Nhạc Dao quay về lớp, dành cả buổi trưa để mặt ủ mày chau và thở dài.

Lâm Viễn Châu - ngồi cùng bàn - quan sát cô hai tiết, mãi đến giờ thể dục: “Đại ca, cậu ăn bao bánh mì này không?”

Đôi mắt Nhạc Dao đờ đẫn: “Ăn không nổi.”

Lâm Viễn Châu thử hỏi dò: “Vậy mình ăn nha?”

Nhạc Dao: “Ừ.”

Lâm Viễn Châu xé bánh mì, nhồm nhoàm nuốt vào bụng, rồi uống hết nước trong ly.

Ăn uống no đủ, Lâm Viễn Châu không khỏi ợ một hơi, quay sang chợt thấy Nhạc Dao một tay chống má nhìn ra ngoài cửa sổ và đang đắm chìm vào thế giới của mình.

Lâm Viễn Châu cầm bút khẽ chọc vào lưng Lý Tây Nguyệt ngồi ở hàng trước, hỏi nhỏ: “Cậu ấy bị sao vậy?”

Lý Tây Nguyệt đẩy nhẹ khung kính trên sống mũi, trong mắt cũng tỏ ra hoang mang.

Sáng nay Nhạc Dao ra căn tin mua đồ, lúc về đã như vậy rồi.

Khi lấy sữa chua, cô ấy phát hiện một góc hộp sữa chua bị cong, hình như bị rớt.

Trong khi hai người thầm thì bàn luận, Nhạc Dao chợt lên tiếng: “Xấu hổ chết luôn! Đồng phục của mình tự dưng bị bung ngay trước mặt anh ấy.”

“Anh, anh ấy còn khuyên mình nên đi tìm giáo viên xin đổi sang đồng phục có số lớn hơn nữa chứ.” Cánh tay cô buông thõng đập xuống bàn, giọng nói cũng thấp xuống theo: “Có phải anh ấy chê mình mập không, hức.”

Lâm Viễn Châu - cậu bạn mập thứ thiệt - nằm không cũng trúng đạn: “... Ai nói cậu mập hả?”

Đôi cánh tay gầy gò kia của Nhạc Dao trông hệt như trẻ con, hai ngón tay cũng có thể nhốt chặt được.

Lý Tây Nguyệt lý trí lại bắt được điểm quan trọng, cô ấy nghi ngờ hỏi: “Anh ấy là ai?”

Nhạc Dao giơ ba ngón tay lên.

Lý Tây Nguyệt phỏng đoán với vẻ khó thể tin: “Anh chàng mà cậu đuổi theo ba con phố hả?”

Nhạc Dao nghiến chặt răng, gật đầu.

Lý Tây Nguyệt lại đoán tiếp: “Anh ấy học trường mình hả?”

Nhạc Dao giơ ngón cái khen cô ấy, không hổ là lớp trưởng học siêu IQ cao, suy luận logic không chê vào đâu được.

Nhạc Dao không thể che giấu bất cứ chuyện gì nên cô đã nhanh chóng bị “thao túng” kể rõ rành mạch đầu đuôi ngọn ngành.

“Cậu chỉ mặc dày thôi chứ đâu phải mập thật đâu.” Để an ủi cô, Lâm Viễn Châu không tiếc lấy bản thân mình ra làm trò cười, giơ cánh tay núc ních lên: “Mập, chính là sức mạnh.”

Hai người là bạn nối khố, thuở bé những đứa trẻ khác thường chèn ép cậu bạn Lâm Viễn Châu mập mạp này, và lần nào Nhạc Dao cũng luôn đứng ra một cách đầy chính nghĩa rồi dẫn cậu ấy đi chơi cùng.

Lý Tây Nguyệt nghe kể phần đầu đã biết phần đuôi: “Điểm quan trọng không phải ở việc Dao Dao mập hay gầy, mà là cậu ấy cảm thấy rất xấu hổ khi đồng phục bị bung khoá kéo ngay trước mặt nam sinh mà cậu ấy thích.”

Con trai không hiểu con gái nên không thể bắt được điểm mấu chốt.

Lâm Viễn Châu hỏi người đó là ai, kết quả Nhạc Dao cũng không biết lớp học và tên họ của người ta.

Lâm Viễn Châu xoè tay ra hai bên: “Đại ca, cậu như thế thì mình không tài nào giúp cậu được đâu.”

Đúng lúc này, cán bộ môn toán ôm một chồng sách bài tập tới, Nhạc Dao bỗng nảy ra: “Mình nhớ, hình như mình thấy sách bài tập họ ôm bên trên có viết là sách lớp mười một.”

Mục tiêu là lớp mười một.

Giới tính: Nam.

Đặc điểm: Đẹp trai.

Lâm Viễn Châu không còn gì để nói về tổng kết của Nhạc Dao. Nhạc Dao đằng hắng cố làm ra vẻ dè dặt: “Đẹp trai chỉ là bề ngoài thôi, đuôi mắt anh ấy có nốt ruồi lệ, rất rõ ràng.”

“Còn nữa còn nữa, mình nghe bạn anh ấy gọi ảnh là A /Xiu/, không biết là chữ nào nữa.”

Nhiều thông tin được thu gom nên việc tìm người đã bớt khó hơn, Lâm Viễn Châu vỗ ngực nói: “Mình sẽ lo liệu vụ này, nhưng mà...”

Cậu ấy chợt chuyển đề tài, ngón cái và ngón trỏ bắt đầu xoa xoa nắn nắn, kèm theo nụ cười ranh mãnh trên gương mặt.

Nhạc Dao móc túi áo ra năm đồng tiền đập vào tay cậu ấy: “Cầm đi.”

Vì gia cảnh nghèo khó nên Lâm Viễn Châu yêu tiền hơn mạng và không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào, vả lại cũng keo kiệt vô cùng.

Nể tình nghĩa nhiều năm, Nhạc Dao cho cậu ấy năm đồng. Cậu ấy không chê ít, chẳng bao lâu đã hỏi thăm được: “Anh ấy học lớp 11A3, tên Đàm Tu.”

Nhạc Dao không chắc về hai từ đó, bèn bảo Lâm Viễn Châu viết ra giấy.

Từng nét từng nét dần trở nên rõ ràng hơn, Nhạc Dao đọc theo: “Đàm, Tu.”

“Kinh minh hành tu. (*)” Nhạc Dao ôm tờ giấy nháp, lặp đi lặp lại tên anh đến nỗi không che giấu được răng hổ nhỏ: “Nghe êm tai thật đó.”

(*) Một thành ngữ Trung Quốc, ý nói sự thành thạo Nho giáo và ứng xử tốt.



Lấy được thông tin của Đàm Tu, cả ngày hôm đó Nhạc Dao rất kích động.

Tan giờ tự học tối, Nhạc Dao không quên ôm đồng phục đã hư khoá kéo về nhà nhờ mẹ sửa giúp. Cô chỉ mặc nhiều thôi, chứ không phải mập đến mức bung đồng phục đâu!

“Mẹ, mẹ.” Vừa vào cửa, Nhạc Dao đã gọi to.

“Đây.” Giọng Tiêu Tuệ Vân vọng ra từ nhà bếp.

Mỗi lúc trời tối, Tiêu Tuệ Vân đều tính thời gian để chuẩn bị bữa ăn tối nhẹ cho con gái. Nhạc Dao chạy vào nhà bếp, ngửi thấy mùi vịt quay thơm phức: “Có vịt quay hả mẹ?”

Tiêu Tuệ Vân bưng đĩa vịt quay ra, phần ăn rất nhiều, đủ cả cánh và chân.

Nhạc Dao thèm nhỏ dãi: “Ba mẹ chưa ăn hả?”

Tiêu Tuệ Vân giải thích: “Ba con hôm nay trên đường đi làm về nhìn thấy một nhà hàng vịt quay mới mở, mua một con vịt quay có thể rút thăm trúng thưởng, ba con may mắn rút trúng giải nhất và được tặng một con vịt quay đấy.”

Có chuyện may mắn thế à?

Nhạc Dao chạy tới sofa phòng khách, đặt hai tay lên vai Nhạc Gia Thành, vừa vui vẻ nói: “Ba ơi, mau truyền vận may của ba cho con đi.”

Nhạc Gia Thành để tờ báo xuống, cơ thể bắt đầu run rẩy vờ như có một dòng điện từ cơ thể ông truyền vào lòng bàn tay con gái.

Hành động ngây thơ của hai cha con cô bị Tiêu Tuệ Vân bắt gặp.

Hai cha con nhà này rất hoà hợp, thân thiết như bạn bè, bất kể con gái làm gì thì Nhạc Gia Thành luôn phối hợp với con.

Tiêu Tuệ Vân cười cởi tạp dề, thúc giục con gái: “Mau ăn lúc còn nóng đi, ăn xong thì rửa mặt đi ngủ.”

“Áu.” Nhạc Dao đáp, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi quay lại gặm thịt vịt, vừa ăn vừa đánh giá: “Tiệm này hương vị không tồi nha.”

Tiêu Tuệ Vân đẩy đĩa tới trước mặt con: “Thích thì ăn nhiều vào.”

Nhạc Gia Thành hảo tâm nhắc nhở: “Buổi tối đừng nên ăn quá nhiều.”

Tiêu Tuệ Vân lườm chồng: “Con gái đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”

“Dao Dao nhà ta hiện giờ cao bao nhiêu chứ? Mới 158.” Tiêu Tuệ Vân ngồi bên cạnh chồng, bắt đầu càm ràm chuyện nhà: “Thằng con nhà kế bên mới lớp năm lớp sáu mà cao quá chừng.”

Nhạc Gia Thành cũng không mấy gấp gáp: “Dao Dao mới mười lăm tuổi, còn phát triển nữa mà.”

...

Gặm hết cái chân vịt cuối cùng, Nhạc Dao về phòng đo lại chiều cao.

Lúc tốt nghiệp lớp chín cao 158 cm, bây giờ vẫn 158 cm, không tăng thêm.

Nhìn vạch đo chiều cao trên tường, Nhạc Dao không khỏi nhớ đến hình ảnh hôm nay cô và Đàm Tu nhìn nhau. Anh cao hơn mình rất nhiều, hẳn là một mét tám?

Dẫu thế nào, Nhạc Dao cũng hi vọng mình sẽ cao thêm chút nữa.

Nhạc Dao khẽ xoa tay, lòng bàn tay tạo thành hình chữ thập cầu nguyện với vạch đo chiều cao: “Tôi không tham lam đâu, tốt nhất là trên 165cm, dưới 170cm nha.”

Đến tối, Nhạc Dao tắt đèn nằm trên giường, mà trong đầu vẫn đang hồi tưởng.

Đàm Tu là một người kỳ lạ, bởi anh có thể quên mình cứu người xa lạ trong thời khắc nguy nan, nhưng lại không sẵn lòng cúi xuống nhặt giúp hai chai sữa tươi.

Người như vậy là tốt hay xấu đây?

Ôm suy nghĩ này, Nhạc Dao say sưa chìm vào giấc mộng, ngủ thật ngon lành.

Ngày hôm sau, Nhạc Dao đã quên khuấy vụ đồng phục học sinh, chỉ nóng lòng muốn được gặp lại Đàm Tu.

Sau nhiều lần suy nghĩ cặn kẽ, cô đã đưa ra rất nhiều chiến lược, ví như “Tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ ở hành lang.”

Lý Tây Nguyệt buộc lòng phải nhắc nhở: “Chúng ta ở lầu năm, anh ấy đang ở lầu một đấy.”

Nhạc Dao cầm bút gạch bỏ kế hoạch thứ nhất: “Plan B, mọi người đều phải tự học tối, mỗi lần như vậy mình sẽ chạy nhanh hơn, biết đâu cùng đường về nhà với anh ấy.”

Lâm Viễn Châu thân thiết cho hay: “Mình nghe ngóng được anh ấy sống ở trường.”

Kế hoạch thứ hai, gạch bỏ.

Nhạc Dao đề xuất Plan C: “Vậy họ có chơi bóng rổ không? Mình ra sân bóng cố gắng đưa nước?”

Lý Tây Nguyệt: “Dạo này sân bóng rổ đang sửa chữa.”

Nhạc Dao nắm chặt bút: “Căn tin?”

Lâm Viễn Châu: “Người đông nghìn nghịt, mò kim đáy biển.”

“...” Nhạc Dao hoàn toàn bại trận, xé tờ giấy viết đầy kế hoạch thành từng mảnh.

Trong điều kiện khó khăn nhường này, không thể tình cờ gặp nhau được, thế nên toàn bộ duyên phận phải do mình tự tạo ra thôi.



Trong tiết thể dục hôm thứ Tư, vì trời mưa nên các học sinh không cần ra sân tập tập thể dục theo nhạc. Nhạc Dao bèn kéo Lý Tây Nguyệt bắt đầu hành động. Cô cố ý đi ngang qua lớp 11A3, tiếc là đi từ cửa trước qua cửa sổ rồi đến cửa sau mà vẫn không thấy Đàm Tu đâu.

Tháng Mười Một, thời tiết càng trở lạnh, bên ngoài mưa rả rích nên hầu hết mọi người đều ở trong lớp, dẫn đến hành lang khá thưa người.

Nhạc Dao nhoài người lên lan can nhìn quanh, cất giọng nghe có vẻ mất mát: “Lớp học nhiều người vậy, sách lại chất cao thế kia, tìm ra được mới là lạ đấy.”

Lý Tây Nguyệt vỗ nhẹ lên vai cô: “Chúng ta về thôi.”

Nhạc Dao “Hầy”, quay người bỏ đi.

Nhìn cô cất bước đi đầy hùng hồn, Lý Tây Nguyệt đang định nhắc nhở cô đi nhầm hướng rồi thì thấy Nhạc Dao dừng lại cách đó vài mét.

“Đàm, Đàm, Đàm Tu...”

Có một anh chàng cao lớn đứng cạnh máy đun nước công cộng ở hành lang. Hôm nay, anh mặc màu một chiếc áo khoác lông cừu màu đen có khoá kéo mở rộng và bên trong là một chiếc áo len cổ lọ màu xám.

Anh đứng nghiêng, tay cầm cốc giữ nhiệt đen tuyền, đang xếp hàng chờ lấy nước.

Bị thu hút, Nhạc Dao lặng lẽ đến gần.

Trong khi cô đang tiến lại gần Đàm Tu, cùng lúc đó một nam sinh khác có vóc dáng rắn rỏi hơn cầm ly nước chợt xếp hàng sau lưng Đàm Tu, ngăn cách cả hai hoàn toàn.

Ai lại không biết điều thế hả?!

Nhạc Dao ngẩng đầu, thấy nam sinh kia kéo cao ống tay áo dù đang trong mùa đông giá rét để lộ cơ bắp cường tráng.

Xin lỗi ạ, làm phiền rồi...

Nhạc Dao thức thời lùi lại, nghiêng đầu ngắm Đàm Tu.

Anh có con mắt thật tinh tường khi chỉ mặc một bộ quần áo kiểu dáng đơn giản lại vừa người mà có thể làm nổi bật lên dáng người trời ban.

Anh sở hữu một đôi bàn tay truyện tranh, móng tay sạch sẽ sáng sủa, trắng trẻo và thon dài. Khi cầm ly, đường gân từ cổ tay kéo dài tới đầu ngón tay.

Được người như vậy sở hữu, ngay cả chiếc cốc màu đen có logo vàng trông cũng đầy phong cách bí ẩn.

Nhạc Dao không khỏi nghĩ nếu có thể nắm tay thì tốt quá rồi, cảm giác ấy chắc chắn rất tuyệt vời.

“Em đang làm gì vậy?”

Một giọng nói đặc biệt vang lên từ trên xuống và lọt vào tai, Nhạc Dao giật mình ngẩng đầu mới phát hiện người xếp hàng trước sau đều đã đi mất, chỉ còn lại cô và Đàm Tu.

Khoảng cách giữa họ gần đến mức chỉ cần cử động nhẹ là sẽ chạm vào nhau.

Nhạc Dao muốn lùi lại nhưng hai chân như đã cắm rễ dưới đất. Cô đành cười làm lành, giơ hai tay trống trơn lên: “Em nói em tới lấy nước, anh tin không ạ?”

“À.” Đàm Tu quét nhìn cô, rồi dừng tại gương mặt cười giả lả của cô gái: “Lấy bằng tay không à?”

Lời nói dối thất bại.

Dĩ nhiên Nhạc Dao cũng biết điểm này.

Một học sinh lớp mười như cô chạy xuống lầu một lấy nước nghe có vẻ rất đáng nghi, quan trọng là cô còn không mang ly theo.

Nhạc Dao không giỏi nói dối, bèn dứt khoát thừa nhận: “Em tới tìm anh.”

“Tìm anh.” Đàm Tu nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm khoá chặt gương mặt cô: “Có chuyện gì à?”

Bị anh nhìn chằm chằm vậy, Nhạc Dao hơi hèn khẽ đá mũi chân, ngón tay đan vào nhau tỏ ra đôi chút ngượng ngùng: “Không có gì thì không thể tìm anh được sao ạ?”

Điển hình của việc tới bắt chuyện, Đàm Tu lười lảm nhảm với cô, bèn bưng ly quay đi.

Nhạc Dao đuổi theo, không ngừng gợi chuyện: “Em là Nhạc Dao lớp 10A1, anh còn nhớ không?”

Đàm Tu không trả lời.

Nhạc Dao theo sát anh, chủ động làm quen: “Em muốn làm quen với anh, chúng ta có thể làm bạn không ạ?”

Dẫu cô nói gì, Đàm Tu cũng không trả lời.

Đi mãi, Nhạc Dao chợt bị người ta ngăn lại: “Nè bạn, bạn học lớp nào?”

Nhạc Dao định thần lại, phát hiện mình đã theo tới cửa lớp 11A3. Cô hé môi, rặn ra một câu: “Mình học cùng lớp.”

“...” Ôm cây đợi thỏ bên ngoài cửa, Lý Tây Nguyệt thấy thế thì cực kỳ mất mặt, vội vươn tay kéo Nhạc Dao ra ngoài: “Cậu đang muốn đánh vào nội bộ địch nhân à?”

Nhạc Dao thở hổn hển phản bác: “Địch nhân cái gì, rõ ràng là tình nhân mà.”

“Bộp rầm…”

Tiếng cửa lớp bị ép đụng vào vách tường.

Nhạc Dao bỗng ngẩng đầu đã thấy Đàm Tu phong độ và lỗi lạc đứng ngay cửa, tay đang cầm ly nước, khẽ cụp mắt.

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play