Mấy ngày sau, Kiều Kinh Ngọc ra sân bay tiễn Kiều Trân.
Tuy Kiều Trân đã từ chối lời mời giảng dạy ở nước ngoài, nhưng thời hạn trao đổi của cô vẫn chưa hết, ban đầu vì Kiều Kinh Ngọc làm phẫu thuật nên cô mới về nước, bây giờ Kiều Kinh Ngọc đã bình phục, cô cũng phải quay lại hoàn thành công việc.
Chia tay bao giờ cũng nghẹn ngào, Kiều Kinh Ngọc bịn rịn: "Mẹ, con sẽ nhớ mẹ lắm."
Kiều Trân cố tình cười cậu: "Con có Lạc Hải rồi, vẫn còn nhớ mẹ à?"
Kiều Kinh Ngọc không nói gì, chỉ đi lên ôm mẹ, đôi mắt lặng lẽ đỏ hoe ở nơi mẹ không nhìn thấy, buồn bã giống như sắp khóc đến nơi.
Kiều Trân vỗ vai cậu: "Được rồi, cuối năm trao đổi xong là mẹ về."
Có lẽ cha mẹ và con cái trên đời này không bao giờ tồn tại công bằng, mẹ từng hy sinh rất nhiều cho cậu, bây giờ lại từ bỏ cơ hội việc làm tốt hơn vì cậu, mà cậu chẳng cần làm gì, chỉ việc tận hưởng tình yêu thương và sự ủng hộ vô điều kiện từ bố mẹ. Cậu cảm thấy có lỗi quá.
Không ai hiểu con bằng mẹ, dĩ nhiên Kiều Trân biết trong lòng con đang nghĩ gì, cô xoa tóc con: "Không phải mẹ vì con đâu, ít nhất là không hoàn toàn vì con, con không thiếu nợ mẹ, đừng nghĩ nhiều quá."
Đây là lời thật lòng, lựa chọn hiện giờ là kết quả sau khi cô hệ thống lại suy nghĩ, tất nhiên Kiều Kinh Ngọc cũng là một phần nguyên nhân.
Cô không thể không thừa nhận rằng mới đầu cô không quá mong muốn ở lại nước ngoài, dù sao đến tuổi này của cô, thật sự không cần thiết phải buông bỏ mọi thứ trong nước để ra nước ngoài làm lại.
Về sau cô khăng khăng muốn đi cũng là vì mẹ Giang Bác Thần đến bệnh viện làm ầm ĩ, một lần nữa cô cảm thấy chán nản về cuộc hôn nhân thất bại. Cô quá muốn trốn khỏi nơi đây, dẫn Kiều Kinh Ngọc đi theo bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng cô lại xem nhẹ cảm nhận của con, con không còn là em bé sơ sinh phụ thuộc vào mẹ nữa rồi.
Bây giờ cô đã hiểu, cuộc sống mới đã bắt đầu từ lâu. Cuộc sống không phải ở nơi khác mà là ở hiện tại. Cô nên điều chỉnh trạng thái để vượt qua ám ảnh chứ không phải một mực suy nghĩ trốn đến chân trời mới.
Kiều Trân mỉm cười, ánh mắt kiên định mà sáng ngời: "Con, lúc mẹ không ở đây phải tự chăm sóc tốt cho mình, hòa thuận với Lạc Hải. Tuổi của hai đứa thích hợp nhất là yêu đương không lo không nghĩ."
Cô và Giang Bác Thần là bạn đại học, những năm tháng ấy đã tạo dựng rất nhiều kỷ niệm đẹp, còn có kết tinh là Kiều Kinh Ngọc, thật ra cô chưa từng hối hận vì lựa chọn khi xưa.
Sắp đến giờ bay, lời dặn dò của cô khiến bầu không khí chia tay càng thêm thương cảm. Kiều Kinh Ngọc gật đầu: "Vâng, mẹ cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, con sẽ thường xuyên gọi video cho mẹ."
"Ừ, mẹ đi nhé." Kiều Trân xách vali, xoay người định đi, cuối cùng nhìn Giang Bác Thần nhưng không nói gì.
"Này... Kiều Trân!" Giang Bác Thần đột ngột gọi cô lại: "Em chờ đã."
Chú như lấy hết can đảm đi đến trước mặt vợ cũ, lấy trong túi quần một tờ giấy chứng nhận của bệnh viện: "Ừm... Anh thắt ống dẫn tinh rồi."
"Sao cơ?" Kiều Trân kinh hãi, không hiểu ra sao: "Anh thắt ống dẫn tinh làm gì?"
Giang Bác Thần thở dài, giọng vừa chân thành vừa có phần bất lực: "Anh đã đi thắt ống dẫn tinh, cũng nói chuyện với mẹ anh, sau này bà ấy sẽ không bắt anh xem mắt nữa. Kiều Trân, đời này anh chỉ có một đứa con là Kiều Kiều, cũng chỉ lấy một đời vợ là em. Em cứ yên tâm đi công tác, anh sẽ chăm sóc con trai thật tốt."
"Anh đã mua một căn hộ hai phòng ngủ cho bà cụ, thuê sẵn người giúp việc, chờ nhà bên đấy sửa sang xong sẽ cho bà dọn sang. Anh còn đăng ký cho bà ấy lớp học dành cho người già, sắp xếp kín thời gian biểu, sau này bà ấy không rỗi rãi để mà gây sự nữa. Nếu bà ấy lại lên cơn, anh sẽ đưa bà ấy vào viện dưỡng lão."
"Anh biết bao năm nay em luôn trách anh, trước đây anh có nhiều điều không phải với em, mong em có thể tha thứ cho anh. Nếu em không thể tha thứ cho anh thì cũng hy vọng em đừng giữ oán giận trong lòng, anh mong em có thể nghĩ thoáng, vì như thế em mới vui vẻ được."
"Kiều Trân, bất kể em nghĩ ra sao, anh đều chờ em. Anh không yêu cầu quá đáng em có thể quay lại với anh, anh chỉ nghĩ, liệu anh có còn cơ hội theo đuổi em lần nữa hay không?"
Giang Bác Thần nói một mạch tất cả những lời đã kìm nén từ lâu. Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện khiến chú suy nghĩ rất nhiều, đây đều là những lời từ tận đáy lòng chú. Vì hoảng loạn mà chú nói năng hơi lộn xộn, còn căng thẳng hơn lúc cầu hôn Kiều Trân. Giãi bày xong chú dè dặt nhìn vợ cũ.
Kiều Trân không ngờ sắp chia tay chú lại như vậy, trong phút chốc có phần không biết làm sao, thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Cô gật gù ra chiều trầm ngâm: "Được, em biết rồi."
Sau đó cô xoay người, sải bước dài đến cửa kiểm tra an ninh, sau lưng là hai bố con đứng sóng vai nhau nhìn cô rời đi.
Giang Bác Thần không hiểu, "được, em biết rồi" nghĩa là gì? Ý là mình vẫn còn cơ hội hay chỉ là bày tỏ "đã biết"?
Đến khi Kiều Trân qua kiểm tra an ninh, Kiều Kinh Ngọc nhìn bộ dạng khốn đốn của bố mình mà cười ngặt nghẽo: "Lão Giang, bố hay quá! Sao bố không chuẩn bị một bó hoa hồng rồi biểu diễn màn trượt quỳ? Bố làm con cười chết mất!"
"Con cười nữa bố xem!" Giang Bác Thần thẹn quá hóa giận, giơ tay định đánh cậu.
Kiều Kinh Ngọc co giò bỏ chạy: "Con nói bố biết, mẹ con nhiều người theo đuổi lắm, phải xếp hàng đến Liên hợp quốc lận, bố cứ chờ đi! Mà bố có tuổi rồi, đường chân tóc hơi hói đấy, không có lợi thế đâu! Bố muốn theo đuổi mẹ con còn phải qua cửa của con trước!"
Giang Bác Thần thấy cậu chạy thì nôn nóng: "Con đừng chạy! Con đứng lại cho bố! Mới phẫu thuật xong mà... Cái thằng nhãi này, bố còn phải qua cửa của con à? Nếu không phải bố con vượt muôn vàn khó khăn theo đuổi được mẹ con thì lấy đâu ra thằng nhóc nhà con?"
"Há há há trước khác nay khác bố ơi!"
Hai bố con đuổi nhau đi ra, ngoài sân bay bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, Lạc Hải đứng giữa đám đông vẫy tay với Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc nhe răng ngoái lại nhìn Giang Bác Thần, không gọi "lão Giang" nữa: "Bố, Lạc Hải đến đón con, con ngồi xe anh ấy nhé. Tối nay con không về nhà, con ở nhà Lạc Hải được không bố?"
Giang Bác Thần vốn định nói "cút mau", nhưng nghe "tối nay không về nhà" thì nhức đầu: "Không được! Tối nhất định phải về nhà, việc này không bàn bạc gì hết!"
"Bố!" Kiều Kinh Ngọc lắc cánh tay Giang Bác Thần: "Con bao nhiêu tuổi rồi?"
Giang Bác Thần không xi nhê: "Bao nhiêu tuổi cũng không được, tối nhất định phải về nhà. Nếu con không về bố gọi cho Lục Vấn Cảnh, không tin con chờ xem!"
"Ôi trời vâng vâng vâng, con phục bố luôn." Kiều Kinh Ngọc cạn lời hết sức, giơ tay vẫy: "Con đi đây!"
Điều hòa trong xe Lạc Hải lập tức thổi bay cái nóng, Kiều Kinh Ngọc thoải mái kêu "ư ử" liên tục.
Cậu chỉnh ghế nằm xuống, ôm gối tựa nhỏ xinh của mình. Ghế phụ lái nghiêm chỉnh đã trở thành ghế riêng của cậu, toàn bộ đệm lót, gối tựa đều là nhân vật hoạt hình cậu thích, cả xe chỉ có góc này mang phong cách hoạt hình, vô cùng lạc quẻ với chiếc G-Class rắn rỏi.
Kiều Kinh Ngọc ngắm góc nghiêng của Lạc Hải, đột nhiên nhớ đến hồi ở thị trấn Sơn Nam, Lạc Hải đạp xe Phượng Hoàng nam chở cậu đi loanh quanh trong thôn, còn lắp đệm lót hoa nhí ở yên sau xe đạp, đấy cũng là chỗ ngồi chuyên dụng của cậu, đệm lót hoa nhí cũng có phong cách khác biệt với xe Phượng Hoàng nam.
Bỗng dưng cậu hơi hoài niệm, thầm nghĩ chắc chắn anh bạn này ưng mình từ khi đó, nếu không vì sao phải đối xử với mình tốt như thế, đúng là thâm hiểm khó lường. Một đứa trai tân như cậu cứ thế ngã vào tròng của tên trai quê nhà hắn.
"Lạc Hải, khi nào mình về thị trấn Sơn Nam nhé, em muốn thăm ông." Kiều Kinh Ngọc nhìn phía trước: "Bây giờ anh sống rất tốt, em muốn báo cho ông một tiếng."
Cậu còn muốn nói với ông rằng cậu và Lạc Hải ở bên nhau nhau rồi, quãng đời còn lại dài đằng đẵng, Lạc Hải luôn có cậu bên cạnh sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
"Em muốn đi lúc nào cũng được." Lạc Hải chỉ lo sức khỏe của cậu: "Bây giờ nóng quá, hay là bớt nóng hơn rồi đi, anh sợ em không chịu nổi đường xa."
Hai đứa đang nói chuyện, Kiều Kinh Ngọc ngó ra ngoài cửa sổ xe: "Mình đi đâu đây anh? Đây không phải đường về nhà anh, cũng không phải đường về nhà em."
Lạc Hải nói: "Anh đưa em đến một nơi."
"Đâu á?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
"Chờ đến nơi em khắc biết." Lạc Hải úp úp mở mở, không nói thẳng.
Chiếc G-Class phóng khoáng lao vun vút trên đường, từ từ giảm tốc độ đi vào khu vực đông đúc, cuối cùng rẽ vào một khu chung cư rất cao cấp.
"Anh đưa em đến đây làm gì?" Kiều Kinh Ngọc không hiểu.
"Đi theo anh." Lạc Hải dẫn cậu lên thang máy.
Chung cư này vào cổng và đi thang máy đều cần quẹt thẻ, bây giờ Kiều Kinh Ngọc mới để ý tấm thẻ cư dân Lạc Hải đang cầm. Cậu càng thắc mắc hơn.
Lạc Hải kéo cậu đến một căn hộ, nhập mật khẩu, mở cửa rồi dẫn cậu vào trong.
"Thấy thế nào?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc ngẩn tò te: "Cái gì thế nào?"
Vừa nói cậu vừa quan sát kỹ, căn hộ này có sẵn nội thất, chỉ việc xách đồ vào ở, phong cách trang trí cũng đúng sở thích của cậu, một số vật dụng trang trí đã được thay mới.
Cậu dè dặt nhận xét: "Cũng được."
Lạc Hải lại dẫn cậu vào phòng ngủ, cậu kháng cự theo bản năng, không muốn tự tiện vào phòng ngủ nhà người khác, cảm thấy như thế là bất lịch sự.
Lạc Hải lại nằng nặc dắt tay cậu, mở cửa phòng ngủ và nói bên tai cậu: "Xem thử tổ ấm của chúng mình đi."
"Tối nay có thể đừng về nhà không."
"Chăn ga đều thay mới hết."
"Kiều Kiều..."
Hắn ghé sát làm một bên má Kiều Kinh Ngọc nóng bừng, cậu nhảy ra xa, thầm nghĩ hắn không biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa hiểu ý hắn: "Nhà này... rốt cuộc là sao?"
Lạc Hải bước lại gần không cho cậu trốn: "Đây là nhà chúng mình, anh mua rồi."
Kiều Kinh Ngọc hãi hùng: "Anh lấy đâu ra tiền? Căn này không rẻ đâu."
Lạc Hải tính với cậu: "Tài khoản truyền thông cá nhân của anh bật kiếm tiền kiếm được một ít, rồi anh bán một bản quyền sáng chế nhỏ cũng kiếm được một ít."
Tài khoản bật kiếm tiền thì Kiều Kinh Ngọc biết, nhưng bản quyền sáng chế thì không. Cậu hỏi: "Sáng chế gì? Anh bán cho ai?"
Lạc Hải trả lời: "Thiết bị phòng tránh đi lạc dành cho trẻ em, bán cho Lục Vấn Cảnh."
Hóa ra là chém giá bố mình à? Phát minh vĩ đại cỡ nào mà mua được cả căn nhà thế này? Kiều Kinh Ngọc vẫn đang sốc.
Chỉ thấy Lạc Hải lấy trong túi quần một quyển sổ tay, bên trong là danh sách việc muốn làm mà cậu liệt kê trước ngày phẫu thuật.
Nội dung quá sến súa, Kiều Kinh Ngọc muốn cướp lại: "Anh lấy từ bao giờ? Anh lấy được ở đâu?"
Lạc Hải không cho cậu: "Hôm em lừa anh ra sân bay, anh đến nhà em trước, nhìn thấy trong phòng em."
Kiều Kinh Ngọc nhớ ra hôm ấy mình không cẩn thận đánh đổ kệ để đồ làm đồ đạc linh tinh rơi ra bàn, cậu đi vội không có thời gian thu dọn, chắc là quyển sổ này nằm trong đó.
Lạc Hải tiến lên một bước vây cậu trong lòng, cùng xem từng điều trên danh sách: "Không phải muốn sống chung với anh sao? Chỗ này gần cả Đại học A lẫn trường em, thế nên anh mới mua."
Kiều Kinh Ngọc chưa kịp nói gì, hắn đã bổ sung: "Vì anh muốn có một mái nhà với em."
Câu này có sức sát thương quá mạnh, mắt Kiều Kinh Ngọc nóng bừng, rúc trong lòng hắn không ngọ nguậy nữa, cầm lòng chẳng đặng gật đầu "ừm" khẽ.
Thấy Kiều Kinh Ngọc gật đầu, mắt Lạc Hải sáng lấp lánh, cất giọng nghiêm túc như đưa ra lời hứa: "Những việc trên này, anh sẽ cùng em thực hiện tất cả, xem như đây là việc đầu tiên."
"Được." Kiều Kinh Ngọc đã nghẹn ngào, chôn mặt trước ngực Lạc Hải.
May mắn thay phần đời còn lại rất dài, đủ để hai đứa hoàn thành hết mọi việc, bọn cậu còn rất nhiều ngày mai, có thể nắm tay, ôm ấp và ngủ trong vòng tay nhau.
Kiều Kinh Ngọc hết sức vui mừng vì mình vẫn sống trên cõi đời này.
Tối ấy Kiều Kinh Ngọc không về nhà.
Tổ ấm của cậu và Lạc Hải chao đảo, giống như tiếng kèn lệnh khiêu khích Giang Bác Thần.
...
Cuối tháng tám nắng nóng giảm bớt, trời đã vào cuối hè rồi.
Đáng lẽ Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc định đi thị trấn Sơn Nam tảo mộ ông trước khi khai giảng, nhưng trước ngày xuất phát Lục Vấn Cảnh nhận được điện thoại từ cục cảnh sát.
Cảnh sát nói gần đây thành phố vừa phá xong một vụ án lừa bán, đánh tan một băng nhóm tội phạm quy mô lớn và bắt được không ít người, bao gồm kẻ tình nghi trong vụ án của Lạc Hải năm xưa, phía cảnh sát gọi cô Lục đến nhận dạng.
Vì việc này mà Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc hoãn kế hoạch. Lạc Hải đi cùng bố mẹ, một nhà ba người đến cục cảnh sát.
Cảnh sát tiếp đón gia đình họ là người phụ trách vụ án Lạc Hải bị cướp năm xưa, mà hiện nay ông ấy đã sắp nghỉ hưu. Năm cuối cùng trước khi nghỉ hưu, cuối cùng ông cũng tận tay bắt được băng nhóm tình nghi, có thể kết thúc vụ án.
Cảnh sát đưa cho cô Lạc xem ảnh của những kẻ tình nghi, cô chỉ nhìn mà sắc mặt đã trắng bệch, gần như ngất xỉu.
Cô không bao giờ quên mặt bọn chúng, bởi lẽ bọn chúng từng xuất hiện trong cơn ác mộng của cô vô số lần.
Đám người này sa lưới, đầu đuôi và tình tiết vụ án năm xưa cũng trở nên rõ ràng, cảnh sát đã hỏi mấy tên nghi phạm những việc xảy ra sau khi Lạc Hải bị bắt đi.
Hóa ra bọn chúng đã tìm được nhà mua, nhưng lúc giao "hàng" Lạc Hải bị bệnh, bọn chúng tưởng đứa bé không sống được, cũng không dám đưa đi viện, lại sợ đứa bé khóc mãi khiến người khác nghi ngờ, bèn vứt nó vào núi khi đi qua thôn Quan Vân.
Thật ra Lạc Hải chỉ bị bệnh vặt, không nguy hiểm đến tính mạng. Về sau hắn lại được ông Lạc nhặt về.
Đến đây, sự thật phủ bụi mười sáu năm cuối cùng cũng sáng tỏ.
Lúc sắp rời cục cảnh sát, cảnh sát phụ trách vụ án của họ hỏi Lục Vấn Cảnh: "Bây giờ con trai đã quay về, vấn đề hộ khẩu của nó anh tính thế nào?"
Lục Vấn Cảnh nhìn Lạc Hải: "Tôi vẫn chưa bàn với nó việc này, có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian không."
Bấy giờ Lạc Hải mới biết, hoá ra mười sáu năm qua mọi người đều hết hy vọng có thể tìm được hắn, nhưng bố mẹ vẫn luôn kiên quyết không gạch tên hắn trong hộ khẩu.
Hộ khẩu của hắn vẫn còn, tên vào sổ là Lục Minh Triêu, cũng tức là hiện giờ hắn có hai hộ khẩu và hai thân phận.
Mà Lục Vấn Cảnh không biết hắn muốn giữ tên nào, cho nên việc này cứ ngâm mãi.
"Bố, giữ tên... Lục Minh Triêu đi."
Trong khi Lục Vấn Cảnh đang nói chuyện với cảnh sát, Lạc Hải khẽ nói một câu.
Lục Vấn Cảnh ngẩn ngơ, mãi lâu sau cũng không phản ứng được.
Lạc Hải nói: "Chỗ tên cũ, có thể ghi tên "Lạc Hải" con đang dùng không?"
Cảnh sát vội vàng trả lời: "Có, có thể, không thành vấn đề."
Lạc Hải gật đầu, không lên tiếng nữa.
Mười sáu năm tìm con gian khổ, hắn không biết nên làm sao mới có thể khiến bố mẹ ruột cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, chỉ mong từ nay về sau "Lục Minh Triêu" lại thấy ánh mặt trời, điều này có thể bù đắp phần nào nỗi tiếc nuối của bố mẹ.
Hắn tin ông sẽ không trách hắn, bởi vì ý nguyện của ông cũng là đi tìm bố mẹ ruột của hắn. Ông mong có người yêu thương hắn.
Bây giờ rốt cuộc chân tướng đã rõ, hắn sẽ mang theo sự thật và tên mình đến trước mộ ông, nói với ông mọi chuyện.
Giải quyết xong xuôi, Lạc Hải rời cục cảnh sát.
Bầu trời quang đãng, gió hè hiu hiu, Kiều Kinh Ngọc nở nụ cười rạng rỡ, đứng dưới bóng cây tươi tốt vẫy tay với hắn.
Lạc Hải mỉm cười, sải bước về phía cậu.
Lúc này vợ chồng Lục Vấn Cảnh cũng đi ra, sau lưng Lạc Hải có bố mẹ, phía trước có Kiều Kinh Ngọc.
Số phận thiếu nợ hắn nhiều năm nhưng lại ban cho hắn châu báu như ngọc. Cậu hoá giải khốn khổ đời hắn, cho hắn tình yêu trên thế gian, khiến hắn kiếp này không hối hận.
Hắn và cậu chỉ quen nhau một năm, nhưng đã xem nhau là định mệnh.
Mà tất cả đều bắt đầu từ mùa hè đó.
Khi ấy cây xanh biếc, bóng râm, ngày hè đằng đẵng, đến nay đã tròn một năm.
~ Kết ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT