Edit: Ngọc Sáng

Beta: An Nhiên

~~~~~~

Pheromone Alpha lan tràn ra ngoài lấp đầy cả căn phòng. Mùi hương thuộc về người khác mà Tạ Phỉ dính ở ngoài đường đã bị che lấp, trên người chỉ còn lại mùi tuyết tùng mát lạnh.

Cố Phương Yến cẩn thận hết mức, đầu tiên là đụng chạm nhẹ nhàng nhưng tiếp đó lại không hài lòng với sự đụng chạm mà bắt đầu lần mò vào sâu, đồng thời cũng không quên lấy đi con dao trong tay Tạ Phỉ ném vào trong bồn rửa bát bên cạnh.

Tiếng vang này làm Tạ Phỉ bừng tỉnh khỏi cơn kinh hoảng và ngây ngẩn, cậu lập tức bắt đầu giãy nảy nhưng lại bị Cố Phương Yến ghìm chặt eo không tài nào trốn được.

Thật ra Tạ Phỉ không chán ghét cảm giác này. Có lẽ có thể nói thế này, từ pheromone cho đến con người của Cố Phương Yến, Tạ Phỉ đều không chán ghét. Ngay cả việc trên người hắn phảng phất chút mùi rượu cũng có thể chấp nhận.

Nhưng bây giờ không bàn tới vấn đề ghét hay không ghét, hôm nay tên Alpha chết tiệt này thế mà nhân lúc say rượu cưỡng hôn cậu! Uổng công hồi trước cậu còn tưởng rằng tên vô liêm sỉ này là một người đứng đắn biết tự kiềm chế!

Bại hoại!

Cầm thú!

Alpha chó chết!

Tạ Phỉ mắng mỏ trong lòng.

Sức lực của Omega dù thế nào cũng không thể hơn Alpha, Cố Phương Yến còn không chịu kiềm chế mà giải phóng pheromone mang theo d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt giống như muốn đóng dấu lên cậu vậy.

Một trong những thiên tính khắc sâu vào xương máu của Omega chính là phục tùng Alpha. Huống hồ họ còn từng thực hiện đánh dấu, cho dù bây giờ đã biến mất nhưng cơ thể của Tạ Phỉ đã nhớ kỹ hắn.

Tạ Phỉ chịu không nổi cúi đầu nức nở một tiếng, cậu vòng eo rung rung theo.

Điều này dường như đã lấy lòng Cố Phương Yến cũng khiến hắn sinh ra một vài hiểu lầm, hành động càng suồng sã hơn.

Nhưng Tạ Phỉ làm sao có thể để mặc cho mình mềm ra, cậu thoắt cái há miệng hung hăng cắn Cố Phương Yến một phát.

Tạ Phỉ dùng hết sức nên chẳng mấy chốc đã thấy máu.

Cố Phương Yến bị đau buông lỏng lực nắm, Tạ Phỉ lui về sau nửa bước thoát khỏi ràng buộc hít sâu một hơi, cậu rút con dao bổ dưa hấu dài nhất trong giá để dao c ắm vào thớt một tiếng cạch, tay cầm cán đao khẽ gầm lên:

"Uống rượu xong thì hay lắm có phải không?"

Cố Phương Yến không ngờ tới Tạ Phỉ sẽ phản ứng như vậy nên nhất thời không biết làm sao, khi hô hấp dần dần bình tĩnh lại hắn mới thấp giọng nói: "Đâu có, trước đó đã hỏi cậu rồi."

"Cậu thế kia mà gọi là hỏi hả?" Tạ Phỉ cười lạnh hỏi ngược.

Cố Phương Yến cụp mắt.

Ánh đèn trong phòng bếp sáng choang, dao bổ dưa hấu cắm trên thớt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, nửa quả cam bị đụng rơi trong lúc hoảng hốt lăn đến bên chân. Tạ Phỉ trừng Cố Phương Yến, thấy hắn làm vẻ mặt bi thương như chú cún cỡ lớn bị chủ nhân vứt bỏ cậu tức giận nói: "Nói cậu mà cậu còn oan ức à?"

"Xin lỗi." Cố Phương Yến dịch về phía trước nửa bước, nghẹn giọng giải thích.

"Cậu cút đi!" Tạ Phỉ giận dữ nói, nói xong chợt nhận ra đây là nhà của Cố Phương Yến bèn quay phắt người lại: "Không, là tớ cút."

Cậu sải bước ra khỏi phòng bếp rồi xoay người đi đến huyền quan, tầm mắt nhìn lướt qua cái túi vứt trên kệ giày lúc mới đến tóm lấy một phát rồi vặn khóa cửa. Ra ngoài rồi thì đập túi vào cửa cái rầm, vứt tiếng "Tạ Phỉ" mà Cố Phương Yến chạy theo hô lên ra đằng sau. Tiếp đó đến thang máy cũng lười đợi, cậu đi phăng phăng đến lối thoát hiểm và đi một mạch như mây gió dưới chân, khí thế hùng hồn.

Sau khi bị ném lên cửa, gấu bông nhét trong túi rơi ra đầy đất, Doraemon siêu bự nằm sấp trên mặt đất. Con mèo Trung Thu bị giật mình chui ra khỏi túi xù lông hết cả người, nó cong lưng nhìn quanh phòng mấy vòng. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm thì nhảy xuống sô pha đến trước cửa cọ hai cái bên chân Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến vặn mở cửa, đèn cảm ứng trên hành lang nghe tiếng bật lên, ánh đèn lóa mắt, người hắn muốn tìm đã đi mất dạng.

Tạ Phỉ đi xuống rồi.

Hắn lại đi ra ban công, muốn nhìn thử xem lúc bỏ đi Tạ Phỉ đi theo hướng nào, vào tòa nhà lại phát hiện từ chỗ mình nhìn vọng ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy con đường ngoài khu dân cư với đường dành cho người đi bộ lấp lánh ánh đèn ở nơi xa.

Trung Thu theo sát sau bước chân hắn. Cố Phương Yến cụp mắt, đưa tay lên chạm nhẹ vào cánh môi bị Tạ Phỉ cắn rách, trên gương mặt xưa nay không có biểu cảm nào bỗng xuất hiện vẻ chán nản: "Cậu ấy giận mất rồi, không cần chúng ta nữa rồi."

Con mèo không hiểu nên "Meo" một tiếng.

*

Tạ Phỉ sát khí đầy người về đến phòng trọ. Sau khi mở cửa đi vào, cậu giơ tay đập mạnh vào tường một phát bật công tắc đèn lên.

Ánh đèn màu vàng tỏa xuống khắp phòng, Tạ Phỉ nhìn những vật dụng và cách trang trí vẫn chưa tính là quen thuộc trước mắt thở ra một hơi thật dài.

Alpha chó chết!

Cậu lại mắng một tiếng trong lòng, đi vào phòng bếp, lấy lon nước sô đa trong tủ lạnh ra uống một hơi hết nửa lon.

Cảm giác mát lạnh từ yết hầu thấm vào ngũ tạng nhanh chóng lan ra tứ chi trăm cốt. Tạ Phỉ hít thật sâu thêm lần nữa, cuối cùng đã bình tĩnh lại. Cậu ngồi lên giường móc điện thoại ra, mở khóa màn hình rồi lại ấn tắt, cứ lặp lại như thế mà sắp xếp lại logic ở trong lòng.

Trước đó Cố Phương Yến uống rượu nhưng hắn rất tỉnh táo, có thể giao tiếp bình thường, lời nói và tư duy đều tỉnh táo như nhau và thậm chí còn biết lừa cậu, vậy nên tên khốn đó chắc là không say, quá lắm là hơi ngà ngà hoặc nói là say rất nhẹ.

Còn có một điều, bạn họ Cố cầm thú nào đó vẫn để ý hoặc nói là đang giận về bó hoa cậu cầm về. Đó là một bó hoa hồng, dù là hồng vàng.

Bình thường khi ở tình huống nào, một người mới để ý đến việc một người khác nhận hoa của người ta?

Đáp án Tạ Phỉ có thể nghĩ đến chỉ có một, huống chi lúc Cố Phương Yến hôn cậu đã bộc lộ d*c vọng chiếm hữu rõ ràng đến vậy.

- - Cố Phương Yến thích cậu.

Có lẽ đây chính là cái gọi là rượu vào thổ lộ chân tình, bình thường thanh tâm quả dục cứ như thần tiên hạ phàm lịch kiếp bị rút tình căn, uống rượu xong thì biến thành mặt người dạ thú.

Nhưng mà...

Dù vậy nhưng mà!

Cố Phương Yến sao lại thích cậu chứ!

Cậu hoàn toàn coi Cố Phương Yến như anh em bạn bè, sao lại thích được cơ chứ!

Tạ Phỉ cảm thấy mình đã làm sai gì đó.

Nếu ngày đầu tiên chuyển đến Nhất Trung, lúc rút thăm đại mạo hiểm cậu ấn nút sớm một giây hoặc muộn một giây cũng sẽ không có kết quả như này.

Hoặc chăng là lúc làm quen với Cố Phương Yến trong tiết học thí nghiệm, cậu nghe lời Khương Thụ cùng đi đến phòng thí nghiệm với cậu ấy cũng sẽ không xảy ra thảm án buộc phải ngồi cùng bàn với Cố Phương Yến.

Thậm chí lúc làm thí nghiệm không đụng vào cây đèn cồn kia, không nhận lời mời chép bài tập mà Hạ Lộ gửi tới đều sẽ tránh khỏi.

Nhưng thế giới này không có nếu như cũng không có cỗ máy thời gian.

Sự việc đã xảy ra rồi, sự thật đã thành sự thật, điều cậu có thể làm chỉ là nhìn về phía trước.

Không thể nào làm bạn bè nữa, nhưng không thể biểu hiện quá thẳng thắn và rõ ràng, dù gì cả trường cũng đều biết Tạ Phỉ thích Cố Phương Yến.

Mặc dù hiểu lầm ở đây có thể giải thích nhưng nếu như thế thì người có liên quan không chỉ có mình cậu. Vưu Sâm bị cậu kéo vào cái vòng này, còn nảy sinh chút tình cảm với người anh em của Cố Phương Yến, nếu cậu đi giải thích Vưu Sâm sẽ rất khó nhằn.

Tạ Phỉ coi như đã cảm nhận được cái gì gọi là sau khi tạo ra một lời nói dối sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác mới che giấu được. Việc bây giờ cậu có thể làm chắc chỉ có khiến Cố Phương Yến không thích cậu nữa.

Nhưng vấn đề là Tạ Phỉ hoàn toàn không biết Cố Phương Yến thích cậu ở chỗ nào, bởi vậy không thể suy đoán ra đâu là điểm Cố Phương Yến không thích.

Tạ Phỉ không biết đã bấm mở khóa điện thoại đến lần thứ mấy, Cố Phương Yến không gửi tin nhắn hay gọi điện thoại, điều này khiến cậu thở phào một hơi.

Cậu mở Wechat, lướt danh sách liên hệ từ đầu đến cuối.

Thử bàn bạc với Vưu Sâm? Nhưng không khỏi quá khó mở miệng, còn có thể dọa cậu ấy sợ.

Hỏi thử Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh, mẫu người Cố Phương Yến không thích là gì? Cái này cũng không được. Có thể bị Cố Phương Yến phát hiện là một nguyên nhân, nhân tố lớn hơn chính là một khi cậu bắt đầu diễn mấy kiểu người ấy thì sẽ giống như diễn bộ quần áo mới của hoàng đế.

Cho nên phải làm sao đây?

Một avatar đập vào mắt, ngay sau đó trong đầu Tạ Phỉ lóe lên ý tưởng.

Cậu chọc vào avatar này, bấm mở khung trò chuyện hỏi: "Ở trong tình huống nào, một Alpha sẽ không thích một Omega."

Người được hỏi là Giản Hi, Alpha này vốn phải đang mơ màng trong tiết tự học tối của lớp 12 nhưng lại trả lời lại ngay, nói: "Ngực không đủ to."

Tạ Phỉ: "..."

Nông cạn, thôi cút mịa cậu đi!

Cậu trầm mặc một hồi, gửi nguyên văn không chỉnh sửa gì cho Bùi Tinh Nguyên.

Anh chàng đó chắc đang luyện đàn, một lát sau mới trả lời: "Mặt không đẹp."

Tạ Phỉ: "..."

Phiến diện, mấy người lượn nhanh cho nước nó trong!

Cậu phẫn nộ vứt điện thoại đi ngửa người ra sau ngã lên giường.

Đám Alpha đáng ghét này, không đứa nào đáng tin hết!

*

Dưới màn đêm, ánh đèn uốn lượn về phía trước dọc theo con đường tỏa ra ánh sáng chiếu rọi thành phố. Dòng xe giữa đêm tấp nập như lũ bão men theo quốc lộ mà phi nhanh ào ào. Nhưng cảnh náo nhiệt ở bên ngoài không thể lan vào trong căn nhà cao tầng.

Ngọn đèn tỏa xuống, trút lên đồ gia dụng bằng kim loại và thủy tinh hiện vẻ quạnh quẽ đến lạ.

Cố Phương Yến đi vào phòng bếp, hắn vứt nửa quả cam lông lốc trên sàn vào thùng rác, rửa sạch dao rồi bỏ lại vào giá để dao sau đó tìm cái đ ĩa đựng số cam Tạ Phỉ đã cắt lúc trước vào bưng về phòng khách.

Hắn ngồi trên sô pha ăn một miếng, vị chua quá, hắn không nhịn được mà cau mày.

Con mèo chạy đến, nó nảy sinh tò mò với đồ Cố Phương Yến ăn, hai chân trước giơ lên đặt lên trên tay hắn, cái đầu kề sát ngón tay.

"Cậu ấy không phải thích tao sao? Tại sao khi tao hôn, cậu ấy lại tức giận đến nỗi móc dao ra?" Cố Phương Yến cụp mắt hỏi con mèo mà Tạ Phỉ hạ quyết tâm phải nhận nuôi.

Nhưng mèo không nghe hiểu lời hắn nói, chỉ ngửi một lát rồi vẫy vẫy đuôi đi ra.

Cố Phương Yến cũng không trông cậy tìm được đáp án từ con mèo. Hắn bốc từng miếng từng miếng ăn hết non nửa số cam còn lại, miệng toàn vị chua cũng vì thế mà tỉnh rượu hẳn. Sau đó hắn lau tay sạch sẽ đứng dậy đi tìm điện thoại, lục lọi cả buổi mới tìm thấy nó ở dưới tấm đệm ngồi sô pha, hẳn là con mèo đã giấu xuống đó. Hắn bấm mở nguồn, màn hình không phản ứng.

Hết pin rồi.

Thế là hắn về phòng ngủ cắm sạc pin điện thoại, vừa mở máy đã phát hiện có một đống tin nhắn chưa đọc.

Trong đó có tin nhắn Tạ Phỉ gửi đến, nhìn thấy tên Wechat "Tao không đấy" đôi mày nhíu chặt của Cố Phương Yến giãn ra nhưng rất nhanh lại cụp mắt xuống. Mấy dòng tin nhắn Wechat này là Tạ Phỉ gửi lúc mấy chục phút trước nói với hắn cậu bị kẹt xe trên đường.

Trừ nhiêu đó ra, người này không nói thêm gì khác.

Cố Phương Yến bấm mở khung trò chuyện với cậu, bấm vào khung soạn tin nhắn nhưng hồi lâu sau vẫn không gõ được nửa chữ.

Nói cái gì mới dỗ người ta về được đây? Cố Phương Yến nhức đầu một hồi, đây là lĩnh vực hắn chưa bao giờ được dạy, chỗ nào cũng là điểm mù.

Hắn vô cùng do dự, dần dần, màn hình tự động tối lại. Không biết đã qua bao lâu, một tiếng ting ting vang lên nhắc nhở hắn nhận được tin nhắn Wechat mới.

Cố Phương Yến lập tức mở mắt ra, là Hạ Lộ, ông tướng này hỏi mượn bài tập của hắn.

Hắn cứ cầm điện thoại như thế đứng trước bàn học mãi.

Trên làn đường cho người đi bộ ở nơi xa, tấm biển sáng lập lòe trên bức tường ngoài tòa cao ốc, thời gian trôi qua từng giây từng phút, kim trên đồng hồ chồng lên nhau rồi lại chia xa, khi kim giờ chỉ vào số mười thì Cố Phương Yến bấm sáng màn hình gọi cho một số điện thoại.

Hắn chờ thật lâu, mỗi một giây đều dài đằng đẵng như một thế kỷ, khi điện thoại tự động ngắt máy, đối phương rốt cuộc đã nhận cuộc gọi.

Cố Phương Yến mím môi nói: "Tớ và mèo, cậu đều không thích sao?"

Giọng hắn có hơi khàn khàn, tốc độ nói chậm đến kỳ lạ, tâm trạng không vui nên âm cuối cùng lộ ra chút mờ mịt. Hắn nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng BGM của game nhưng người được hỏi không trả lời.

Tạ Phỉ khá khó xử.

Cậu mở một game yêu đương và mày mò trong đó thật lâu cuối cùng mới nghĩ ra một diệu kế.

Cả quá trình đều được cậu trau chuốt lại một lần, sở dĩ Cố Phương Yến sinh ra cảm tình với cậu chắc là vì cậu xuất hiện trước mặt hắn quá mức thường xuyên. Thế nên cậu đưa ra quyết định phải kéo dài khoảng cách với Cố Phương Yến, không được dính vào nhau cùng ăn trưa ăn tối mỗi ngày nữa.

Làm như vậy cần có lý do nhưng lý do dễ tìm, cứ nói khoảng thời gian gần đây bận rộn là được. Bận gì ư? Đương nhiên là bận học hành. Đợi qua một thời gian không ở gần nhau nữa, hai bên đều phải học tập tự nhiên sẽ không hỏi nữa.

Ngoài ra lớp phụ đạo ngày thứ ba phải cố gắp đi sớm chiếm chỗ ngồi và không ngồi chung với Cố Phương Yến nữa, còn về cái khác thì tiết thể dục hai lớp học chung có thể gặp phải tiết thực hành đều phải cố gắng ở cùng với bạn cùng lớp.

Nhưng giờ phút này, nghe thấy giọng Cố Phương Yến, cậu bỗng nhiên có hơi không đành lòng.

Một Alpha tốt biết bao thế mà lại thích cậu.

Cậu làm sai rồi.

Thật sự sai rồi.

Đáng bị thiên lôi đánh xuống, đáng bị ngũ lôi oanh đỉnh, đáng xuống địa ngục.

Ôi, mình đúng là thứ trai đểu.

Tạ Phỉ bụm mặt, đau khổ vô ngần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play