Đi dọc theo lối đi một lúc lâu, vì vách tường kim loại màu đen và vệt sáng xanh biếc hoàn toàn không thay đổi nên hai người chẳng thể biết mình đã đi được bao xa.
Cảm giác bất an trong lòng Gunsmith ngày càng mãnh liệt. Hắn không những không cảm thấy mệt mỏi và đói khát mà ngay cả cảm giác thể lực hao hụt cũng không, giống như có thể bước đi mãi mãi như bây giờ. Hắn còn hoài nghi liệu có phải sự trao đổi chất trong cơ thể đã ngưng lại và mình đã trở thành zombie (xác chết biết đi) hay không, nhưng nhịp thở và nhịp tim bình thường chứng tỏ rằng hắn vẫn còn sống.
Mãi đến khi nhìn thấy điểm cuối của hành lang, tâm tình bị kìm nén của Gunsmith mới bình tĩnh trở lại.
Điểm cuối cũng là một bức tường kim loại màu đen, chỉ là trên bề mặt có một ký hiệu hình lòng bàn tay.
Bấy giờ, John bước đi phía trước bỗng ngừng chân rồi quay đầu lại hỏi: “Chỉ có một ký hiệu, xem ra chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Gunsmith trả lời: “Vậy cứ nhấn đi.”
Mười mấy giây sau, khi ánh sáng màu lục lại lóe lên rồi biến mất, hai người đến một không gian vô cùng rộng rãi, lớn bằng một sân bóng, trần nhà cũng rất cao. Phần đỉnh của không gian này là nửa hình cầu, mặt đất bằng phẳng, những vệt sáng màu xanh trên nền nhà vẽ nên cảnh tượng núi sông, còn ánh sáng trên đỉnh phần lớn đều là chữ viết, ngoài ra còn có hai hình vẽ rất bắt mắt, thoạt nhìn tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT