đè nặng, khiến ta không thể thở nổi. Người mẹ ruột của ta, đã công nhận đứa trẻ khác trước mặt ta.
Ta không quan tâm đến việc Thái tử còn đang ở đó, ta quyết định bỏ đi. Bỏ đi khỏi sảnh đường khiến ta cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.
Thái tử nhìn theo bóng lưng của ta rời đi, tựa như đang suy tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT