# 24
Tác giả: Tụ Thanh Hiểu Bạch
Edit: Tira

Tạ Phỉ ngẩng mặt lên, một tia sáng kia liền rơi vào trong mắt cậu, xoa vỡ thành từng làn sóng nhỏ lan ra, như là sông dài chảy xuôi dưới bóng đêm yên tĩnh. Cậu nhìn Cố Phương Yến một chút, phút chốc liền cười rộ lên hỏi: “Em trai à, cậu đây là cố ý tự mình tới an ủi tớ ư?”“Xem như là vậy.” Khó có một lần Cố Phương Yến không thèm so đo xưng hô của cậu mà gật đầu.Ý cười trên mặt Tạ Phỉ càng thêm sâu, cậu đảo tròng mắt một cái rồi kéo dài giọng: “Cái lời kịch kia nói như thế nào nhỉ ——‘Thật là, đoàn trưởng, muốn hợp thành một phần với tớ cần tiếp tục nỗ lực nha ’.”
“…” Cố Phương Yến lại làm mặt liệt, trừng mắt nhìn Tạ Phỉ một hồi lâu, rất là cạn lời mà bảo cậu: “Đó là lời kịch trước khi chết mới có thể nói.”

“Dùng ở chỗ này cũng không có gì không đúng, cậu không nghĩ đến ngữ cảnh nguyên gốc không phải là được rồi sao.” Tạ Phỉ đặt lon Coca ở bên cạnh, nhấc tay lên để ra sau đầu rồi nằm dài lên mặt đất.

Đám mèo Tạ Phỉ gọi tới cũng chưa đi.

Chú mèo quýt mới vừa được ăn uống no đủ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, còn tưởng rằng là tấm đệm hình người trải ra cho mình, hai chân sau nhún một cái, cực kỳ vui sướng mà nhảy xuống bụng Tạ Phỉ. Mèo quýt này tuy rằng nếu so ra thì không béo như mèo được nuôi trong nhà, nhưng so với lúc mới gặp, cân nặng từ từ tăng lên, thân thể cũng ngày càng đầy đặn.

Tạ Phỉ đột nhiên bị mèo nhảy lên người không kịp phòng bị bèn gào lên một tiếng, sau đó quay sang nói với Cố Phương Yến: “Tớ bị trọng thương tử vong rồi.”

Cố Phương Yến như có chút ghét bỏ nhìn Tạ Phỉ đang giả chết cùng chú mèo đang tự mình li3m móng. Hắn đi qua, khom lưng nắm phần da phía sau cổ mèo quýt ném nó sang bên cạnh.

Tạ Phỉ che bụng lại ngồi dậy, đỉnh đầu cọ phải vài phiến lá rụng, cậu lắc đầu hất hất mấy cái rốt cuộc mới làm chúng rớt xuống. Cậu giương mắt nhìn về phía Cố Phương Yến, người này đang nửa mím môi, đáy mắt lập lòe ánh sáng như sao. “Có phải là cậu đang nghẹn cười không vậy.” Tạ Phỉ trừng hắn, nhưng nửa giây sau lại lắc lắc bả vai bảo, “Muốn cười thì cứ cười đi.”

Nói xong tự cậu liền cười rộ lên, cần cổ cong thành một đường cong xinh đẹp, run rẩy một cách tinh tế, giống như gió đảo qua kẽ lá giữa không trung.

Mèo quýt bị bỏ qua một bên lần nữa tới gần Tạ Phỉ, dùng đầu cọ lên cánh tay cậu. Tạ Phỉ nghiêng đầu nhìn nó, đột nhiên liền nhào qua. Thân mình mèo ta nhanh nhẹn dữ dội, cơ hồ ngay thời khắc đó liền cong chân nhảy ra ngoài, chạy tới chỗ khác.

Tạ Phỉ gắt gao theo sau, khom lưng duỗi tay làm ra tư thế muốn bắt lấy nó. Một người một mèo chạy đuổi theo nhau ở góc Tây Nam sân thể dục, cuối cùng khi mèo quýt trèo lên cây, bò tới đầu tường rào mới chịu kết thúc.

Gió thổi ngược về, quét lá rụng trên mặt đất bay một đường nghiêng nghiêng ngả ngả ra tứ phía. Cố Phương Yến đứng trong một góc, ở vị trí Tạ Phỉ vừa ngồi lúc nãy, một sợi ánh sáng xuyên thấu qua tầng lá xếp chồng lên nhau, lưu lại một dải ánh sáng lung linh trên người. Hắn mặc sơ mi trắng, phối với quần dài có sọc bên hông, sống lưng thẳng tắp.

Ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Phỉ rất trầm tĩnh. 

Còn Tạ Phỉ thì——

Nhóc con này đứng dưới tường rào, ngửa đầu lên trò chuyện cùng mèo quýt đang ngồi xổm bên trên, tuy rằng đều là meo meo tiếng mèo, nhưng nói chuyện không thông. Sau khi qua lại vài lần đơn giản Tạ Phỉ đành từ bỏ, phe phẩy đầu trở về bên Cố Phương Yến.

Lon Coca Cola màu đỏ vẫn còn nằm trên mặt đất, quanh thành lon nổi lên nhiều bọt nước, Tạ Phỉ cầm lên uống một hớp lớn, khí CO2 tràn vào cổ họng, vị ngọt tràn đầy khoang miệng, rất trầm tĩnh, luc này rốt cuộc tâm tình cậu mới tốt lên.

“Lát nữa là tổ D thi đấu, cậu có đi xem không?” Cố Phương Yến nhẹ giọng hỏi.

Tạ Phỉ nghĩ nghĩ: “Tổ D là đội nào đấu với đội nào?”

“Lâm Húc Quân.”

“Đối thủ là ai?”

“Không để ý.” Cố Phương Yến trả lời.

“……” Tạ Phỉ nheo nửa mắt, nhìn chằm chằm Cố Phương Yến vài giây, lại tiến về phía trước xem xét, đưa một bàn tay lên che ở bên má, hạ giọng hỏi thầm thì: “Kỳ thật trong mắt cậu chỉ có cậu ta thôi phải không?”

“Nếu là người bình thường sẽ trả lời là ‘đội của Giáo bá’, còn cậu thì sao, nói thẳng là ‘Lâm Húc Quân’. Hơn nữa, tuy rằng đội của Giáo bá có cơ hội thắng rất lớn, nhưng cũng không phải là không thể có kết quả bất ngờ. Cho nên đối thủ của bọn họ có thể sắp trở thành đối thủ của các cậu, nhưng cậu lại không thèm để ý chút nào, vốn dĩ trong lòng cậu vô cùng tin tưởng với khả năng của Giáo bá.”

Tạ Phỉ còn trần thuật thêm một đống lý do, cuối cùng tiến hành tổng kết: “Bởi vậy, tớ cảm thấy được là……”

Cố Phương Yến: “……”

Cố Phương Yến giơ tay, cho Tạ Phỉ một cái bạo lật*, làm cho cậu hắn không thể ‘cảm thấy’ thêm nữa(*đại khái là cốc (búng, gõ) trán một cái thật to nhưng không đau. Là hành động giữa những người thân thiết. Ở đây chúng ta có thể hiểu (quá) thành đánh yêu cũng được.)

Tạ Phỉ đương nhiên sẽ không đi xem Lâm Húc Quân thi đấu, người có thể chơi bóng chuyên nghiệp đối đầu với một đám nghiệp dư, hoàn toàn chính là đơn phương bắt nạt tay mơ, căn bản không thấy hứng thú. Mấy người bạn cơm cố định bọn họ, trực tiếp ra khỏi trường học đi ăn cơm.

Tối hôm nay không có trận đấu, sáng ngày kế tiếp đấu trận bán kết, chiều là chung kết.

Đầu tiên là tổ A đấu với tổ C, cũng chính là lớp 11/1 của Cố Phương Yến thi đấu với tán đội lớp 12 kia. Đội đã thắng lớp 11/10 của Tạ Phỉ ngày hôm qua.

Từ rất sớm Tạ Phỉ đã theo người tới khán đài sân bóng rổ, vẫn là chỗ ngồi hàng đầu tiên. Đồ ăn vặt mang theo lần này là snack hành tây và đậu phộng rang.

Phàm là có Cố Phương Yến thi đấu, không chỉ không còn chỗ trống, trên lối đi càng chen đầy người. Mấy ngày nay trong trường không hạn chế người ra vào, thậm chí có cả học sinh trường khác trốn học tới xem, đi đến chỗ nào cũng có thể nghe thấy đàm luận. Tạ Phỉ chưa theo đuổi thần tượng bao giờ, nhưng cảm thấy việc kia cũng không khác biệt lắm với cảnh tượng do Cố Phương Yến tạo ra lúc này.

Lớp 1 vẫn tiến vào sân từ khán đài bên này của bọn họ như cũ, khi Cố Phương Yến xuất hiện toàn bộ sân bóng rổ đều náo nhiệt hẳn lên. Tạ Phỉ thả đôi chân đang nhếch lên xuống rồi đi đến bên cạnh lan can, ghé vào hét lên một tiếng: “Em trai à ——”

Cố Phương Yến vẫn đi thẳng về phía trước, chắc là không không nghe thấy, nhưng cũng có khả năng là nghe được nhưng cố tình lờ đi.

Tạ Phỉ lại gọi: “Anh Cố.”

Cố Phương Yến dừng chân, nghiêng đầu quăng cho cậu một ánh mắt. 

Rõ ràng là người này cố ý không muốn quan tâm cái từ em trai của Tạ Phỉ.

“Tớ nói này, cậu là loại người chỉ nghe được những lời nói mình muốn nghe thôi phải không?” Tạ Phỉ nhịn không được trêu chọc hắn một chút.

Cố Phương Yến không tỏ ý kiến gì, chỉnh lại bao cổ tay trên tay hỏi Tạ Phỉ: “Lại làm sao vậy?”

Tạ Phỉ cười, vươn bàn tay phải, nắm lại mở ra, làm một động tác đẩy: “Lại truyền cho cậu chút vận may.”

Ánh mắt Cố Phương Yến rơi xuống hai bàn tay của Tạ Phỉ, trầm mặc hai giây sau đó cự tuyệt: “Vẫn là không được đâu.”

“……” Tạ Phỉ nheo mắt, “Cậu “hoài nghi” tớ ư?”

“Động từ dùng không đúng.” Cố Phương Yến phản bác.

Trên mặt người này trước sau như một nhìn không thấy cảm xúc, Tạ Phỉ muốn tìm ra chút gì đó từ trong ánh mắt của hắn, nhưng nhìn chằm chằm vài giây vẫn không có kết quả nên chỉ có thể tỏ ra khiêm tốn đợi được chỉ bảo: “Vậy phải đổi thành cái gì?”

Cố Phương Yến: “Kỳ thị.”

“……”

Cái người bốc thăm được số 1 tổ A, làm cho lớp của mình lúc nào cũng phải thi đấu vào lúc 8 rưỡi sáng như cậu còn có tư cách kỳ thị người khác ư?

Tạ Phỉ tặng cho hắn một ánh mắt xem thường, trở lại co quắp trên chỗ ngồi.

Cố Phương Yến hơi nhướng mày nhìn về phía Tạ Phỉ rồi mới xoay người rời khỏi.

Khương thụ ở bên cạnh ăn khoai tây lát nhìn thấy toàn bộ quá trình không nhịn được dùng khuỷu tay chọc Tạ Phỉ một cái, ngạc nhiên nói: “Vậy là cậu có tiến triển rồi ha?”

“Thế này gọi là có tiến triến sao?” Tạ Phỉ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Khương Thụ quay đầu nhìn Cố Phương Yến trên sân bóng rổ vài lần, lại vặn trở về nhìn Tạ Phỉ. Làm như thế lặp lại ba lần rồi nhíu nhíu mi, xoa nắm tay, hạ giọng hỏi: “Vậy giữa các cậu hiện tại là loại quan hệ gì?”

“Chắc là… bạn bè?” Tạ Phỉ nghĩ nghĩ một lát mới trả lời.

Cậu cảm thấy hiện tại trên cơ bản mỗi ngày bọn họ đều cùng ăn cơm, kết bạn WeChat, còn lập một cái nhóm trên đấy, không có việc gì cũng vẫn có thể nói nhảm mấy câu, hẳn là có thể xem như bạn bè.

Hàng sau có người thò đầu lên, tay đặt ở trên lưng ghế của Tạ Phỉ và Khương Thụ, rung đùi đắc ý bảo: “Nghe nói vị Giáo thảo này của chúng ta từ lúc còn học nhà trẻ đã nhận được lời tỏ tình môi ngày, thể nhưng chưa từng động phàm tâm.

“Người như vậy, nói như thế nào nhỉ? Làm người khác nhịn không được hoài nghi có phải là hắn không có xu hướng tình d*c hay không.”

Người vừa lên tiếng là một Alpha cùng lớp, có quan hệ không tồi với Tạ Phỉ. Tạ Phỉ đập một cái đẩy đầu cậu ta ra, hỏi: “Cho nên ý cậu muốn nói gì?”

“Từ bỏ cậu ta đi, nhào vào vòng tay của tớ này.” Alpha kia cười cười, dang hai tay về phía Tạ Phỉ.

“Không được.” Tạ Phỉ quyết đoán cự tuyệt. 

Vẻ mặt Alpha đầy bị thương: “Tại sao?”

Tạ Phỉ hừ cười: “Tại vì cậu ấy đẹp trai hơn cậu.”

“Các cậu toàn là đồ nhan khống* nông cạn!” (* yêu thích mù quáng vì vẻ ngoài) Alpha dựa về ghế của mình, vô cùng đau đớn chỉ trích, “Tuy rằng tớ lớn lên không đẹp, nhưng đầy một tấm lòng mỹ miều sắc son nha!”

“Không có vẻ ngoài đẹp đẽ, ai thèm tìm tòi nghiên cứu bên trong tâm hồn cậu chứ.” Khương Thụ không lưu tình đả kích cậu ta, “Tiếp thu hiện thực đi, đây là cái thế giới nhìn nhan sắc để nói chuyện á.”

Tạ Phỉ nhìn về phía trước.

Trên sân bóng hai bên đang làm nóng người chuẩn bị.Thói quen của Cố Phương Yến và Tạ Phỉ khá giống nhau, trước khi mở màn sẽ luyện tập ném rổ tìm cảm xúc. Hắn đứng trước rổ, trái phải luân phiên vỗ bóng vài lần rồi nhảy lấy đà tại chỗ, bắt đầu ném bóng.

Tỉ lệ trúng rổ cực kỳ cao, trên cơ bản không hề có sai sót.

Tạ Phỉ vẫn luôn cảm thấy, tay Cố Phương Yến vô cùng đẹp, so với gương mặt kia của hắn còn hoàn mỹ hơn, tỷ lệ xương cốt vừa chuẩn, ngón tay đều đều thon dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả hình dáng móng tay cũng vừa khéo.

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi tay của Cố Phương Yến, bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh nếu Đôi tay đó đặt trên phím đàn nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp hài hòa.

Suy nghĩ đó làm Tạ Phỉ hơi thất thần, sau đó suy nghĩ bị những tiếng thảo luận ồn ào kéo về.

Đám người bên cạnh đang nói về tán đội trong sân kia, Khương Thụ lạnh lùng cười một tiếng: “Gặp phải lớp 1 thật là đáng đời tụi nó.”

“Năm trước đội này giành được thứ hạng bao nhiêu?” Tạ Phỉ tò mò hỏi.
“Thứ 3, vòng bán kết thua đội của Lâm Húc Quân.”
Có người cướp lời.

“Mà Lâm Húc Quân chơi bóng thật sự dũng mãnh, thẳng một đường lấn át đám người kia. Mấy chiêu trò rẻ tiền của đám người kia cũng không thèm để vào mắt, trực tiếp phá tan. Không biết lần này Cố Phương Yến đánh cùng bọn họ sẽ thắng hay thua.”

“Sẽ thắng.” Tạ Phỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Gần đấy có người hỏi lại: “Cậu còn biết trước cơ đấy?”

Khương Thụ trả lời thay Tạ Phỉ, ngữ khí đương nhiên: “Ai mà không biết cậu ấy thích Cố Phương Yến chứ, đương nhiên sẽ cảm thấy người mình thích nhất định giành chiến thắng. Cái này gọi là thầm mến… à không, tình yêu tạo ra tin tưởng.”

Tạ Phỉ chớp chớp mắt, không phản bác lời này.

Trực giác của cậu cho rằng Cố Phương Yến sẽ thắng. Căn cứ vào logic trinh thám, năm trước Lâm Húc Quân đánh bại cái tán đội này, mà Cố Phương Yến lại thắng Lâm Húc Quân, cho nên trận này, Cố Phương Yến sẽ thắng.

Đương nhiên, cũng không phải không có trường hợp ngoài ý muốn, nhưng Tạ Phỉ vẫn đem tiền đặt cược đặt trên người Cố Phương Yến. Hôm qua hắn còn nói bằng giọng điệu tự tin đến vậy cơ mà.

Cố Phương Yến hẳn là sẽ không làm cậu thất vọng, đến cùng thì người này cái gì mà chẳng có thể lấy “no1”.

Vài phút sau, kết thúc giai đoạn làm nóng người, bắt đầu thi đấu chính thức.
Trình độ của Cố Phương Yến vượt xa những người cùng đội, là chủ lực của đội ngũ. Nghe đâu từng có người đắc tội với hắn, chạy vạy hết toàn bộ thành phố Lâm Giang cũng không có biện pháp tiếp tục đi học. Bởi vì bối cảnh gia đình hắn tương đối cao thâm làm cho số 7 và số 13 phía đối diện tương đối kiêng kỵ, không dám lựa chọn chơi chiêu với hắn, chủ yếu nhắm vào Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh.

Bọn chúng mang ác ý ngập trời, toàn chọn chỗ vô cùng yếu ớt trên thân người để va chạm ví dụ như mắt cá chân, đầu gối, cổ tay, thậm chí còn muốn mượn tư thế lùi về phía sau đoạt bóng, dùng đỉnh đầu công kích cằm người khác, hoặc là dùng bả vai đâm ngực người ta.

Còn nữa, xưa nay tin tức tố là vũ khí tranh tài giữa các Alpha. Số 7 và số 13 hoàn toàn không hề khắc chế tin tức tố của mình, phóng ra toàn bộ không giữ lại chút nào, những Alpha khác tất nhiên không chịu cam lòng yếu thế, cũng dùng tin tức tố đánh trả.

Cục diện trong sân trở nên rất khó nói, nhưng rõ ràng là có một ít Alpha trong đó bị vài Alpha khác áp chế.

Dần dần, ngay cả trên khán đài cũng đã chịu ảnh hưởng, trước lan can khuôn mặt của không ít Omega đang điều khiển camera chụp ảnh đều đã trắng bệch, chật vật muốn tránh đi.

“Con mẹ nó!” Khương Thụ hung hăng mắng ầm lên, “Này gọi là đánh bóng rổ sao? Ngu ngục! Thật muốn vác khẩu súng bắn nước áp suất cao bắn ngập não hai tên ngu ngốc bại hoại kia.”

Mắng xong, cậu ta dùng khuỷu tay chọc cánh tay Tạ Phỉ hai cái: “Cậu có ổn không?”
“Tớ vẫn ổn.” Tạ Phỉ mặt không đổi sắc, phía sau cổ cậu có dán một miếng thuốc dán chuyên dụng cho Omega, dùng cho trường hợp đặc biệt, có thể giảm bớt áp lực do tin tức tố của Alpha tạo ra ở một trình độ nhất định. Miếng thuốc dán này được tạo ra từ hơn mười loại thuốc đông y, mùi vị khá nồng.

Cậu dơ túi đựng đồ trong tay lên, hỏi Khương Thụ: “Chỗ tớ vẫn còn rất nhiều, cậu muốn lấy một miếng không?”

Trải qua trận đấu ngày hôm qua, Tạ Phỉ liền liệu trước được có khả năng sẽ rơi vào cục diện như hiện tại, thế nên cậu sớm đã mua một đống thuốc dán này trên mạng rồi.

“… Không được, tớ là Beta mà, tin tức tố AO của các cậu đều không gây ảnh hưởng được đến tớ.” Khương Thụ xua tay cự tuyệt, chờ hương vị thuốc dán tán ra bên ngoài bay vào xoang mũi mình, cậu ta mới lập tức trừng lớn mắt: “Nhưng mà cái thuốc này của cậu lực sát thương cũng cao quá nhaaaa!”

“Không phải là vì hết cách rồi sao? Cậu không cần vậy tớ mang đi chia cho người khác.” Tạ Phỉ nói xong đứng dậy, xách túi trong tay đi đến lối đi nhỏ, phát cho Omega trong lớp và những Omega xung quanh mỗi người một miếng.

Trong khoảnh khắc, trên khán đài của bọn họ đều nồng nặc vị cay xè của thuốc đông y, trên mặt quần chúng Beta và Alpha gần đấy đều hiện ra một trạng thái hơi say thuốc.

“Ngửi quen là tốt rồi, kiên trì thêm một chút nhá.” Tạ Phỉ mỉm cười cổ vũ bọn họ.
Quá trình phát thuốc cũng chỉ mất gần hai ba phút, trên sân bóng, tỉ số điểm giữa hai bên đang chậm rãi thay đổi.

Đoạn Nhất Minh đối diện với số 7, tuy rằng thủ đoạn chơi đểu không bì được với người ta, nhưng ở mặt tin tức tố, hai người thế lực ngang nhau, không ai áp chế được ai.

Hạ Lộ đối phó với số 13 lại không quá ổn, cậu ta là một học sinh học nghệ thuật, toàn làm những việc thiên về văn nghệ, tin tức tố vốn đã không cường thế. Có thể chơi bóng rổ được thành trình độ như vậy so với những người khác đã khá tốt rồi. Nhưng trận bóng này hết chạy lại nhảy rồi còn phải né tránh mấy trò ngầm. Chuyền bóng, giành bóng nỗ lực ném bóng, còn phải đối kháng với tin tức tố của người khác, Hạ Lộ cảm thấy cái mạng chó của mình cũng sắp mất.

Hạ Lộ bị cướp mất bóng thêm một lần nữa, Cố Phương Yến đi đến phía sau cậu ta, vỗ nhẹ nhẹ xuống bả vai Hạ Lộ, nói: “Chúng ta đổi.”

“Cảm ơn ba ba!” Hạ Lộ cảm động đến khóc lóc thảm thiết. 

“Ồ, Cố thiếu gia.” số 13 âm trầm cười một chút, hai tay trái phải luân phiên vỗ bóng, “Tôi lại không muốn đối đầu với thiếu gia ngài đâu.”

Cố Phương Yến mặt không cảm xúc.

Trên sân bóng này, hắn không cần phóng ra tin tức tố cũng không hề chịu ảnh hưởng của tin tức tố từ đủ các loại người đang công kích lẫn nhau kia. Hắn ở nơi đó, một thân trang phục cầu thủ màu trắng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cao ngạo đạm mạc tới cực điểm, tựa hồ không có bất cứ thứ gì có thể ảnh hưởng tới hắn.

Số 13 còn đang muốn nói cái gì, Cố Phương Yến thong thả nhìn cậu ta một cái, tiếp theo thân hình hơi động.

—— trong chớp mắt hắn trực tiếp tránh khỏi tầm nhìn của số 13!

Số 13 còn chưa kịp phản ứng lại, sửng sốt một chút, giây tiếp theo mới phát hiện trên tay trống không —— bóng đã bị Cố Phương Yến cướp mất rồi.

Số 13 lộ ra một chút kinh ngạc, quay đầu đã thấy Cố Phương Yến mang theo bóng vừa rời khỏi rổ của đội bọn chúng.

Ầm, ầm, ầm.

Âm thanh bắt bóng vang vọng toàn sân, bóng rổ trên sàn nhà nảy lên, vững vàng rơi vào đôi tay hơi gầy cứng cáp mạnh mẽ của Cố Phương Yến.

Lúc sắp tới giữa sân, ba người đội đối phương chạy tới chặn lại, Cố Phương Yến căn bản không cần đồng đội đến đánh yểm trợ, hắn hơi nâng mắt, nhảy lấy đà, ném rổ.

Ba điểm!

Con số trên bảng điện tử ghi điểm nhảy lên. Đây là cú ba điểm đầu tiên của trận đấu này, đốt lên ngọn lửa cho toàn bộ người ngồi trên khán đài, tiếng hoan hô cổ vũ vang dội cơ hồ muốn lật cả nóc nhà.

Mà sau cú ném đó, lớp 1 được Cố Phương Yến dẫn dắt đoạt lại tiết tấu.

Số 7 và số 13 bên tán đội không cam lòng mà liếc nhau một chút, ngay sau đó bọn chúng dùng cơ hội tạm dừng một lần.

Người lớp 1 cũng gom lại hội nghị.

“Đệt, chắc chắn là bọn chúng lại đang tính toán dùng trò bẩn thỉu nào đó.” Hạ Lộ lấy khăn lông lau mồ hôi đột nhiên vung một cái, oán hận nói.

“Chơi bóng cùng loại người này quả thực là tra tấn tinh thần.”

“Bọn chúng là cái thể loại gì, trong trường học không ai không biết, thế mà lại còn có thể đồng ý cho đám đó dự thi? Tớ thật là đcm!”

Mỗi người một câu ồn ào một trận, mắt thấy tiếng mắng càng ngày càng to, Đoạn Nhất Minh làm một cái thủ thế trấn an mọi người: “Đừng mang loại cảm xúc kích động này để chơi bóng, không tốt.” Sau đó quay đầu hỏi Cố Phương Yến: “Anh Cố, cậu thấy thế nào?”

Cố Phương Yến híp mắt, sau khi uống một ngụm nước mơi bình tĩnh mở miệng: “Kế tiếp, hai người bọn họ sẽ liên hợp lại để đối phó với tớ.”

Hạ Lộ khiếp sợ: “Việc này cũng dám sao?”

“Lúc tâm tình cậu đã gấp gáp tới cực điểm, còn có chuyện không dám làm sao?” Cố Phương Yến hỏi lại.

Hạ Lộ lập tức quay đầu đi nhìn bên kia, quả nhiên thấy số 7 và số 13 đang dùng ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Cố Phương Yến.

“Có phương pháp nào đối phó lại không?” Hạ Lộ nhanh miệng hỏi.

“Bọn họ không phải thích chơi tin tức tố sao?” Cố Phương Yến lạnh lùng nói, “Cùng bọn họ chơi chơi.”

“Ha! Vậy đám bọn chúng cũng thực thảm rồi!” Từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ Hạ Lộ mới lộ ra nụ cười đầu tiên.

Kết thúc tạm dừng, trận đấu một lần nữa bắt đầu.

Như Cố Phương Yến dự liệu, đối phương điều chỉnh vị trí đứng, số 7 và số 13 cùng nhau tới phòng Cố Phương Yến. Nhìn biểu cảm cùng tư thế của bọn họ, không giống như là đang chơi bóng rổ, mà giống như chuẩn bị đánh nhau.

Cố Phương Yến hơi nhướng mày rồi lại thong thả rũ xuống. Trong lớp có người chuyền bóng tới tay hắn. Cố Phương Yến không có động tác, trực tiếp truyền cho Đoạn Nhất Minh.
Tiếp theo giương mắt.

Tin tức tố của hai Alpha Số 7 và số 13 mạnh mẽ tấn công Cố Phương Yến, cùng lúc đó, tin tức tố của Cố Phương Yến cũng nhanh chóng khuếch tán ra.

Tin tức tố của hắn có hương vị rất dễ nghe, như là rừng thông ngập đầy tuyết, nhàn nhạt mà mát lạnh, nhưng cảm giác áp bách mười phần, hơn nữa lại được bảo trì ở trong phạm vi nhất định, độ dày vô cùng cao.

Nếu xã hội này mà dùng gen cùng tin tức tố để phân cấp con người, Cố Phương Yến khẳng định vừa sinh ra đã đứng ở đỉnh kim tự tháp.

Quá mạnh mẽ, đến mức cả đám Hạ Lộ Đoạn Nhất Minh đều nhịn không được mà tránh xa ra một chút.

Đối mặt với sự áp bách này, số 7 và số 13 cảm thấy được trên lưng bọn họ giống như vô hình trung phải mang một một ngọn núi, trọng lượng nặng nề khiến cho bọn họ phải cúi đầu thần phục.

Ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cố Phương Yến tiến một bước về phía bọn họ.

Cảm giác áp bách càng nặng nề.

Số 13 rùng mình một cái, số 7 lảo đảo, đột nhiên tự vấp phải chân mình, trực tiếp quỳ xuống.

“Đây là cạnh tranh tin tức tố sao?”

“Vậy Cố Phương Yến cũng trâu bò quá rồi. Thế mà có thể ép người ta trực tiếp quỳ xuống!”

“Tớ đến cả em gái mới một tuổi ở nhà cũng không ép khóc được, Cố Phương Yến cũng quá mạnh mẽ rồi!”

“Nếu đặt ở trong thế giới của động vật, loại như cậu ấy chỉ sợ là ở cấp bậc thú vương.”

Trên khán đài đủ các loại thanh âm, Khương Thụ lại thọc Tạ Phỉ một cái: “Tiểu Tạ, cậu ấy thực sự trâu bò như vậy sao?”

“Cậu ấy lại chưa từng làm như vậy để đối phó với tớ.” Tạ Phỉ đối vấn đề này có chút không biết nói sao, cằm hất hất về phía sân bóng rổ bổ sung: “Nếu đã muốn biết như vậy cậu có thể tự mình qua đó cảm nhận một chút.”

Khương Thụ xua tay liên tục ba cái: “Không được không được, tớ là Beta mà, cảm nhận không được tin tức tố của đám các cậu đâu.”

Trên sân bóng, tiếng chuyền bóng, cướp bóng, ném rổ vang lên không ngừng. Dưới rổ của tán đội hình thành cục diện 4 đánh 3. Cố Phương Yến rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống hai người kia, hỏi: “Muốn tiếp tục nữa không?”

“Xin, xin lỗi.” số 7 và số 13 run rẩy nói.

Cố Phương Yến: “Đối tượng mà các người phải xin lỗi không phải tôi.”

Nói xong hắn xoay người, đi về phía dưới rổ đang bị đám người tranh đoạt kia.

Số 7 kia quỳ một cái đại khái làm đầu gối bị thương, bị thay ra khỏi sân. Số 13 thì vẫn kiên trì đến hết trận, nhưng không dám lại bày thêm trò gì, hơn nữa không ai phối hợp đánh yểm trợ cũng rất khó làm ra chuyện xấu.

Kết quả cuối cùng, điểm số giữa hai đội ngũ chênh lệch tương đối lớn, lớp Cố Phương Yến bọn họ chính là đội đã thắng 3 trận liên tiếp.

Hoàn hoàn toàn toàn như đang bắt nạt người mới. 

Tâm tình Tạ Phỉ từ ngay từ đầu còn kích động đến chấn động dần chuyển thành không còn dao động. Cậu còn nghĩ rằng nếu không phải ở đây có nhiều đồ ăn vặt, có khả năng cậu thật sự không thể kiên trì đến khi trận đấu kết thúc.

Cậu vẫn thích xem một trận đấu có tranh có đoạt, chơi đến có thắng có thua hơn.

Nửa giờ sau còn có một hiệp nữa, nhưng người ở khán đài đã tan hơn phân nửa, Tạ Phỉ lấy di động ra, nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định tới phòng nghỉ tìm Cố Phương Yến.
Lúc gần đi thuận tiện vơ theo ba chai nước của lớp.

Tạ Phỉ thong thả ung dung đi tới, lúc đến nơi thì cửa phòng nghỉ đang đóng lại, hẳn là bên trong có người đang thay quần áo. Vì thế cậu đứng dựa vào mặt tường, mở game trên điện thoại ra chơi.

Vẫn là cái trò Phòng thủ tháp kia, đơn độc đánh quái, có thể tạm dừng, còn có thể mở tự hạn chế.

Đang đánh được một nửa, cửa phòng nghỉ mở ra. Một Alpha từ bên trong đi ra, thấy Tạ Phỉ đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lại lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ, quay đầu hướng bên trong gọi một tiếng “Cố Phương Yến, có người tới tìm cậu kìa”.

“Ai đó, là nam hay nữ, Alpha, Beta hay vẫn là Omega vậy? ” Tiếng Hạ Lộ vang lên, tốc độ nhanh vèo vèo, “Nếu là Beta hoặc Omega đến đưa nước hay tặng quà thì khỏi cần, đương nhiên là Alpha đến đưa nước và tặng quà thì càng không cần, như thế cũng đáng sợ qua rồi!”

Tạ Phỉ nghe xong thấy buồn cười, cho Alpha kia một ánh mắt “tớ đi vào được không”. Người kia gật đầu.

Tạ Phỉ đi về phía trước một bước, xuất hiện ở cửa, kéo dài giọng hỏi: “Phải không?”
Nói xong, từ trong khuỷu tay lấy một chai nước, đưa cho người ở cửa rồi nói với cậu ta, “Lại đây, lấy đi, không cần khách khí.”

Hạ Lộ thấy toàn bộ quá trình, vẻ mặt trở nên có chút đáng thương: “Cậu cầm 3 chai nước, có một chai là cho tớ có đúng không?” Tiếp theo cậu ta hung tợn đi về phía cửa, “Đỗ cẩu cậu mau đem chai nước kia trả lại cho tớ! Thật vất vả mới có người tới đưa nước cho tớ đó!”

Nhưng cái Alpha kia đã chạy mất tăm rồi.

Tạ Phỉ đi vào, còn lại hai chai nước, một chai cho Đoạn Nhất Minh, còn một chai đưa Cố Phương Yến, sau đó hướng về phía Hạ Lộ buông tay.

“Tạ Tiểu Chủ, cậu tàn nhẫn với tớ quá đi.” Hạ Lộ đau lòng bóp cổ tay.

“Vốn dĩ của cậu chỉ là nhân tiện thôi.” Tạ Phỉ dựa vào tủ đựng đồ cười.

Người còn lại trong phòng lục đục rời khỏi, phòng nghỉ chỉ còn lại bốn người họ. Hạ Lộ đi tới một góc tự bế, Đoạn Nhất Minh nhìn không được, tự ném chai nước của mình cho cậu ta sau đó hỏi Tạ Phỉ: “Cậu không còn lời nào muốn nói với anh Cố của bọn tớ sao?”

Tạ Phỉ không hổ là diễn viên Xuyên kịch có khả năng biến sắc mặt chuyên nghiệp, vẻ mặt lập tức trở nên sinh động, nhìn về phía Cố Phương Yến cảm xúc trào dâng: “Anh Cố à! Hôm nay cậu đẹp trai quá rồi! Thời điểm làm cho hai tên kia quỳ rạp quá là trâu bò! Từ nay về sau, cậu chính là anh trai ruột của tớ!”

“… tại sao tớ lại cảm thấy lời này nghe vào rất không phù hợp. Chẳng lẽ cậu muốn cùng cậu ấy chơi khoa xương* (Incest anh em)?” Hạ Lộ ngẩng đầu lên, sâu kín hỏi lại.

“Thực xin lỗi, để tớ đổi.” Tạ Phỉ sờ s0ạng cái mũi, lộ ra một biểu cảm hơi xấu hổ, tiếp theo tiến lên một bước dài, bắt lấy tay Cố Phương Yến, quơ lên quơ xuống thành khẩn mà nói: “Đồng chí Cố, xét thấy biểu hiện ưu việt và tinh thần dũng cảm của cậu, tổ chức quyết định cho tặng cho cậu một lá cờ thưởng!”

Cố Phương Yến mặt tê liệt, thường thường “chậc” một tiếng, rút tay khỏi móng vuốt của Tạ Phỉ.

“Bệ hạ ngài không khỏi cũng quá lạnh lùng vô tình đi.” Vẻ mặt Tạ Phỉ như đã phải chịu nhiều lạnh nhạt đau khổ, dựa về tủ đựng đồ, bi thương nói.

Cố Phương Yến sớm đã quen với thiên phú biểu diễn của Tạ Phỉ, đối gợn sóng này không hề dao động.

Hạ Lộ một hơi uống xong nửa chai nước, phóng khoáng đứng dậy, hướng phía trước phất tay: “Chơi bóng lâu như vậy, vừa mệt vừa đói! Đi! Đi ra ngoài ăn chút gì đó thôi!”

“Giờ này hả? Để tớ hỏi Vưu Sâm một chút xem cậu ấy có đi hay không.” Đoạn Nhất Minh móc di động ra.

“Cậu ta nhất định sẽ đi nha, lớp bọn họ có cung cấp đồ ăn vặt đâu.” Tạ Phỉ thay Vưu Sâm trả lời luôn.

Bên cạnh cậu ta, đôi mắt Cố Phương Yến từ dưới nhấc lên, hỏi: “Không xem trận bóng tiếp theo hả?”

Tạ Phỉ chẳng hề để ý: “Xem cái gì mà xem chứ, cũng không đẹp bằng súp thập cẩm cay đâu.”

Lịch trình kế tiếp một lời đã định, cả đám xoay người đi về phía cửa. Cố Phương Yến đi cuối cùng, thấy sau cổ Tạ Phỉ dán một miếng gì đó bèn hỏi: “Trên cổ cậu là thứ gì vậy?”

“A? Nếu cậu không nói tớ cũng quên mất, một miếng thuốc dán phòng tin tức tố quấy nhiễu.” Tạ Phỉ trở tay sờ một cái, lúc này mới nhớ tới sau cổ còn dán miếng thuốc. “Trước đó không phải tại hai tên ngốc âm hiểm kia nổi điên sao, cả khán đài đều là tin tức tố của Alpha các cậu, nên tớ lấy dán lên.”

“Khó trách tớ ngửi thấy mùi thuốc, còn tưởng rằng hương vị thạch cao da chó* trên người anh em nào lưu lại cơ.” Hạ Lộ nói thầm. (*thuốc đểu dùng để đánh lừa mọi người.)

Trải qua hơn một giờ khuếch tán, vị thuốc trên miếng dán đã không còn nồng nặc như lúc vừa mới dán, Tạ Phỉ càng là đã quen với cái hương vị này, sớm đã ngửi không ra. Chẳng qua được nhắc nhở nên cũng cảm thấy sau cổ dán một miếng dán cũng không quá thoải mái, tay duỗi đến sau cổ nắm lấy miếng dán kia, định thử xé ra.

Nhưng không nghĩ tới cái thứ đồ chơi này dính quá chắc, miếng dán còn chưa được xé xuống cậu đã bị đau đến khẽ shhh một tiếng.

Tay Tạ Phỉ lập tức lùi về, nhưng miếng dán kia bị xé rách một chút, một bên đã bong ra treo lơ lửng, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. Cậu không khỏi có chút bực mình, lại còn khó chịu. Nắn đầu ngón tay một chút, Tạ Phỉ quyết định thử lại một lần.

Cố Phương Yến đè lại tay cậu, “Đừng xằng bậy, tôi giúp cậu.”
Sau cổ Tạ Phỉ, da thịt chỗ miếng dán kia được gỡ ra đã đỏ lên, nếu mặc kệ cậu không hề cẩn thận mà cường ngạnh xé nốt miếng dán xuống, không chừng sẽ trầy da mất.

Sau lớp da này cất giấu tuyến thể, bộ vị yếu ớt nhất của Omega, trầy da không phải chuyện gì tốt.

Tạ Phỉ hơi run run.

Cậu không nghĩ tới chuyện này.

Tạ Phỉ không nhìn thấy tình huống phía sau cổ mình, việc gỡ miếng dán này lại khó khăn, tựa hồ chỉ có nhờ người khác giúp đỡ.

Trong phòng nghỉ tổng cộng có bốn người, trừ cậu, còn lại ba cái đều là Alpha, để Cố Phương Yến giúp đỡ hay là nhờ Hạ Lộ giúp, bản chất cũng chẳng khác gì nhau.
Vì thế sau khi giật mình xong, Tạ Phỉ gật gật đầu, đồng ý với đề nghị của Cố Phương Yến cúi đầu xuống lộ ra toàn bộ cần cổ phía sau.

Cố Phương Yến không lập tức hành động, hắn đi đến sau lưng Tạ Phỉ, rũ mắt cẩn thận quan sát miếng thuốc dán kia, nghiên cứu xem nên gỡ xuống từ chỗ nào, như thế nào thì thích hợp nhất.

Cổ Tạ Phỉ vừa trắng vừa gầy, dưới tình huống đối lập miếng dán kia có vẻ càng hết sức xấu xí.

Ghé sát vào, hương vị thứ này càng thêm cay xè, gia công nhìn qua có chút thô ráp, Cố Phương Yến không khỏi nhíu mi: “Mua ở chỗ nào vậy?”

“Đào bảo (aka Taobao).” Tạ Phỉ trả lời.

“…… Ba không*?” Trong giọng nói người này không chút nào che dấu sự ghét bỏ. “Sao lại nói khó nghe như vậy, người ta bán là thuốc gia truyền tự làm, hiệu quả vẫn rất ok đó. Thêm nữa là hôm qua đặt đơn đã nhận được ngay trong hôm qua luôn, người ta làm ăn đã rất cố gắng rồi có được không?” Tạ Phỉ thấp giọng biện giải.

(* chỉ sản phẩm không có ngày sản xuất, không có chứng nhận chất lượng và không rõ nguồn gốc.)

Cố Phương Yến là một người to đùng, đứng ở phía sau cậu, còn là một Alpha, tầm mắt vẫn luôn đặt ở tuyến thể phía sau cổ của Omega. Tạ Phỉ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, vừa nói vừa vô ý dịch về phía trước tạo ra khoảng cách liền bị Cố Phương Yến xách cổ áo kéo về.

Tạ Phỉ chớp chớp mắt.

Hạ Lộ cùng Đoạn Nhất Minh đã đi ra ngoài, còn “Tri kỷ” mà đóng cửa lại.

Mặt Tạ Phỉ đối diện cánh cửa đã đóng, đưa lưng về phía một Alpha mang khí tràng cực mạnh, căn bản vô pháp bỏ qua làm suy nghĩ của cậu không khỏi bắt đầu lơ lửng. Một ít chuyện không nên chui vào trong đầu, nhưng giây tiếp theo đã bị cậu vứt ra.

Mắt trợn trắng, Tạ Phỉ thử cùng Cố Phương Yến nói chuyện phiếm: “Anh Cố à, cậu hỏi tớ chuyện kia, là muốn dời đi lực chú ý của tớ để dễ bề xé miếng dán xuống đúng không?”

Cố Phương Yến thấp giọng nói: “Dời đi lực chú ý của thuốc dán.”

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, khi Cố Phương Yến nói chuyện hơi thở liền trực tiếp phả xuống làn da Tạ Phỉ, giọng của người này còn dễ nghe, không chỉ có dễ nghe, còn cào vào tai. Tạ Phỉ lại có chút muốn chạy, nhưng tưởng tượng đến sẽ bị nắm cổ áo xách lại, miễn cưỡng dừng lại. Sau đó: “Hả?”

Một tiếng “Hả” này có chút cứng ngắc.

Cố Phương Yến làm ra vẻ thờ ơ, hời hợt bảo: “Thừa dịp nó không chú ý, lập tức xé rớt.”

Tạ Phỉ bị chọc cười.

(Ý anh Cố là không phải dời đi lực chủ ý của Tạ Phỉ mà là dời đi lực chú ý của miếng dán để xé nó xuống. Mọi người hiểu mà đúng không? Anh Cố đáng yêu tới phạm quy rồi! )

Chính là lúc này, ngón tay của Cố Phương Yến nhẹ nhàng chạm chạm vào chỗ miếng dán trên cổ cậu.

Cách một tầng miếng bông vải, Tạ Phỉ đều có thể cảm giác được độ ấm ở đầu ngón tay người kia, sống lưng không khỏi cứng đờ.

Lại lại lại muốn chạy trốn.

Trong lòng Tạ Phỉ bảo mình khi nào lại trở nên lúng túng như vậy, trước kia cùng Giản Hi kề vai sát cánh cũng đâu có bị như vậy đâu?

“Cậu đừng khẩn trương.” Cố Phương Yến tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Tạ Phỉ giãy giụa giải thích: “Tớ bị cậu sờ chỗ da vận mệnh sau cổ, có thể không khẩn trương sao?”

Cố Phương Yến hỏi: “Tôi sờ sao?”

“Tuy rằng cậu không có, nhưng mà ——”

Tạ Phỉ đang nói, Cố Phương Yến đã hành động, hắn không gỡ ra theo góc trái từ bên dưới lên đã bị xé dở kia, mà là chọn một góc độ khác từ trên xuống dưới. Giọng Tạ Phỉ đột nhiên im bặt, nhưng vẫn theo sát mà nhỏ giọng hô một câu:

“Nhẹ một chút!”

“Không dùng lực.” Cố Phương Yến nhẹ giọng nói.

Hắn thật sự không dùng một chút sức lực nào, so với việc đối đãi với vật phẩm quý trọng dễ vỡ còn cẩn thận hơn, tận lực dựa theo quỹ đạo lúc dán lên của thứ này mà tháo ra. Nhưng Tạ Phỉ tựa hồ như đã trực tiếp đập một cái dán ập lên, bởi vậy có chút khó làm.

“Shhh… Đau đau đau!” Tạ Phỉ lại gào một tiếng, cả người đâm về phía trước. Cố Phương Yến không thể không di chuyển theo cậu, ngữ điệu mang theo ý trấn an: “Tôi đã rất chậm.”

“Không, anh trai, cậu vẫn là nhanh hơn chút đi…… Dùng một lần kết thúc luôn!” Tạ Phỉ quay đầu nhìn về phía Cố Phương Yến, nắm tay lại, hết sức quả quyết mà đề nghị. Thoạt nhìn có vẻ như thật sự rất đau, cả khóe mắt cũng đã đỏ.

Ngoài cửa.

Hạ Lộ cùng Đoạn Nhất Minh đứng canh, biểu tình phức tạp.

Phòng nghỉ này không cách âm, đối thoại ở bên trong, bọn họ nghe được hết rõ ràng.

Đoạn Nhất Minh dựa vào tường, hai mắt nhìn trời, cảm khái nói: “Hai người bọn họ đối thoại kiểu này, đóng cửa lại nghe còn rất k1ch thích.”

Hạ Lộ “Chậc” cậu ta một tiếng: “Dâm giả thấy dâm.” (Đầu óc đen tối nên chỉ thấy được mấy thứ dung tục =))))) )

“Đừng nói với tớ cậu không nghĩ như vậy.” Đoạn Nhất Minh trừng Hạ Lộ một cái.

“Tớ đương nhiên không nghĩ như vậy.” Hạ Lộ khinh miệt cười, đưa màn hình điện thoại ra lắc lắc hai cái với Đoạn Nhất Minh, đó là cửa sổ nói chuyện phiếm WeChat của hắn và Cố Phương Yến, tin mới nhất phía dưới là một đoạn âm tần.

“Tớ ghi âm lại đưa cho anh Cố làm kỷ niệm.” Hạ Lộ cười giải thích.

Trong phòng nghỉ.

Cố Phương Yến đương nhiên không nghe ý kiến vô lại của Tạ Phỉ. Hắn ấn Tạ Phỉ ngồi vào ghế, nhẫn nại bóc ra một vòng các góc của miếng thuốc dán ‘thạch cao da chó’ này, sau đó mới gỡ nốt chỗ còn dính lại cuối cùng kia.

Sau cổ Tạ Phỉ đỏ hết một mảng, nhưng cũng chỉ là đỏ lên, không có trầy da, ngay cả tụ máu cũng chưa bị.

Cậu vẫn cúi đầu, cổ cong thành một đường cong rất đẹp, chỗ làn da ẩn chứa Omega tuyến thể kia không có bất luận cái gì che lấp, trực tiếp lộ ở trước mắt Cố Phương Yến, nhìn qua… vô cùng muốn cắn.

“Được rồi.” Cố Phương Yến ngồi dậy, dời ánh mắt, ném miếng thuốc dán vào thùng rác: “Về sau còn dám dùng cái loại sản phẩm ‘ba không’ này không?”

Lời này mang theo một chút ý quản giáo không quá rõ ràng.

Tạ Phỉ còn đang áy náy với hành động đem cái thứ đồ chơi này phân phát cho mọi người nên căn bản không thèm bắt bẻ.

“Bây giờ tớ sẽ block cái cửa hàng này luôn!”

Cậu nói xong, nghiến răng nghiến lợi móc di động ra, mở app Đào Bảo ra thao tác một hồi. 

Bọn họ rời khỏi phòng nghỉ, ra khỏi sân bóng rổ, hội hợp cùng Vưu Sâm, sau đó đi về phía cửa trường học. Hiện tại không sớm cũng không muộn, người ăn cơm rất ít, cơ hồ mọi tiệm cơm đều khá vắng.

Ăn súp cay thập cẩm. 5 người, bỏ thêm cái ghế vào bên cạnh bàn bốn người, vừa vặn đủ ngồi.

Lúc Tạ Phỉ xem chơi bóng đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, căn bản không đói bụng, gắp chút đồ ăn vào trong rổ để tượng trưng, là người đầu tiên đến quầy thu ngân cân nặng, kết quả bị cho biết lấy chưa đủ số cân thấp nhất cho một phần ăn, cậu không thể không trở về chỗ tủ đông bỏ thêm hai miếng thịt cùng một cái bánh quẩy.

Sau đó vòng một vòng, ngồi trở lại vị trí, cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Trận đấu buổi chiều 3 giờ bắt đầu, hiện tại mới 10 giờ, sớm như vậy đã ăn cơm trưa, đến lúc đó lên sân không phải đói như cún luôn à?”

Hiện tại Hạ Lộ đã đói như cún ăn bánh kẹp thịt mua trong tiệm cách vách, đứng ở trước tủ đông điên cuồng chọn đồ ăn, cũng không quay đầu lại hàm hồ nói: “Tới 1 giờ lại ăn một lần là được.”

“Vậy cũng đúng, khi đó tớ hẳn cũng sẽ đói rồi.” Tạ Phỉ gật gật đầu, cảm giác đề nghị của cậu ta vô cùng thông minh.

Mấy Alpha đều còn chọn đồ ăn, Tạ Phỉ cùng Vưu Sâm một Omega một Beta song song ngồi vào vị trí.

Tạ Phỉ mở trò chơi, đang sắp xếp quân đội trên chiến trường thì nghe thấy Vưu Sâm hỏi: “Tớ nhớ là hình như cậu chưa từng xem qua đội của Lâm Húc Quân thi đấu.”

“Tư thái cự tuyệt phải làm cho trọn vẹn.” Tạ Phỉ hừ nhẹ trả lời, “Không cho cậu ta bất luận hy vọng nào, về sau đỡ phải luôn tới làm phiền tớ.”

Vưu Sâm: “Vậy thế trận chung kết buổi chiều thì sao? Cũng không đi?”

Tạ Phỉ vốn dĩ định không đi, cậu muốn về nhà chơi trò chơi, thuận tiện làm nốt bài tập, nhưng Vưu Sâm mới vừa hỏi xong lời này, liền thấy Cố Phương Yến ngồi xuống đối diện, rũ mắt thong thả sửa lại khuy tay áo sơmi.

Cậu nhìn Cố Phương Yến, cảm thấy trước mặt tuyển thủ thi đấu người ta làm trò bảo không đi xem thi đấu thì thật không tốt, nuốt xuống lời đã tới bên miệng, nghiêm trang bảo: “Trận chung kết đương nhiên muốn xem.”


Editor: Cái chương này nó dài gấp ba cái chương bình thường luôn á nên tớ bị lười á huhu sorry các bạn. Vẫn là thích Hạ Lộ quá nhèo. Anh Cố ôn nhu quá nhèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play