Ngày 13 tháng 6, lúc Thiên Nhất tỉnh lại là buổi trưa, đây có thể xem là tập tính.
Cũng giống như hôm qua, hắn cải trang thành một du khách bình thường, rời khỏi khách sạn.
Nếu đã đến Paris, Thiên Nhất đương nhiên muốn đi nếm thử thức ăn bản xứ. Mỗi lần đến một thành phố, hắn đều sẽ cố gắng đi ăn các món ngon đặc sản ở nơi này. Cho dù là quán nhỏ bên đường phong cách khác biệt, hay là nhà hàng xa hoa mặt tiền lớn đến mức chỉ có quý tộc vương tộc mới dám bước vào, mọi xó xỉnh hắn đều không bỏ qua.
Đối với Thiên Nhất, ký ức mà một thành phố để lại cho hắn phần lớn là nhờ vào lưỡi.
Ngày hôm qua hai bữa cơm hắn đều cố ăn qua loa trong khách sạn, kết quả cảm thấy rất khó chịu. Chẳng trách khách sạn Cá Heo này chỉ có ba sao, xem ra có liên quan rất lớn đến ẩm thực cung cấp. Nguyên liệu tươi mới vệ sinh thì không có vấn đề, nhưng các loại món ăn đều bình thường, không có điểm sáng. Tại đô thị như Paris, ẩm thực của khách sạn chỉ ở mức như vậy, e rằng rất khó gia tăng độ hài lòng của khách.
Có điều Thiên Nhất cũng sẽ không đặc biệt phản ánh chuyện này với khách sạn, nhiều nhất là khi nhân viên phục vụ vừa dọn mâm vừa hỏi hắn “ngài có hài lòng về thức ăn không”, hắn sẽ trả lời một câu “nếu đầu bếp kia lập tức tự sát có lẽ sẽ tăng độ hài lòng của ta một chút”.
Ngày hôm nay khí trời quang đãng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play