Tám giờ tối ngày mười bốn tháng mười hai.

Tại một con phố hoang vắng ở Hokkaido, ngay cả ngày thường cũng không nhiều người qua lại.

Tiếng súng nổ vào chiều qua khiến cư dân xung quanh nơm nớp lo sợ. Đến những cửa hàng thưa thớt cũng không dám mở cửa buôn bán.

Vài chiếc xe cảnh sát đang đậu trước một vùng đất trống.

Trên mảnh đất không lớn đó, hôm qua rõ ràng vẫn còn một tiệm sách. Nhưng bây giờ chẳng còn lại gì cả.

Có lẽ căn nhà đó đã bay mất rồi...

Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy trên mặt đất có một dấu thập tự khổng lồ, màu đen. Có cảm tưởng như tiệm sách đó là một con dấu, tuy bị lấy đi nhưng vẫn để lại dấu ấn của mình.

Một thanh niên tóc lam lặng lẽ đứng trên mảnh đất trống đó rất lâu. Đến lúc này, hắn mới nói với người đàn ông trung niên ở bên cạnh: “Ngài Shimaki.”

Shimaki trả lời: “Vâng!”

“Lát nữa gọi người đến đây tẩy sạch dấu vết này đi, cùng với những vết máu trên phố, cúng đã không còn giá trị nữa rồi.”

“Tuân lệnh!”

Thanh niên tóc lam nói tiếp: “Ồ, còn một người sống sót duy nhất thì phải. Hắn tên là... Ikeda Nozomu đúng không?”

“Vâng, bây giờ hắn đang ở bệnh viện tâm thần. Thuộc hạ đã cử người đến trông chừng. Nếu cần, có thể dẫn đến gặp ngài bất cứ lúc nào.”

“Đúng rồi, trên mặt hắn có Nghịch Thập Tự hay không?”

Shimaki nghĩ ngợi một lúc rồi mới trả lời : “Không có.”

“Vậy sao?” Thanh niên tóc lam trả lời với dáng vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó.

“Thưa ngài, cảnh sát Kình Điểu, thiếu úy Kuwahara cùng với tiểu đội C... À, đã kiểm tra xác của toàn bộ xác của bọn họ và cũng không phát hiện Nghịch Thập Tự. Không biết manh mối này có giúp ích gì được cho vụ án không?” Shimaki nhắc nhở.

“Ồ...” Thanh niên tóc lam thở dài rồi nói: “Thực ra, cách làm việc của hắn rất đơn giản. Những người vì 'tội' mà chết mới bị lưu lại lời nguyền của Nghịch Thập Tự. Còn những người do hắn tự tay giết chết thì sẽ không có ký hiệu đó. Riêng người sống vẫn phải xem thử mới biết.”

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn ánh trăng mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện sau mây đen: “Thiên Nhất, hắn có một bộ quy tắc trò chơi của riêng hắn. Hắn không giống với bất cứ người nào trên thế giới này. Dường như hắn là một loại sinh vật nào đó cao cấp hơn nên cảm thấy dùng sự xem thường và đùa bỡn để đối xử với giống loài đang thống trị hành tinh này là chuyện đương nhiên.”

Shimaki hỏi dò: “Thưa sếp, dường như ngài hiểu rất rõ kẻ tình nghi này?”

“Không, ta thậm chí còn chưa gặp hắn bao giờ. Đây là điều khiến ta bực mình nhất..." Nói đến đây, hắn bỗng phất tay áo. Không ngờ mây đen trên bầu trời lại xoay tròn rồi tan mất, ánh trăng nhớ vậy liền trở nên sáng tỏ ngay lập tức.

Trong lòng Shimaki không rét mà run. Hắn có thực lực cấp ‘Cường’ nhưng thanh niên trước mặt hắn chỉ cần vung tay một cách qua loa đã đạt đến cảnh giới khiến hắn không thể theo kịp. Tầng lớp cao cấp của HL đúng là "sâu không thấy đáy" như trong lời đồn.

“Hắn giống như mặt trăng trên cao, luôn đứng trên vạn vật nhưng lúc ẩn lúc hiện và không thể với tới được. Khi ngươi biết đến hắn thì hắn đã ở đó, từ trước đến giờ vẫn ở đó. Mỗi giây, hắn đều đang chế giễu mọi hành động chúng ta.” Thanh niên tóc lam quay người lại rồi bước đến xe cảnh sát: “Người này quá nguy hiểm. Tuy hiện giờ hắn vẫn chưa làm việc gì uy hiếp trực tiếp đến đế quốc. Nhưng nếu có một ngày, hắn thật sự làm vậy thì đó chính là tai nạn, bởi hắn có thể phá vỡ và thay đổi toàn bộ quy tắc của thời đại này, khiến cả thế giới hỗn loạn, vô số nhân vật lớn, đoàn thể có thực lực một tay che trời sẽ...” Hắn không nói ra từ đó: “Tóm lại, khi bọn chúng phát điên thì giống như một mụ đàn bà đanh đá phát điên vậy. Còn người bị hại cuối cùng, e rằng vẫn chỉ là dân thường.”

Lúc này, Shimaki đã bước đến phía bên trái thanh niên tóc lam. Sau đó, hắn mở cửa xe một cách cung kính.

“Cảm ơn.” Hắn nói với Shimaki: “Để xem rốt cuộc kẻ sống sót đó có giá trị gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play