2/
Thành Vô Tượng
Ta trở về, chạm trán cô hầu gái nhỏ Tiểu Đinh, cô nàng tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi: "Sao ngài về đây một mình"
Ta trả lời: "Hắn đã rời khỏi nhà."
"..." Tiểu Đinh nói: "Chủ nhân, xin đừng nghịch ngợm nữa. Ngài cần phải đi dự yến tiệc đào tiên, và cũng phải đến cơ quan chính sách của tiên giới nữa."
"Nếu như chúng ta hoà ly, Tiểu Đinh, em muốn theo ai?"
Tiểu Đinh hỏi: "Ngài đã chọn được người theo mình chưa"
"Em đã trưởng thành."
Tiểu Đinh nói: "Vậy thì tôi tự nguyện, tự giác, tự động và tự mình chọn lựa ngài."
"Tiểu Đinh luôn là một cô bé ngoan," ta nói, "Hãy nói cho ta biết, Chu Nhạc giấu rượu của ta ở đâu?"
Một ngàn năm trước, Lan Tự - chủ nhân của nơi này đã xây dựng 1 mê cung dưới lòng đất.
Trong cái lạnh cô liêu, niềm vui lớn nhất của ta khi ấy là có thể cùng Chu Nhạc khám phá mọi thứ dưới mê cung. Sau này Chu Nhạc lại lấy nó làm kho riêng, giấu hết rượu của ta. Bây giờ nơi này, mọi thứ đều không giống như cảm xúc của năm đó.
"Tiên nhân muốn giấu rượu của ngài có lẽ lo rằng ngài uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể"
"Nếu được say đến chết, ta còn cảm thấy đỡ khó chịu hơn".
Cách bán thảm quả là hiệu quả.
Tiểu Đinh lấy ra từng chum rượu. Cùng với những chum rượu là 1 cuốn sách vàng phiên bản đặc biệt. "Sao cái này lại ở đây", ta run rẩy, ôm báu vật vào lòng.
"Chu Nhạc vẫn còn trẻ, sao có năng lực cất giữ cuốn sách này"
"Tiên nhân nói rượu làm hại người, sắc đẹp cũng vậy" Tiểu Đinh nói với giọng triết lý.
"Có phải mỗi lần chủ nhân đọc sách lại làm gì đó với tiên nhân không".
Ta trả lời: "Nếu ta làm gì đó, thì cần gì đọc sách"
Càng nghĩ càng tức giận, đuổi Tiểu Đinh đi, ta chỉ muốn say sưa trong men rượu.
Đang buồn chán, từ phía sau vang lên một
giọng nói: "Hiếm khi thấy chủ nhân một mình uống rượu buồn." Giọng nói này thật sự làm ta ghét bỏ.
Kể từ khi huynh ta qua đời, để lại cho ta biết bao rắc rối, Bắc Sơn trở thành mối rắc rối lớn nhất của ta.
Người này kiểm soát quân đội và chính trị nội bộ của Thành Vô Tượng.
Ta không thèm khát quyền lực, Thành Vô Tượng
là một mảnh đất màu mỡ được thiên đình coi trọng, dù ai kiểm soát cũng không quan trọng, trừ Bắc Sơn ra. Lý do rất đơn giản, vì hắn ta không chính trực.
Ta được thông báo rằng Bắc Sơn đã bí mật tu luyện phép thuật xấu xa, gần như bị quỷ ám.
Nhìn hắn ta đó, với thân hình cao lớn, đứng sừng sững, khí chất ngay thẳng, không thấy chút dấu hiệu của tà ác, diễn xuất thực sự không tồi.
Ta hỏi: "Tướng quân đến thăm vào giữa đêm khuya này, có chuyện gì thế?"
Bắc Sơn nói: "Thần chuẩn bị có hôn sự, không biết có phải là may mắn không, xin mời chủ nhân tới uống ly rượu mừng."
Chuyện hôn sự của Bắc Sơn ta cũng đã nghe qua. Đây là lần thứ hai hắn ta kết hôn, nương tử trước của hắn nghe nói đã tự tử vào ngày thứ 3 sau khi cưới vì không chịu nổi hắn ta và gia đình.
Ta nói: "Dưa chín ép thì không ngọt, điều kiện tiên quyết của hôn nhân là hai tâm hồn phải hòa hợp, nếu người con gái đó không muốn, dù ngươi cưới về cũng không hạnh phúc lâu dài."
Bắc Sơn nói: "Chủ nhân dạy chí phải."
Bỗng nhiên một tiếng gầm của thú vang lên, đất đai theo đó rung chuyển. Bắc Sơn ngẩng đầu nhìn về phía đông của cung điện, ánh mắt lộ ra sự mê muội, "Quỷ Cốc Tử, chủ nhân chưa xử lý sao? Có cần thần ra tay không..."
"Không cần," ta cắt ngang lời anh ta, "ta tự có quyết định của mình."
"Vâng."
Hắn ta đưa thiệp mời cho ta, "Nếu không có việc gì thì ngươi hãy cáo lui đi, sau này đừng tự tiện vào cung, cô nam quả nữ, không biết người ta sẽ nghĩ thế nào về mối quan hệ của chúng ta."
"..."
"Vâng"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT