Tàu hỏa đâm xuyên đêm tối, cuốn theo làn gió hè dính nhớp ngoài ô cửa.

Từ thành phố A về quê Lạc Hải chỉ có một chuyến tàu mỗi ngày, trên đường đi qua rất nhiều ga, hành khách thập phương đổ về cho nên có quá nhiều người tranh vé, Lạc Hải vẫn không mua được vé giường nằm.

Toa tàu đông đúc, ai nấy đều lim dim buồn ngủ trong cảnh chen chúc. Ghế của Lạc Hải và Lục Vấn Cảnh sát cửa sổ, ở giữa cách một mặt bàn nhỏ, hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cực kỳ quái gở.

Từ khi lên tàu đã có rất nhiều người để ý cả hai, lý do chẳng qua là cả hai đều vô cùng cao ráo và ưa nhìn, Lục Vấn Cảnh là người đàn ông trung niên tuấn tú, Lạc Hải thì là cậu thanh niên đẹp trai, cách biệt tuổi tác khiến không ít người hiểu lầm họ là bố con. Mà Lục Vấn Cảnh không hề giải thích sự nhầm lẫn ấy, chỉ mỉm cười cho qua, Lạc Hải cảm thấy mình bị người ta chiếm hời.

Tàu hỏa lắc lư như kéo dài thời gian ra vô tận, thi thoảng trong toa lại có tiếng thì thầm khe khẽ không khác gì tiếng ồn trắng, làm Lạc Hải cũng buồn ngủ theo.

Tối qua hắn mất ngủ cả đêm vì hôm sau Kiều Kinh Ngọc phải vào phòng phẫu thuật, hôm nay lại chờ bên ngoài 8 tiếng, mỗi giây mỗi phút đều cực kỳ căng thẳng, bây giờ đã tới cực hạn, nếu không có Lục Vấn Cảnh vừa lạ vừa quen ở đây thì hắn đã ngủ lâu rồi.

Lạc Hải ngả lưng ra ghế rồi nghiêng đầu nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tàu hỏa dừng tại một ga, hành khách lên tàu thưa thớt, bên tai vang tiếng bước chân.

Có người vỗ vai hắn: "Lạc Hải... Dậy đi..."

Lạc Hải mở mắt, nhận ra mình đang đắp áo vest của Lục Vấn Cảnh, trong toa đầy hơi lạnh, hèn gì lúc mới ngủ hắn cảm thấy rét mà về sau lại bình thường.

"Lạc Hải, sang toa giường nằm thôi." Lục Vấn Cảnh đã lấy vali của cả hai, giải thích với Lạc Hải: "Vừa nãy toa giường nằm có người xuống tàu, tôi bù vé giường nằm với nhân viên tàu rồi, giờ mình đi sang đó."

Lạc Hải vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc mơ màng ôm áo của Lục Vấn Cảnh đi theo đến toa giường nằm. Đi qua mấy toa Lạc Hải cũng tỉnh táo, vội vàng cầm vali của mình.

"Không sao, tôi xách được, em nhớ đi theo đấy." Lục Vấn Cảnh giữ khư khư vali của Lạc Hải, lưng còn đang khoác balo của mình.

Chốc chốc thầy lại ngoái đầu nhìn như sợ Lạc Hải không đuổi theo.

Lạc Hải đi sau thầy, bỗng nhiên có cảm giác mình vẫn là trẻ con đang được người lớn chăm sóc. Cảm giác ấy khiến hắn nhớ đến Giang Bác Thần và Kiều Kinh Ngọc.

Sau khi đến toa giường nằm, Lạc Hải vội vàng muốn cất vali, Lục Vấn Cảnh lại vô cùng nhanh nhẹn để vali của hắn lên ngăn để đồ, sau đó ném balo của mình vào.

"Đây là giường mình." Lục Vấn Cảnh cất đồ xong thì chỉ giường dưới: "Em mau ngủ đi, bây giờ vẫn tối, có thể ngủ được mấy tiếng."

"Chỉ có một giường sao?" Lạc Hải nhìn giường dưới, những giường khác đều có người đang ngủ.

Lục Vấn Cảnh ngồi lên ghế tựa giữa lối đi: "Ừ, chỉ có một người xuống tàu, em mau ngủ đi."

"Thôi thầy ngủ đi." Lạc Hải nói: "Chỉ có một giường, tất nhiên phải nhường người luống tuổi."

"Luống tuổi? Tôi có già thế sao?" Lục Vấn Cảnh nghi ngờ phải chăng tóc trắng làm mình trông già hơn, nghĩ bụng đến nơi phải đi nhuộm tóc trước. Thầy lại nói: "Em là trẻ con, còn là sĩ tử, sĩ tử to nhất. Hay em ngủ trước rồi rạng sáng tôi ngủ."

Lạc Hải ngẫm nghĩ cảm thấy cũng được, không nhường tới nhường lui nữa, chủ yếu là mọi người trong toa đều đang ngủ, hắn thật sự không muốn rì rầm nói chuyện làm phiền người khác.

Màn đêm yên ắng, tàu dừng tại ga mười lăm phút rồi chậm rãi lăn bánh, đèn trong toa cũng tắt, bóng tối bao trùm.

Thấy Lạc Hải hít thở đều đặn có vẻ đã ngủ say, Lục Vấn Cảnh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.

Thầy kéo chăn cho con, xoa tóc con nắm tay con, cố dằn niềm vui sướng và kích động khổng lồ trong lòng, nhưng thầy không dám làm gì quá khích vì chỉ lo đánh thức con dậy.

Con thầy đẹp trai quá, nhìn kỹ thì kết hợp toàn bộ ưu điểm của thầy và vợ, thảo nào lần đầu gặp thầy đã cảm thấy quen như từng gặp ở đâu rồi

Có lẽ ấy là sự liên kết của máu mủ ruột rà.

Lục Vấn Cảnh cứ trông chừng và nhìn như thế suốt đêm, giống như cái ngày con trai mới ra đời. Con sinh ra vào sáng sớm khi mặt trời vừa mọc, vậy nên thầy đặt tên con là Lục Minh Triêu. Hôm đó ở phòng bệnh thầy vừa ngắm vợ vừa ngắm con, đến tối cũng không dám về vì sợ con bị ai bế trộm đi mất.

Mặc dù Lạc Hải đã lớn nhưng dường như Lục Vấn Cảnh vẫn rất lo, lo tỉnh dậy con trai lại mất tích, thành ra không nỡ rời mắt khỏi con một tích tắc nào.

Nếu mười sáu năm trước cũng luôn trông chừng bên cạnh con như thế này thì tốt.

Không chỉ một lần Lục Vấn Cảnh hối hận, từ ngày lạc mất con đến khi tìm được con, thầy chưa từng hết hối hận.

Hồi ấy thầy say mê học thuật, tối ngày làm nghiên cứu. Vợ về ngoại đáng lẽ thầy nên đi cùng, nhưng vì quá bận không thể bớt thời gian, để rồi chỉ mỗi một lần mà đã xảy ra chuyện. Nếu lúc đó thầy cũng đi, có lẽ con sẽ không bị người ta bắt mất, vợ cũng không bị thương nặng. Thầy là đàn ông, là người chồng người cha, bất kể xảy ra việc gì cũng nên che chở vợ con, nhưng khi vợ con cần thầy nhất thầy lại không có mặt.

Thầy luôn lấy làm hổ thẹn, những năm đó cũng không còn lòng dạ về trường nghiên cứu, một mực cắm đầu vào kiếm tiền, chăm sóc vợ và tìm con, giống như chỉ có ra sức cố gắng, ra sức tìm kiếm mới có thể bù đắp lỗi lầm.

Đêm qua đi trời hửng sáng, bắt đầu có người đi lại trong toa.

Mấy hôm nay Lạc Hải luôn căng như dây đàn vì cuộc phẫu thuật của Kiều Kinh Ngọc, vô số lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nghĩ đến những kết quả chưa biết làm hắn sợ toát mồ hôi lạnh, không thể ngủ được tiếp.

Hôm nay không còn căng thẳng, vậy mà hắn ngủ một mạch đến sáng, lúc thức dậy còn muốn ngủ tiếp.

Bên cạnh có người đang nói chuyện với Lục Vấn Cảnh, hắn mơ mơ màng màng nghe lọt vài câu, hóa ra tối qua thật sự có một người xuống tàu, nhưng nhanh chóng có người khác vào nằm, Lục Vấn Cảnh đưa năm trăm tệ cho người ta để người ta nhường giường...

Lạc Hải nghe đến đấy thì tỉnh.

Người kia đi rồi, Lục Vấn Cảnh vội vàng nhìn hắn: "Dậy rồi à? Có đói không? Muốn ăn gì không? Tôi úp mì cho em nhé?"

Một loạt lời quan tâm khiến Lạc Hải luống cuống, hắn chỉ hỏi: "Đã nói gần sáng thầy ngủ mà, sao không gọi em?"

Lục Vấn Cảnh cười to: "Em ngủ như chết ấy, tôi không nỡ gọi em, vả lại tôi luống tuổi rồi mà, ngủ ít lắm."

Thầy đứng dậy chuẩn bị đi úp mì, lúc đứng lên lại cảm thấy thắt lưng tê mỏi, không nhịn được phải đấm vài phát vào eo.

"Người luống tuổi mau lên giường nằm một lúc đi."

Lạc Hải ngồi dậy, nhanh nhẹn xỏ giày rồi cầm cốc đánh răng: "Thầy nằm đi, em đánh răng rửa mặt xong sẽ úp mì, thầy đừng động tay động chân."

"Được." Lục Vấn Cảnh nằm xuống, cười nhìn hắn đi ra ngoài.

Sau đó thầy lôi điện thoại ra báo cáo với vợ: "Con trai ngủ dậy đi đánh răng rửa mặt rồi, lát nữa bố con anh ăn tạm mì tôm, khi nào xuống tàu anh dẫn nó đi ăn sau."

Suốt đường đi Lục Vấn Cảnh đều phải báo cáo với vợ mọi chuyện của con, vợ thầy cũng rất muốn cùng theo chăm sóc con thi đại học, nhưng nếu cả hai cùng đi thì không thể giải thích với Lạc Hải, cho nên một mình thầy đi vậy.

Lục Vấn Cảnh chỉ có thể dỗ dành vợ bằng cách này.

Lạc Hải vệ sinh cá nhân rất nhanh, cầm hai hộp mì đi lấy nước nóng. Đến khi hắn bê hai hộp mì quay lại, Lục Vấn Cảnh đã bóc hai quả trứng kho xì dầu.

"Thầy muốn ăn loại nào?" Lạc Hải hỏi.

Lục Vấn Cảnh đáp: "Tôi sao cũng được, em chọn trước đi."

"Em cũng thế. Vậy thầy ăn cái này đi." Lạc Hải đưa mì thịt kho cho thầy.

"Ăn trứng kho xì dầu nữa, trứng kho xì dầu ăn với mì tôm là nhất, những lúc khác không thấy gì, đi tàu hỏa lại cảm thấy cực kỳ ngon." Lục Vấn Cảnh chia một quả trứng cho Lạc Hải, tiếp tục nói trong những năm đi tàu bôn ba khắp nơi, thầy thường ăn món này nhất.

Lạc Hải ngồi xuống ăn mì tôm, trong lòng hơi thắc mắc. Hắn biết trước kia Lục Vấn Cảnh làm nghiên cứu ở trường, về sau kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền, về sau nữa lại được trường đại học mời về giảng dạy, người này dù làm nhà giáo hay ông chủ thì cũng không cần chạy ngược chạy xuôi chứ?

Hơn nữa, hiện nay hầu hết giao thông ở các thành phố đều tiện lợi, tàu cao tốc mở rộng mọi hướng, chỉ còn một vài địa phương nhỏ lạc hậu vẫn chỉ có tàu hỏa.

"Thầy thường xuyên đi đây đó sao?" Lạc Hải hỏi.

"Xem như là vậy." Lục Vấn Cảnh nói.

"Thầy đi những đâu?" Lạc Hải hỏi tiếp.

Lục Vấn Cảnh kể lần lượt mấy địa danh, một vài nơi Lạc Hải biết, đều là chỗ xa xôi nghèo khó, một vài nơi Lạc Hải còn chưa nghe bao giờ.

Nếu vào ai khác hay tò mò thì chắc chắn lúc này sẽ hỏi đi đến những nơi đó làm gì? Nhưng Lạc Hải không phải người như thế, đâm ra cũng không hỏi nhiều.

Hai người đang ăn mì, nhân viên tàu đẩy xe đi qua.

"Thuốc lá hướng dương xúc xích đây, bia nước ngọt nước khoáng đây. Ầy cho đi qua nào, cho đi qua nào..."

"Cho hỏi có quà bánh gì thế?" Lục Vấn Cảnh đặt hộp mì xuống, gọi xe đẩy. Thầy hỏi Lạc Hải: "Em thích ăn gì? Có gì muốn ăn không?"

"Bim bim không?"

Lạc Hải lắc đầu.

"Thịt bò viên?"

Lạc Hải lắc đầu.

"Thạch thì sao?"

Lạc Hải vẫn lắc đầu, nghĩ thầm em có phải trẻ con đâu.

"Cái gì em cũng không ăn à?" Lòng hăng hái của Lục Vấn Cảnh bị dập tắt là điều đương nhiên, thầy tự mua một đống, lấy hết những loại vừa mới hỏi và chọn thêm vài loại khác, nhỡ lát nữa muốn ăn thì sao? Làm gì có đứa trẻ con nào không thích ăn quà vặt?

Cuối cùng đồ ăn vặt chất kín nửa mặt bàn, đứa trẻ bên cạnh cũng mè nheo đòi mua, người mẹ trẻ trừng hai người họ mãi.

Lục Vấn Cảnh không xi nhê, còn lén nói với Lạc Hải: "Trẻ con hàng xóm cũng thèm phát khóc rồi ha ha ha."

Lạc Hải: "..."

Trước đây hắn thật sự không nhận ra giáo sư Lục lại có tính nghịch ngợm thế đấy. Hắn luôn cảm thấy giáo sư Lục là học giả nghiêm túc, là dân kinh doanh thành công, bây giờ bộ lọc ấy nát bấy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play