Vì để tâm tình tốt lên một chút, cho dù bây giờ đã là mấy giờ sáng, tôi vẫn quyết định ngâm nước nóng trong bồn tắm lớn rồi ngủ sau.
Tôi tràn đầy mong đợi đi vào phòng tắm, mở đèn lên, lại bị người đang ở trong bồn tắm làm sợ tới mức hét lên một tiếng.
Ôn Trạch Hoành mặc quần áo, ngâm trong bồn tắm lớn đựng đầy nước.
Chỉ để lộ đầu, nhắm mắt lại.
Tiếng hét vừa rồi của tôi thật sự xem như là đinh tai nhức óc, anh lại không có chút phản ứng nào.
… Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh điềm tĩnh như vậy.
Trái tim tôi đột nhiên đập nhanh đến mức bay lên.
… Ngày đầu tiên tôi chuyển vào mà nam chính đã xảy ra chuyện rồi à?
Phát điên hai giây, tôi vội vàng chạy qua, vừa gọi tên anh vừa đưa tay kiểm tra hơi thở của anh.
“Ôn Trạch Hoành? Ôn Trạch Hoành!”
Anh vẫn không có chút phản ứng nào.
Tôi còn phát hiện ra, nước trong bồn tắm là nước lạnh.
Sửng sốt trong phút chốc, tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, từ đó liên tưởng đến chứng cáu kỉnh của anh.
Không phải là phát bệnh chứ?
Phát bệnh mà ngâm nước lạnh thì sẽ khiến bản thân bình tĩnh hơn à?
Nếu như cứ ngâm như vậy, đầu óc không úng nước thì cũng sẽ phát sốt cảm lạnh.
Tôi biết được nguyên nhân anh bị bệnh thì thật sự thở dài.
Năng lực đồng cảm của tôi quá mạnh, giờ phút này không khỏi khiến tôi cảm nhận được sự chua xót, và đồng cảm.
Tôi lập tức đưa tay vào bồn tắm, muốn xả nước đi.
Cánh tay đột nhiên bị bắt lại, tôi bị dọa đến mức trái tim đột nhiên ngừng đập một giây, nghiêng đầu nhìn qua.
Ôn Trạch Hoành mở mắt ra, mặt không biểu cảm, giống như phủ một lớp băng mỏng.
Cho dù thế nào thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó không tự chủ được mà nâng cao giọng.
“Anh vẫn luôn tỉnh à? Nước lạnh thế này mà anh đang làm gì vậy? Có phải đầu có vấn đề rồi không?”
Anh sửng sốt, hoàn toàn không đoán được phản ứng của tôi, đến mức quên buông cánh tay tôi ra.
Sau khi tôi tránh khỏi tay anh thì mở lỗ thoát nước, đợi sau khi xả hết nước đi, tôi đóng miệng lỗ thoát nước lại.
Đứng dậy cầm lấy vòi hoa sen ở bên cạnh, điều chỉnh sang nhiệt độ thích hợp, tôi dùng tay thử, ấm chứ không nóng.
Sau đó xối lên người anh.
“Đừng đứng dậy.”
Ôn Trạch Hoành yên lặng nhìn hành động của tôi, không ngăn cản, đôi mắt sâu ảm đạm không rõ.
Đợi đến mức mở nước được phân nửa, tôi mới chậm chạp phát hiện ra.
… Có phải tôi vừa mới mắng Ôn Trạch Hoành không?
Thần kinh căng lên, tôi cẩn thận nhìn về phía anh.
Hai người đối mặt nhau, tôi lập tức nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt lạnh lùng của Ôn Trạch Hoành khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nghĩ lại thì không phải anh luôn có ánh mắt này sao?
Cho dù là nhìn ai, sự vật nào thì anh cũng như vậy.
Lạnh lùng, bực dọc, sao cũng được.
Tôi làm như vậy là đang quan tâm anh, chắc là phân biệt được đúng sai nhỉ…
Đợi đến khi thả nước gần đầy, tôi cất vòi hoa sen rồi chuẩn bị chuồn đi.
Ôn Trạch Hoành đột nhiên ngồi dậy, nắm lấy cổ tay tôi, rõ ràng là anh ngước lên nhìn nhưng khí thế lại không hề giảm.
Giọng nói anh khàn khàn, hỏi tôi: “Cô là ai?”
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn anh, não như muốn dừng hoạt động.
Nhanh như vậy mà đã bị phát hiện rồi, tôi phải đi nhận cơm hộp hết vai rồi à?
Áo thun của Ôn Trạch Hoành bị thấm ướt, làm lộ rõ đường cong cơ thể hoàn mỹ của anh.
Xương quai xanh rõ ràng, da thịt trắng nõn, tóc trên án ẩm ướt che khuất lông mày, bên dưới là đôi mắt đào hoa xinh đẹp thâm thúy.
Làm lòng người chấn động.
Không biết là vì kinh ngạc hay là vì bị dọa, trái tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không biết qua bao lâu, anh buông cổ tay tôi ra, đột nhiên nói.
“Ra ngoài.”
Giống như người vừa mới hỏi không phải là anh, giống như anh không hề quan tâm đến đáp án.
Tôi sững sờ xoay người rời khỏi, đóng cửa lại.
Trong thế giới xuyên không, nguyên nhân tôi xuyên sách cũng khá là sốc.
Đứng trước kệ sách, không cẩn thận bị một quyển sách rơi xuống đập trúng đầu.
Một giây trước khi ngã xuống đất và rơi vào bóng tối, tôi nhìn thấy bìa sách đủ mọi màu sắc đó in mấy chữ xiêu vẹo.
— “Anh trai bệnh kiều yêu bạn”.
Không biết là tiểu thuyết tình cảm máu chó đã xem vào mấy năm trước rồi.
Sau khi tôi tỉnh tại thì thở phào nhẹ nhõm, may mà không sao, nếu không thì cái nguyên nhân chết do bị sách đập này cũng mất mặt quá.
Tôi đã mấy thời gian rất dài mới xây dựng tâm lý xong, chấp nhận sự thật này, đồng thời cố gắng nhớ lại cốt truyện gốc.
Tôi nghĩ chỉ cần đi đến kết cục của tiểu thuyết thì có thể quay về thế giới thật.
Trong tiểu thuyết, nữ chính có gia cảnh bình thường, vào thời kỳ thiếu niên, sau khi cô ấy cứu được nam chính chết chìm thì rời khỏi, sau đó nữ phụ chạy tới mạo nhận do cô ta cứu, không có ai nghi ngờ.
Nữ chính vẫn luôn nhớ đến nam chính, sau khi bọn họ gặp mặt, làm quen, cô ấy biết rõ là nữ phụ nói dối nhưng vẫn không vạch trần, sau khi nữ phụ tỏ vẻ thảm thương thì càng không hề do dự mà chắp tay nhường nam chính cho người khác.
Tác giả vì làm nổi bật sự thiện lương của nữ chính mà đã thật sự phí hết tâm tư, khiến tôi gặp trở ngại.
Sau đó thì sao, nam chính bệnh kiều của chúng ta ra tay, anh ấy không nhịn được việc nữ chính hết lần này đến lần khác đẩy anh ấy đi, thế là đã giam cầm cô ấy một cách phi pháp, mỗi ngày cùng nhau làm chuyện vui sướng.
Dần dần, lời nói dối của nữ phụ bị vạch trần, chuyện xấu cũng lần lượt bị bại lộ, bị nam chính tìm người làm tàn phế một tay và một chân, việc làm ăn của gia đình bị chèn ép điên cuồng, chẳng mấy chốc mà gia đình sa sút, sống nghèo rớt mùng tơi.
Kết cục của cô ta quả thật vô cùng thê thảm.
Tôi khá là quý trọng sinh mệnh, để đảm bảo an toàn, tôi vẫn không thể đi theo kịch bản của nữ phụ được, tôi sợ không thể quay về thế giới cũ, ở đây sống thê thảm như thế.
Về phần nam chính bệnh kiều của chúng ta, khi còn nhỏ anh bị người mẹ ruột là nghệ sĩ dương cầm ngược đãi, vấn đề tâm lý khá lớn, dẫn đến tính cách cực đoan.
Nhưng mà các bạn đừng lo, nữ chính thiện lương tốt đẹp của chúng ta có thể chữa trị được cho anh.
Khi sắp xếp cốt truyện đến đây, tôi đã làm sáng tỏ được nhiệm vụ trước mắt của mình: Giúp đỡ nam chính nữ chính yêu nhau, thúc đẩy thế giới hòa bình, tạo dựng khối cộng đồng vận mệnh loài người.
*
Nữ chính tên là Hạ Mạt, nhà mở một tiệm hoa, tôi bèn thường đi mua hoa, đồng thời tìm chủ đề nói chuyện với Hạ Mạt.
Thường xuyên qua lại, chẳng mấy chốc đã quen biết nhau, quan hệ hòa hợp.
Nhưng mà làm thế nào mới có thể khiến cô ấy và Ôn Trạch Hoành gặp nhau đây?
Ngày đó tôi và Hạ Mạt ngồi ở cửa hàng đồ ngọt, tôi thử hỏi cô ấy, lên Đại học lâu như vậy rồi, cô ấy có thích chàng trai nào không?
Khuôn mặt không trang điểm của cô ấy đột nhiên ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh, hồi lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng gật đầu.
Tôi thoáng cái đã sáng mắt lên, giống như cái bóng đèn ấy.
!! Không phải là nam nữ chính đã gặp nhau rồi chứ?
“Mạt Mạt, cậu nói cho tớ biết đi, rốt cuộc là ai khiến cậu si mê thành thế này?”
Vẻ mặt của Hạ Mạt trở nên ảm đạm, có chút mất mát: “Thật ra tớ không quen biết anh ấy, tương tư đơn phương mà thôi.”
Thoáng cái tôi đã hiểu được tình hình.
Từ nhỏ nữ chính đã sống trong cảnh tràn ngập tình yêu thương và ấm áp, tính cách hồn nhiên hoạt bát, đôi mắt sáng ngời, ôm ấp thiện ý lớn nhất đối với thế giới này.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nam chính đã không nhịn được mà động lòng, bị thu hút.
Vừa gặp đã yêu với tình tiết dung tục nhưng luôn lãng mạn.
Bây giờ xem ra, thật ra là nữ chính cũng yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tôi xác nhận lại: “Có phải anh ấy rất là đẹp trai, đẹp trai đến mức liếc mắt là có thể nhìn thấy anh ấy trong đám người không?”
Hạ Mạt gật đầu mà không hề do dự
“Người cao cao, da còn trắng hơn con trai bình thường, luôn mặc đồ trắng hoặc đen, toàn là hàng hiệu?”
Hạ Mạt tiếp tục gật đầu: “Phải.”
Tôi kích động đến mức vỗ bàn đứng lên: “Vậy thì không phải là trùng hợp à, tớ quen anh ấy!!! Tớ tớ tớ bây giờ tớ giới thiệu cho hai người làm quen!!”
Quả thật không hề mất chút công sức nào, ông trời cũng giúp tôi nè!!
Hạ Mạt có chút thẹn thùng: “Tớ, chuyện này…”
Thấy cô ấy do dự, tôi không thể làm gì khác hơn là nói vài lời nói dối có ý tốt: “Tính cách anh ấy tốt lắm! Tao nhã lễ độ, dịu dàng chu đáo, tớ đảm bảo, hai người chắc chắn nói chuyện rất hợp!”
Mọi người đều biết, cậu Ôn cáu kỉnh, ngoài lạnh trong nóng.
Nhưng không có nghĩa là anh cũng như vậy với nữ chính dù sao ở trong sách, anh cũng đối xử với nữ chính khác những người khác.
Nam chính cao ngạo lạnh lùng, chỉ thiên vị một mình nữ chính, kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết tình cảm.
Quả nhiên, Hạ Mạt gật đầu, nói: “Trông anh ấy quả thật vô cùng dịu dàng, cười lên cũng vậy.”
Mọi người nhìn xem, đây chính là điểm khác nhau của nữ chính với mọi người.
Tôi và Ôn Trạch Hoành đã ở cùng nhau hơn một tháng mà tôi chưa bao giờ thấy anh cười, sai khiến người khác thì lại thuần thục lắm, ngày nào cũng khiến tôi tức đến ngứa răng mà còn phải cười làm lành.
Sợ anh tức giận chém tôi.
Lúc này, Hạ Mạt đứng dậy nghe điện thoại, khi quay lại thì khóc sướt mướt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi nhé Thiển Thiển, tớ phải đi trước đây, mẹ tớ gặp chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện.”
Tôi lập tức an ủi cô ấy, cũng quyết định đi cùng cô ấy, nhưng cô ấy không muốn làm phiền tôi cho nên đã từ chối, một mình chạy chậm rời đi.
Cái dáng vẻ vô cùng đáng thương này, tôi nhìn thấy mà thật sự đau lòng.
Gầy yếu lại kiên cường, không hổ là nữ chính, chẳng trách được nam chính thích.
Tôi cũng thích hu hu hu.
Tôi vừa rời khỏi cửa hàng đồ ngọt thì Bùi Khả Khả gọi điện tới.
“Alo, cậu đang ở đâu vậy?”
Tôi báo địa chỉ, hỏi cô ấy có chuyện gì.
“Mau tới tìm bọn tớ chơi cùng đi, anh trai tớ đã gọi Ôn Trạch Hoành rồi, tớ còn tưởng là cậu sẽ đi cùng đó.”
Bùi Khả Khả nói xong thì đột nhiên giảm âm lượng xuống: “Đúng rồi, hình như bây giờ Ôn Trạch Hoành hơi là lạ…”
“Hả? Anh ấy làm sao?” Tôi trở nên căng thẳng.
Không phải là chứng cáu kỉnh phát tác chứ?
Nói mới nhớ, trong khoảng thời gian ở cùng anh, Ôn Trạch Hoành luôn rất bình thường, ngoại trừ xấu tính, nhiễu sự ra thì không có vấn đề gì khác.
Với lại… thỉnh thoảng anh cũng sẽ làm chuyện tốt, ví dụ như trước kia giúp tôi trừng trị tên cuồng chụp lén, tràn đầy tinh thần trọng nghĩa.
Ví dụ như tôi xem phim quá khuya không cẩn thận ngủ trên ghế sô pha, ngày hôm sau lại thức dậy trên giường trong phòng, chăn mền được đắp chỉnh tề.
Ví dụ như khi bạn tốt của nữ phụ gọi tới, tôi không tiện từ chối, anh sẽ bực bội nói bọn họ tôi không rảnh, đừng đến làm phiền tôi.
Ví dụ như tôi chơi game đến mức ngã quỵ, tức giận ném điện thoại đấm tường, anh ra vẻ ghét bỏ mà nhặt điện thoại của tôi lên, không nói tiếng nào giúp tôi cải thiện.
Thật ra tôi luôn biết, Ôn Trạch Hoành chỉ xa cách ngoài mặt, thật ra chỉ là sự tự vệ của chính mình thôi.
Anh vẫn luôn là chàng trai có tam quan ngay thẳng, có tinh thần trọng nghĩa.
Cho xin đi, Ôn Trạch Hoành là nam chính đó.
Sẽ có nữ chính tới cứu vớt anh, anh sẽ không còn một mình nữa.
Có điều ở chung với Ôn Trạch Hoành lâu rồi, tôi nghĩ anh không hề điên như trong tiểu thuyết miêu tả, tâm trạng ổn định, chứng cáu kỉnh dường như chưa từng phát tác.
Ngoại trừ ngày tôi vừa chuyển vào, bắt gặp anh ngâm mình trong nước lạnh thì anh không có bất cứ hành động khác thường nào.
So với thiết lập nhân vật bệnh kiều điên cuồng, anh càng giống như một cậu chủ nhỏ mạnh miệng ngoài lạnh trong nóng.
Bùi Khả Khả nói: “Từ khi anh ta đi vào phòng bida là ngồi trên ghế sô pha, không đứng dậy chơi, mặt còn lạnh đến mức dọa chết người ta…”
Tôi không nói nên lời.
“... Nếu như anh ấy cười hì hì thì càng dễ dọa chết người ta hơn, lạnh lùng mới là trạng thái bình thường đó.”
Bùi Khả Khả oán trách một tiếng: “Ôi chao, không phải, anh ấy còn hỏi cậu có tới hay không, hỏi tận hai lần!!”
Tôi thoáng chốc ngơ ngẩn, hỏi tôi có tới không?
Cậu Ôn đi ra ngoài chơi một chuyến mà lão nô còn phải đi theo hầu hạ sao?!
Cho dù tôi là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của Ôn Trạch Hoành, nhưng chuyện anh chủ động nhắc đến tôi cũng khiến người khác cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Đủ để chứng minh tình cảm anh dành cho tôi từ trước đến nay lạnh nhạt đến mức nào.
Suy nghĩ một lúc, Bùi Khả Khả nói tiếp: “Trông Ôn Trạch Hoành thì hình như cơ thể không thoải mái, cứ nhắm mắt mãi…”
Tôi thở dài, cam chịu số phận: “... Gửi địa chỉ cho tớ.”
Đến phòng bida, tôi lại bị lễ tân ngăn lại.
“Ngại quá, ở đây hôm nay được bao hết rồi, cô không thể nào được.”
Tôi đang muốn giải thích thì đã nhìn thấy Bùi Khả Khả.
Cô ấy chạy đến kéo cánh tay tôi, đưa tôi vào trong.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy phòng bida xa hoa như thế, có lẽ là để chuyên phục vụ cho các cậu ấm.
Trong không gian lớn như vậy mà chỉ có mấy nam mấy nữ, sau khi tôi đi vào thì lập tức nói với Bùi Khả Khả, tôi đi xem Ôn Trạch Hoành.
Bên cạnh Ôn Trạch Hoành không có ai, anh ngồi một mình trên ghế sô pha.
Hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào ghế sô pha, đội mũ lưỡi trai, nhắm mắt ngửa đầu, hình như đang nghỉ ngơi.
Tôi càng đến gần, bên mặt tinh xảo của anh càng rõ ràng.
Đường nét cằm lưu loát, yết hầu nhô lên, đường cong ưu việt.
Tôi nhìn thấy mà vô thức nuốt nước bọt.
Bình tĩnh đi! Chống lại sức hấp dẫn của nam chính tiểu thuyết!!
Tôi chú ý với vẻ mặt anh không kiên nhẫn, do dự một hồi, tôi thăm dò gọi tên anh.
“Ôn Trạch Hoành?”
Một giây sau, anh mở mắt ra nhìn về phía tôi.
Đôi mắt dưới mũ lưỡi trai màu trắng bớt đi mấy phần lạnh lùng, nhiều thêm chút mê ly.
Sắc mặt tốt hơn dự đoán, hồng hào hơn bình thường, tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt với làn da trắng của anh lại hồng hào như vậy.
Đột nhiên tôi ý thức được gì đó.
“... Ôn Trạch Hoành, có phải anh sốt rồi không?”
Anh không nói lời nào, lại nhắm mắt lại.
Chần chờ một hồi, tôi tiến lên, đưa tay kiểm tra trán của anh rồi lại nhanh chóng thu tay lại.
Quả nhiên là nóng đến đáng sợ.
Người này thật là không biết chăm sóc bản thân gì cả, rõ ràng là cơ thể không thoải mái mà còn ra ngoài chơi, không biết đi bệnh viện sao?
Tôi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Ôn Trạch Hoành, anh sốt rồi, bây giờ đi bệnh viện với tôi.”
Anh không để ý.
Tôi không thể làm gì khác hơn là kéo cánh tay anh, muốn kéo anh đứng dậy.
“Đi, đi bệnh viện.”
Ôn Trạch Hoành tránh khỏi tay tôi, giọng nói khàn khàn, từ chối rất quyết đoán: “Không đi.”
“...”
Im lặng một lúc, giọng nói buồn buồn của anh vang lên, giống như đứa trẻ tủi thân: “... Dù sao cô cũng không quan tâm tôi.”
Tôi đột nhiên ngẩn ra.
Chợt nhớ tới, sáng hôm nay lúc tôi ra ngoài, Ôn Trạch Hoành nằm trong phòng, bảo tôi lấy cho anh ly nước.
Tôi vội hẹn với Hạ Mạt, sau khi đưa ly vào tay anh thì xoay người rời đi.
Thì ra lúc đó anh đã không thoải mái rồi.
Bây giờ đang hờn dỗi với tôi.
Tôi có chút áy náy, thở dài, bất đắc dĩ giải thích: “Tôi không biết anh sốt, lúc đó đã hẹn gặp người khác, tôi gần trễ giờ…”
Ôn Trạch Hoành lạnh lùng ngắt lời tôi: “Nam hay nữ?”
“... Nữ.” Vợ tương lai của anh đó.
Nghe vậy, sắc mặt anh dịu đi, lại nhắm mắt không để ý tới tôi nữa.
“Ôn Trạch Hoành, còn không đi nữa là anh sẽ sốt ngốc luôn đó…”
Anh không đáp lời nữa.
… Khó chơi.
Đang giằng co thì Bùi Khả Khả và mấy người đi đến.
Thần kinh của tôi thoáng cái căng thẳng cao độ, tôi đều không quen biết mấy người đó.
Bùi Khả Khả cẩn thận hỏi: “Hai người, làm sao vậy?”
Tôi bất đắc dĩ mở miệng: “Ôn Trạch Hoành bị sốt rồi, các cậu có thể giúp đỡ đưa anh ấy đi bệnh viện không?”
“Ôi chao, ai dám chạm vào một ngón tay của cậu Ôn chứ.”
Hạ Văn Hi mở miệng nói lời quái gở.
Nhưng anh ta đã đặt mông ngồi bên cạnh Ôn Trạch Hoành, chọc cùi chỏ vào người Ôn Trạch Hoành, hỏi: “Này, không sao chứ?
“Vẫn nên nhanh chóng đưa đến bệnh viện đi, không thể kéo dài được nữa.”
Theo một giọng nam ấm áp vang lên, một chàng trai đi đến, trên khuôn mặt tuấn lãng đều là vẻ ân cần.
Người dịu dàng như vậy… trong lúc nhất thời tôi không nhớ nổi là ai.
Nhưng mà người này thật sự rất đẹp, đeo chiếc kính nửa gọng màu đen, tao nhã lễ độ.
Trai đẹp theo kiểu lịch sự tao nhã, nhưng mà sao trước kia tôi chưa từng thấy anh ta?
Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, nhẹ giọng mở miệng: “Thiển Thiển, Trạch Hoành đã sốt bao lâu rồi?”
Sau đó, ánh mắt anh ấy nhìn về phía tôi trở nên sâu không lường được.
“Hai người…”
Tôi nhìn ra được anh ta muốn hỏi tiếp, nhưng vẫn mím môi lại, dùng lý trí nén lời nói lại.
Bởi vì tò mò anh ta là ai, cộng thêm anh ta quả thật đẹp trai, cho nên tôi không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu.
Anh ta cũng yên lặng đối mặt với tôi.
Bầu không khí bắt đầu có chút gì đó là lạ.
Giọng nói của người xung quanh dần biến mất, trở nên yên tĩnh.
Tôi lại chưa ý thức được.
Càng không chú ý tới Ôn Trạch Hoành đã mở mắt, lạnh lùng nhìn bọn tôi chằm chằm.
Vẫn là mỹ nữ ngốc nghếch Bùi Khả Khả này phản ứng lại trước, chặn giữa tôi và anh chàng đẹp trai đeo kính, đồng với quay đầu nói với anh ta.
“Anh trai, vậy anh và Hạ Văn Hi nhanh đưa Ôn Trạch Hoành đến bệnh viện đi.”
Anh trai???
Ồ, thì ra đây là bạn nam phụ của chúng ta đó.
Bùi Cảnh, cậu chủ nhà họ Bùi tao nhã lễ độ, từ nhỏ đã yêu thầm nữ phụ Lâm Thiển, nhưng mà sau khi nữ chính xuất hiện, anh ta không thể tránh được định luật của tiểu thuyết tình cảm đáng chết, chuyển sang yêu người khác.
Sau đó vì nữ chính mà điên cuồng, vì nữ chính mà làm mọi thứ.
Khụ khụ, thật ra cũng không phải.
Anh ta chỉ luôn lặng lẽ bên cạnh nữ chính, lặng lẽ nỗ lực, lặng lẽ khổ sở.
Nhìn từ tình hình bây giờ thì Bùi Cảnh vẫn đang yêu thầm tôi, chưa gặp được nữ chính.
Trong lòng tôi vui mừng.
Vậy thì tôi có thể bắt lấy nam phụ để HE tốt đẹp không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT