Lông mày Tần Hoan nhíu chặt lại, nghĩa trang cháy?! Nghĩa trang cháy ư?!

Đêm qua vừa mới quyết định sáng nay nghiệm thi lại, vậy mà ngay đêm đó nghĩa trang đã bốc cháy?!

Tần Hoan thở sâu, "Cháy lúc nào? Hiện tại tình hình ra sao rồi?"

"Sau nửa đêm hôm qua thì bị cháy, lúc giờ mão thì thủ vệ ở nghĩa trang đến phủ nha bẩm báo tình huống. Hiện tại Hoắc Đại nhân đã đến nghĩa trang trước rồi, đại khái là để xem thiệt hại ra sao sau đó mới cho người đến Hầu phủ. Hầu gia với chủ tử đều đã đi đến đó rồi, Hầu gia căn dặn tiểu nhân đến nói với Cửu cô nương một tiếng, bởi vì lần này lửa cháy khá lớn, chỉ sợ không có cách nào nghiệm thi được nữa, bảo Cửu cô nương tạm thời không cần qua đó."

Hiện tại vẫn còn sớm, sắc trời cũng lờ mờ chưa sáng hẳn, sáng sớm mùa thu khiến cho Tần Hoan cảm thấy hơi lạnh, nàng quấn kéo cao áo choàng, nhìu mày lại nói, "Có thể nghiệm hay không thì phải đi qua đó mới biết được."

Bạch Phong sửng sốt, Tần Hoan lại nói, "Làm phiền Bạch thị vệ đưa ta đến nghĩa trang đi."

Bạch Phong nghe thấy thế, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh không giao động của hẳn nở ra một nụ cười nhạt, Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Sao thế?"

Bạch Phong nghiêng người nhường lối, hắn chỉ về hướng xe ngựa nhỏ được phủ vải màu xanh đỗ ở cách cửa phủ không xa, "Hầu gia và chủ tử vốn đều căn dặn tiểu nhân qua đây nói Cửu cô nương không cần phải đi nữa, nhưng về sau chủ tử lại nói cứ đánh xe đến đi, dựa vào tính tình của Cửu cô nương thì chắc chắn sẽ muốn đến nghĩa trang lần nữa. Nếu như tiểu nhân chỉ cưỡi ngựa qua đây thì đúng là hơi bất tiện rồi."

Tần Hoan chớp mắt, không hiểu vì sao nhìn thấy nụ cười nhạt của Bạch Phong thì nàng thấy hơi mất tự nhiên. Nàng đi về hướng xe ngựa, vừa đi vừa nghĩ, quả nhiên Yến Trì này thật lợi hại, hắn hiểu rất rõ tâm tư người khác, chỉ mới gặp có mấy lần đã có thể nắm được suy nghĩ của nàng.

Sau khi lên xe ngựa, Tần Hoan trầm ngâm suy nghĩ, người đêm hôm qua đều là người có thể tin. Thái trưởng Công chúa đã ước định sáng nay nghiệm thi vốn là sợ đêm dài lắm mộng. Vậy mà mơi chỉ có thời gian một đêm thôi lại xảy ra biến cố.

Kẻ đó vốn là muốn giết nàng, sau khi biết được nàng muốn đi nghĩa trang nghiệm thi thì hắn đã đi trước một bước phóng hỏa. Mục đích lần này quá rõ ràng rồi.

Mà kẻ chủ mưu đằng sau này trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản nàng đi nghiệm thi, chứng tỏ hắn đang sợ hãi, càng chứng tỏ rằng trên thi thể của Tống Nhu có manh mối rất quan trọng.

Nghĩ như vậy, Tống Nhu chỉ hy vọng thi thể Tống Nhu còn chưa bị cháy quá thê thảm.

"Tiểu thư, mùa thu thời tiết hanh khô, khắp nghĩa trang đều hương khói nghi ngút, chưa kể bên trong chất đầy giấy tiền vàng mã nữa, chính xác là rất nguy hiểm. Nếu như cháy thì chỉ sợ di thể của Tống tiểu thư đã bị đốt đến mức không còn gì nữa rồi, người có đi nữa cũng vô dụng."

Tần Hoan lắc đầu, "Có thể nghiệm hay không, phải đến nhìn một cái mới biết được."

Phục Linh âm thầm gật đầu, nàng ghi nhớ tất cả những lời Tần Hoan nói.

Xe ngựa bắt đầu di chuyển, trong xe cũng yên tĩnh hẳn lên. Tần Hoan nhớ lại biểu cảm của mọi người ngày hôm qua, nghĩ thế nào cũng thấy Ngụy Ngôn Chi hơi kì quái. Nàng lấy lại bình tĩnh, không lâu sau xe ngựa đã dừng lại ở trước cổng nghĩa trang.

Đến lúc này, sắc trời mới sáng lên được một chút, xe ngựa mới vừa dừng lại, Tần Hoan bước xuống đã thấy Hoắc Hoài Tín từ bên trong chạy ra ngoài, "Cửu cô nương đến à? Haizz, sau trận lửa đêm qua thì hiện tại căn bản Cửu cô nương không cần phải đến đây nữa, khiến Cửu cô nương đi chuyến này vô ích rồi..."

Đang nói dở thì Yến Trì và Nhạc Quỳnh đi ra, Tần Hoan hành lễ với bọn họ, "Nguyên nhân bốc cháy cũng biết rồi phải không?"

Khi Tần Hoan hỏi câu này thì bên sườn phải phía sau nghĩa trang vẫn còn đang bốc hơi nước, cũng không biết đã dập tắt lửa hoàn toàn hay chưa.

"Nguyên nhân... Hiện tại còn chưa biết, có điều nghĩa trang đích thật là nơi xảy ra hỏa hoạn nhiều lần. Nghĩa trang này được xây dựng từ nhiều năm trước rồi, cột nhà đa phần đã mục gần hết, chưa kể quanh năm bị xông hương, xung quanh đều là giấy tiền vàng mã, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ thôi cũng có thể xảy ra hỏa hoạn rồi. Khoan thúc canh giữ nghĩa trang nhiều năm, trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nhưng đêm qua..."

"Đã dập tắt lửa chưa? Chỗ nào bị đốt thế?"

Tần Hoan vẫn không có ý định dời đi, nàng quét mắt khắp nghĩa trang thì thấy cổng vào và sân trước vẫn còn gần như hoàn hảo, từ phương hướng này nhìn lại tạm thời không nhận ra chỗ bị cháy là chỗ nào. Hoắc Hoài Tín thở dài, "Lửa tạm thời đã dập tắt rồi, bị đốt chủ yếu là ba bốn gian phòng phía bên trái, trong mấy gian phòng này thì những chỗ khác tạm ổn, chỉ có chỗ lễ đường bên chỗ Tống tiểu thư là nghiêm trọng nhất."

Hai tay Hoắc Hoài Tín lồng vào nhau, mặt đầy sầu khổ, "Đêm qua đã nói sáng nay đến nghiệm thi, hiện tại không chỉ không nghiệm được nữa mà Tống tiểu thư còn bị đốt đến không thành hình dạng gì. Haizz, thật sự là không biết phải làm thế nào cho đúng..."

"Tri phủ Đại nhân có cho phép Tần Hoan đi xem thử không?"

Đương nhiên Hoắc Hoài Tín không cự tuyệt, ông nghiêng người nhường lối rồi giơ tay lên mời, "Cửu cô nương cứ đi vào là được, có điều hiện tại bên trong nghĩa trang không khí mù mịt ngột ngạt, làm khó cho Cửu cô nương rồi..."

Tần Hoan bước lên bậc thang, nàng ngước lên nhìn sang Yến Trì, bốn mắt nhìn nhau một khoảnh khắc rồi nàng lại đảo mắt về phía bên trong nghĩa trang. Khoan thúc vẫn mặc cả bộ đồ đen đứng ở trong bóng tối, nhìn thấy Tần Hoan bước vào ông liền gật đầu.

"Cửu cô nương đi bên này, di thể Tống tiểu thư đã mang ra khỏi lễ đường, đặt ở trong phòng bên kia."

Hoắc Hoài Tín chỉ vào một gian phòng khác nhưng Tần Hoan lại đi đến lễ đường trước. Nàng đứng ở bên ngoài nhìn vào thì thấy đúng như lời Hoắc Hoài Tín nói, dãy phòng bên trái này đúng thật là đã bị thiêu hủy nghiêm trọng, mà nghiêm trọng nhấy chính là chỗ đặt xác Tống tiểu thư này, ngay cả một góc xà nhà cũng bị đốt cháy đen gần sập xuống rồi.

"Cũng may là Khoan thúc phát hiện sớm, nếu không thì cả tòa nghĩa trang này có lẽ đã bị đốt quách đi rồi. Có điều vẫn đáng tiếc, nếu đêm qua trực tiếp đến nghiệm thi luôn thì có phải tốt không..."

Hoắc Hoài Tín vẫn còn cảm thán thì Tần Hoan nhíu mày nói, "Chỉ có gian phòng này bị đốt nghiêm trọng nhất, đúng là rất vô lý. Trong phòng này đặt rất nhiều chậu nước đá, gặp lửa thì sẽ chảy thành nước nên không có lý gì mà chỗ này lại cháy nghiêm trọng nhất được."

Nói xong bỗng nhiên mũi nàng khẽ động động, nàng ngửi hai lần sau đó từ từ đi ra phía trước. Mắt thấy nàng sắp đi đến chỗ bị cháy nặng nhất trong phòng thì Yến Trì lên tiếng, "Đừng đi vào đó, rất nguy hiểm."

Tần Hoan dừng chân lại, quả nhiên không bước vào bên trong mà chỉ đi vòng quanh vách tường. Nàng đi thẳng đến bên cửa sổ, cửa gỗ đã bị cháy rụi hiện tại chỉ còn lại mấy cái lỗ hổng lớn ở khắp nơi trên tường. Tần Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài nghĩa trang là dãy nhà dân hoang tàn, đã rất nhiều năm không có người sinh sống rồi.

"Cửu cô nương, làm sao thế?" Nhìn thấy sắc mặc Tần Hoan trầm trọng, Hoắc Hoài Tín không nhịn được hỏi một câu.

"Mọi người không ngửi được à? Có mùi gì rất lạ..."

Lời vừa nói ra thì Hoắc Hoài Tín cũng khịt khịt mũi, "Có mùi gì? Trong nghĩa trang ngoài mùi khói hương ra thì chỉ còn mùi thối... A, hình như đúng là có mùi gì đó rất lạ..."

Nhạc Quỳnh và Yến Trì liếc nhìn nhau, Yến Trì cũng tiến lên, hắn hít hít mấy hơi rồi đột nhiên nhíu mày, "Là dầu cây trẩu..."

Tần Hoan quay lại nhìn Yến Trì, "Đúng vậy, đúng thật là dầu cây trẩu." Tần Hoan nói xong lại nói tiếp, "Chẳng trách trong gian phòng này có nhiều chậu nước đá như vậy mà lại không có tác dụng gì, hóa ra là do dầu cây trẩu..."

Hoắc Hoài Tín hơi sững sờ, "Dầu thắp trong nghĩa trang đều dùng bơ."

Tần Hoan nheo mắt, "Dầu trẩu rất dễ cháy, cũng rất dễ kiếm, lại không bị nước dập tắt. Trong nghĩa trang không có dầu trẩu tức là nó được mang từ bên ngoài vao. Có người biết sáng sớm hôm nay chúng ta phải nghiệm thi cho nên đã đi suốt đêm đến đây phóng hỏa. Hắn biết dầu trẩu đốt xong sẽ để lại mùi, thế nhưng trong nghĩa trang có mùi hương khói và mùi xác thối cực nồng đậm cho nên hắn mới không lo lắng."

Hốc mắt Hoắc Hoài Tín khẽ run, "Ý của Cửu cô nương, kẻ đến phóng hỏa chính là hung thủ? Thế nhưng làm sao hung thủ biết sáng hôm nay bọn ta đến đây nghiệm thi..." Nói xong Hoắc Hoài Tín lại nhướn mày, "Hung thủ nằm trong số những người có mặt đêm qua?"

Tần Hoan gật đầu, "Có khả năng này..."

"Đúng là trong số những người có mặt đêm qua, chỉ có Ngụy công tử là tùy tùng của Tống gia!"

Ở đây chỉ có 4 người bọn họ nên Hoắc Hoài Tín chỉ đơn giản nói thẳng ra.

Tần Hoan khẽ hất hàm, "Đôi khi người mà không nghĩ đến nhất mới chính là kẻ đáng hoài nghi nhất." Nói xong Tần Hoan lại đi về phía gian phòng Hoắc Hoài Tín vừa chỉ, "Bất luận thế nào, chúng ta cũng nên nghiệm thi thôi."

Hoắc Hoài Tín sầu khổ, "Cửu cô nương, chỉ sợ nghiệm không ra cái gì, ngươi đến nhìn thì biết."

Trong lòng Tần Hoan hơi nặng nề, cứ nhìn vào mức độ tổn hại trong gian phòng vừa rồi thì biết đương nhiên thi thể của Tống Nhu cũng không giữ được hoàn chỉnh. Chính vì có ý nghĩa này nên khi Tần Hoan nhìn thấy thi thể Tống Nhu rồi thì nàng lại không còn thất vọng như thế nữa.

Đây là một gian phòng khác ở cảnh lễ đường, nếu so sánh thì phòng này lại rộng rãi sáng sủa hơn nhiều. Ở đây không có giấy tiền vàng mã ngũ sắc, cũng không có giá y đỏ thẫm kia nên cũng không làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. Thi thể Tống Nhu đặt lên trên bàn dài, cũng bình thường giống như những thi thể trước đây Tần Hoan đã từng gặp qua.

Thi thể Tống Nhu mới vừa mang đến đây không lâu, xung quanh phòng đã tưới đầy giấm trắng thế nhưng cũng khó có thể lấn át được mùi hôi thối phát ra từ thi thể. Thế nhưng mùi thối này ngược lại lại khiến cho tâm trạng Tần Hoan hơi buông lỏng ra.

Nếu như ngay cả mùi thối cũng bị thiêu mất sạch thì đúng là Tần Hoan bó tay chịu trói rồi.

"Đã bị thiêu cháy rồi, Cửu cô nương, có thể nghiệm không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play