Giang Bác Thần qua tìm con trai, sân thể dục đông người, mặt trời treo cao càng lúc càng nóng, chú sợ con trai phơi nắng lâu khó chịu nên mang ô và nước cho.

Chú đang đi thì gặp Lạc Hải chạy tiếp sức, cuộc thi chạy tiếp sức rất hấp dẫn, hầu hết mọi người trên sân thể dục đều đổ về đây, chú cũng dừng chân xem một lúc rồi cổ vũ cho Lạc Hải.

Lạc Hải được các bạn vây quanh, cách đám đông Giang Bác Thần nhìn thấy con trai mình đang đứng cạnh chăm sóc Lạc Hải tận tình, hết đưa khăn lại đưa nước, bỗng chốc chú cảm thấy sự lo lắng của mình hơi dư thừa.

Chờ học sinh quanh Lạc Hải tản đi hết, Giang Bác Thần mới bước lại gần.

Kiều Kinh Ngọc trông thấy bố thì giật mình, không biết bố đến từ khi nào, cậu vội vàng nhớ lại ban nãy mình có hành động nào quá giới hạn không, cực kỳ chột dạ chào hỏi bố: "Bố, Lạc Hải vừa được hạng nhất chạy tiếp sức đó!"

"Bố thấy hết rồi." Giang Bác Thần hơi ghen tị, cảm giác ông con còn thân với Lạc Hải hơn người làm bố là mình. Chú khen Lạc Hải: "Tiểu Hải, hôm nay cháu chạy nhanh quá, đúng là phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, lao." Nói đoạn chú lại nhìn con mình: "Con cũng học tập Lạc Hải đi, phải năng rèn luyện, người sắp gầy thành que củi rồi!"

"Sao lại nói con!" Kiều Kinh Ngọc ghét nhất nghe người khác nói mình gầy như que củi, cũng như người béo ghét bị nói là lắm thịt.

Giang Bác Thần thấy cậu sắp cáu thì không nói nữa. Con trai bị bệnh tim bẩm sinh, vừa ra đời đã phải làm phẫu thuật, Giang Bác Thần từng gặp rất nhiều đứa trẻ bị tim bẩm sinh, hầu hết tụi nó đều gầy yếu và dễ mắc bệnh hơn trẻ con bình thường.

Chú thầm thở dài, lại nhìn con trai và Lạc Hải đồng trang lứa đứng cạnh nhau. Lạc Hải cao lớn rắn rỏi, đã rất ra dáng đàn ông, con trai chú thì trắng như trứng gà bóc, tay chân mảnh khảnh, vẫn y hệt trẻ con, trong lòng chú càng buồn tợn.

"Ầy, xem con toát mồ hôi này." Nghĩ tới đây Giang Bác Thần càng thương con trai, lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu, sau đó đưa ô và nước cho cậu: "Con đừng chạy nhong nhong khắp nơi, nhớ đi theo Lạc Hải."

"Chú, cháu sẽ trông cậu ấy." Lạc Hải nhận ô thay Kiều Kinh Ngọc, còn mở nắp chai nước cho cậu uống.

Động tác của hắn vô cùng tự nhiên, lại tràn đầy săn sóc che chở.

"Được được, tiểu Hải à cháu trông chừng nó giúp chú." Giang Bác Thần cười khen, thầm nghĩ nếu Lạc Hải là anh ruột của Kiều Kinh Ngọc thì tốt, con trai chú cũng có thêm người chăm sóc.

Nghĩ vậy, trong lòng chú nảy ra một ý, hay là nhận luôn Lạc Hải làm con nuôi? Dù sao Lạc Hải cũng không cha không mẹ, nếu Lạc Hải đồng ý còn có thể chuyển hộ khẩu vào nhà chú trước kỳ thi đại học, như thế cũng có thể chuyển học bạ tới đây, Lạc Hải không cần về quê thi đại học vì là học sinh dự thính ở đây nữa.

Nếu là người khác chắc chắn Kiều Kinh Ngọc sẽ không đồng ý bố mẹ nhận con nuôi, cậu chỉ mong sao cả đời bố mẹ chỉ có mình mình, nhưng nếu là Lạc Hải thì nhất định cậu sẽ vui còn chẳng kịp. Con trai rất thích Lạc Hải và cũng rất dựa dẫm Lạc Hải, Giang Bác Thần cảm thấy kế hoạch của mình có thể thực hiện, chẳng qua không biết Lạc Hải có đồng ý không, dù sao Lạc Hải cũng lớn rồi, chưa chắc đã muốn có thêm ông cha hời.

Giang Bác Thần nhất thời nóng đầu, quyết định tìm dịp hỏi ý Lạc Hải.

Chạy tiếp sức xong, buổi chiều Lạc Hải không còn hạng mục khác, hai đứa ở lại sân thể dục xem mọi người thi đấu. Càng gần trưa trời càng nóng, Kiều Kinh Ngọc có phần không chịu nổi.

Lạc Hải cũng nhận ra, hắn đề nghị: "Mình vào quán trà sữa ngồi một lúc rồi đi căng tin ăn."

"Được." Kiều Kinh Ngọc cởi áo khoác, lúc đứng dậy rời khán đài thì nhũn chân suýt ngã.

Lạc Hải đỡ cậu: "Sao đấy? Tê chân à?"

"Không phải..." Kiều Kinh Ngọc lắc đầu: "Không sao."

"Thế sao lại cà nhắc?" Lạc Hải không tin, cúi người đòi xem chân cậu.

"Ui cậu làm gì..." Kiều Kinh Ngọc nhìn mọi người xung quanh, ngại ngùng vội rụt chân về: "Không sao thật mà, vừa nãy lúc đưa nước cho cậu, tớ chạy nhanh quá trẹo chân thôi."

"..."

Lạc Hải nghĩ thầm cậu tài thật, bao nhiêu người chạy tiếp sức chẳng làm sao, cậu đưa nước cũng bong gân.

Hắn ấn cậu ngồi lên ghế, vén gấu quần cậu lên: "Sao nãy giờ không nói?"

"Sợ cậu cười tớ mà." Tự Kiều Kinh Ngọc cũng cảm thấy mất mặt.

"Ở đây hả?" Lạc Hải cởi giày cậu ra, nắm cổ chân cậu xoay trái xoay phải.

"Ừm." Kiều Kinh Ngọc cúi đầu nhìn Lạc Hải nắn cổ chân cho mình. Từ góc độ của cậu có thể trông thấy xoáy tóc của Lạc Hải và mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu lấy khăn giấy trong túi áo, duỗi tay lau cho Lạc Hải.

Cách đấy không xa, Phí Trạch Vũ trợn to mắt nhìn hai cái đứa coi xung quanh như chốn không người, thầm giật nảy mình. Từ khi nhận ra chuyện giữa Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc, hôm nay Phí Trạch Vũ đã bị hai đứa nó làm cho hết hồn hai lần, một là cái ôm lộ liễu, hai là lau mồ hôi trước con mắt của bao nhiêu người.

Phí Trạch Vũ nghĩ bụng hai bay thật sự không coi người khác là người ngoài mà.

Hơn nữa cậu ta vừa biết Kiều Kinh Ngọc là con trai của hiệu trưởng Giang thông qua lão Mạnh. Khi nãy Lạc Hải còn ôm Kiều Kinh Ngọc trước mặt hiệu trưởng Giang, Phí Trạch Vũ lại cảm thán thằng này to gan thật.

Cuối cùng Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc vẫn không thể ghé quán trà sữa.

Hai đứa vừa đi đến lối ra sân thể dục thì gặp Giang Bác Thần đang chuẩn bị qua nhà ăn cho cán bộ nhân viên trường ăn cơm.

Đang giờ cơm trưa, Giang Bác Thần muốn dẫn hai đứa đi ăn cùng, bên cạnh bố còn có giáo viên khác nên Kiều Kinh Ngọc cũng ngại làm bố mất thể diện.

Nhà ăn cho cán bộ nhân viên và nhà ăn cho học sinh đều ở cùng một tòa, có điều nhà ăn cho cán bộ nhân viên là toàn bộ tầng trên cùng, cần quẹt thẻ công tác của nhân viên giảng dạy và hành chính mới vào được, bình thường học sinh không thể vào.

Bởi vì ít người nên nơi này yên tĩnh hơn nhà ăn cho học sinh.

Giang Bác Thần đưa hai đứa trẻ đi gọi món ở cửa bán món mặn.

Mọi người trong ô cửa này đều quen biết chú, thấy chú dẫn theo hai cậu bé thì tò mò hỏi: "Hiệu trưởng Giang, con nhà thầy đây à? Đẹp trai quá nhỉ!"

Khỏi phải nói Giang Bác Thần vui cỡ nào, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, đây là con trai tôi!"

Chú phấn khởi quá, suýt chỉ Lạc Hải mà nói "đây cũng là con trai tôi", may sao lý trí vẫn còn để kìm lại.

Nhưng suy nghĩ trong lòng đã như ngựa hoang đứt dây cương không sao kìm nổi, Giang Bác Thần nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay hỏi ý Lạc Hải luôn?

Song chú cũng không dám khinh suất làm xằng, sợ Lạc Hải ngại, quyết định nói với con trai trước.

Tranh thủ lúc Lạc Hải xuống tầng mua nước, Giang Bác Thần nhắc việc này với Kiều Kinh Ngọc.

"Phụt... Bố nói gì cơ?" Kiều Kinh Ngọc suýt phun hớp canh mới uống, cậu che miệng ho liên tục, vai rung bần bật không ngừng.

Giang Bác Thần không ngờ cậu phản ứng như thế, ngẩn tò te tại chỗ. Đáng lẽ đồng ý là đồng ý, nếu không đồng ý chắc chắn con trai sẽ cáu kỉnh hoặc phản đối gay gắt, nhưng bộ dạng khiếp sợ bây giờ là sao?

Kiều Kinh Ngọc vất vả lắm mới thở bình thường, trố mắt nói: "Bố ơi bố nghĩ gì vậy?"

Còn nhận Lạc Hải làm con? Lạc Hải muốn gọi bố là "bố" nhưng e rằng không phải theo cách bố muốn đâu...

Giang Bác Thần đầy vô tội: "Việc này hoang đường lắm sao?"

Kiều Kinh Ngọc nói: "Bố muốn có con thì tự đẻ đi!"

Tranh với cậu làm gì? Nếu Lạc Hải nhập hộ khẩu vào nhà cậu thì thành anh trai cậu à? Há chẳng phải bọn cậu...

"Bố đẻ... Bố bao nhiêu tuổi rồi?" Giang Bác Thần nói: "Con cảm thấy không được thì thôi, sao phải phản ứng dữ dội thế. Bố thấy quan hệ của con với Lạc Hải rất tốt, con thích thằng bé như thế mà thằng bé lại bơ vơ một mình, bố mới có suy nghĩ ấy."

"Được rồi, bố mau dừng lại đi." Kiều Kinh Ngọc nghĩ thầm, may mà bố bảo mình trước chứ không tìm thẳng Lạc Hải.

Nếu đề cập việc này với Lạc Hải trước, không biết biểu cảm của Lạc Hải sẽ đặc sắc nhường nào...

Kiều Kinh Ngọc muốn dừng hẳn việc này ở chỗ mình, vì thế bịa vài lời nói điêu: "Thật ra... có khả năng bố mẹ Lạc Hải vẫn khỏe mạnh, cậu ấy cũng đang tìm bố mẹ, nghe nói có một chút manh mối rồi."

Lời cậu nói cũng không hẳn là bịa đặt, quả thật cậu đang giúp đỡ tìm kiếm, hơn nữa đúng là đã có một chút manh mối.

Giang Bác Thần nghe vậy thì quan tâm: "Thế có tin tức chưa? Bố có người bạn ở sở cảnh sát, cần giúp đỡ không."

"Tạm thời chưa có ạ, nếu cần giúp con sẽ nói với bố." Kiều Kinh Ngọc ngẫm nghĩ, thời gian này cậu không liên lạc với tình nguyện viên, nếu có manh mối chắc chắn tình nguyện viên sẽ tìm cậu, không tìm tức là không có tin tức.

Trên web có biết bao người đăng ký tìm người thân, muốn tìm được có thể so với mò kim đáy bể, ban đầu cậu cũng không ôm hy vọng một trăm phần trăm. Bây giờ Lạc Hải thi đại học là quan trọng nhất, những việc khác tính sau cũng được.

Kiều Kinh Ngọc nói: "Bố, việc hôm nay bố đừng nhắc với Lạc Hải, sắp thi đại học rồi, đừng tạo thêm gánh nặng tâm lý cho cậu ấy."

Giang Bác Thần: "Tất nhiên, bố con đâu có ngốc."

Như vậy việc Giang Bác Thần muốn nhận Lạc Hải làm con đã được Kiều Kinh Ngọc ép xuống hoàn toàn, không đề cập đến nữa. Nhưng lời Giang Bác Thần nói cũng khiến Kiều Kinh Ngọc bắt đầu buồn rầu, không khỏi lo lắng cho tương lai của mình và Lạc Hải.

Chuyện của cậu và Lạc Hải sớm muộn cũng không giấu giếm được, đến lúc đấy nên thú nhận với bố mẹ thế nào? Tuy bố cậu có vẻ rất cởi mở nhưng thật ra là một người truyền thống, không chỉ một lần từng nói mong có thể nhìn thấy cậu thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con.

Về phần mẹ thì càng khó hơn... Mẹ từng nói với cậu tìm người yêu nhất định phải môn đăng hộ đối, gia cảnh phải tương đồng, nếu không rất khó bền lâu, còn lấy hôn nhân của mẹ và bố làm ví dụ.

Hiển nhiên gia cảnh và quá trình trưởng thành của Lạc Hải đều không phù hợp yêu cầu của mẹ, huống chi hắn còn là con trai...

Kiều Kinh Ngọc thật sự không thể tưởng tượng nếu bố mẹ biết chuyện giữa mình và Lạc Hải sẽ bùng nổ thế nào. Chuyện của bọn cậu ít nhất phải chờ đến khi Lạc Hải tốt nghiệp đại học mới có thể cho bố mẹ biết, khi đó bọn cậu đều đã có công ăn việc làm, quyền lựa chọn lớn hơn, bây giờ hai đứa quá nhỏ bé, nếu bố mẹ muốn chia cắt thì cả hai chẳng tài nào chống lại.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Hải: Chú Giang ạ, thật ra cháu cũng rất muốn gọi chú là bố, nhưng không phải theo cách chú mong muốn.

Phụ huynh sắp biết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play