Tần Hoan chau mày nhìn Ngụy Ngôn Chi, nàng hơi sốt ruột thế nhưng cũng không hề ngoài ý muốn. Ngày trước nàng cũng gặp qua nhiều trường hợp không muốn người thân của mình đã chết rồi lại còn bị mổ ra nghiên cứu, thế nhưng đa phần bọn họ sau khi được khuyên bảo thì đã đồng ý. Mà Ngụy Ngôn Chi là nam nhi có ý chí, đương nhiên không thể cứ giữ khư khư lấy những tư tưởng này.
Tần Hoan thở sâu, "Ngụy công tử, Tống Nhu bị người ta hại chết, ngươi cảm thấy hiện tại nàng ta hận nhất là ai?"
"Đương nhiên là hung thủ kia..."
"Thế thì tốt, hiện tại nàng đã hương tan ngọc nát, có thể kỳ vọng vào mấy người sống chúng ta báo thù giải hận cho nàng. Nếu như quả thật nàng ở dưới suối vàng có biết, nhìn thấy chúng ta rõ ràng có biện pháp tốt mà lại không dùng thì trong lòng nàng là tức giận hay là được an ủi?"
Sắc mặt Ngụy Ngôn Chi đau khổ, Tần Hoan tiếp tục nói, "Trong lòng Ngụy công tử áy náy tự trách, thế nhưng vào lúc này Ngụy công tử càng nên gánh trách nhiệm thay cho Tống Nhu. Thế nào mới là biện pháp tốt nhất thì ta khẳng định trong lòng Ngụy công tử cũng đã biết rồi, ngay cả phụ mẫu Tống Nhu có đến đây thì việc tìm thấy hung thủ sát hại Tống Nhu là quan trọng nhất, hay là bảo tồn di thể của Tống Nhu quan trọng hơn?"
"Nói đến di thể, người sau khi chết rồi chẳng qua chỉ còn là nắm xương vùi trong đất, Ngụy công tử cũng nên nghĩ đến, đã trôi qua nhiều ngày như vậy thì di thể Tống tiểu thư đã trở thành dáng vẻ gì rồi, cho dù có mổ nghiệm cũng không thể khiến cho dáng vẻ của nàng trở nên tệ hơn. Thế nhưng nếu như không mổ nghiệm sớm thì sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tìm kiếm hung thủ của bọn ta, vậy thì hung thủ sát hại Tống Nhu có khả năng vẫn nhởn nhơ ngay trước mặt chúng ta, hắn hẳn không cảm thấy chút tội lỗi nào với việc Tống Nhu chết, thậm chí còn bởi vì bọn ta không thể tìm ra mà hắn còn dương dương tự đắc. Như thế Ngụy công tử cam tâm sao?"
Lông mày Ngụy Ngôn Chi nhíu chặt lại, vẻ mặt vừa do dự vừa có vẻ đang vùng vẫy, thế nhưng ánh sáng đã vụt tắt trong đôi mắt hắn, mãi một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu, "Không được, ít nhất, ít nhất cũng cần phải hỏi đến ý muốn của Quốc Công phủ đã, chuyện này ta cũng là một trong những tội nhân, đã sớm không thể làm chủ rồi." Nói xong Ngụy Ngôn Chi lại thành khẩn, "Cửu cô nương, ta dùng bồ câu truyền tin về, hỏi cữu cữu và cữu mẫu ở Quốc Công phủ một câu, nếu như bọn họ nguyện ý thì rất nhanh bọn ta sẽ nhận được thư, đến lúc đó chúng ta lại mổ nghiệm có được không?"
Từ thành Cẩm Châu đến Quốc Công phủ kinh thành xa nghìn dặm, cho dù có dùng bồ câu đưa tin thì bay qua bay lại nhanh nhất cũng cần phải 5-6 ngày, đến lúc đó thì nhất định là Tống Nhu còn thê thảm hơn so với lần trước mọi người nhìn thấy rồi.
Tần Hoan thấy hắn như vậy nên tạm thời không biết nên khuyên bảo thế nào nữa, huống chi ngay từ đầu nàng cũng không có ý định nhất định phải khuyên nhủ được. Vì thế nàng quay đầu nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, mồ hôi lạnh ban nãy trên trán Hoắc Hoài Tín còn chưa khô hết, hiện tại lại thấy áp lực đè thêm một tầng nữa. Tống Quốc công phủ và An Dương Hầu phủ địa vị ngang ngửa nhau, thậm chí mơ hồ còn cao hơn so với An Dương Hầu phủ một tầng. An Dương Hầu phủ chỉ là Hầu tước, còn Tống Quốc công phủ lại là Công tước, thế nhưng chuyện này thì cũng thôi, An Dương Hầu phủ lại có một vị Thái trưởng Công chúa, chính là cô cô ruột của đương kim Thánh thượng, còn Tống Quốc công phủ lại có một vị phi tần. Đại tiểu thư con dòng chính của Tống Quốc công phủ vào cung đã hơn 10 năm, không nói đến chuyện đã sinh ra một Hoàng tử mà hiện nay còn được sủng ái cực kỳ. Vừa so sánh đến đây, Hoắc Hoài Tín cảm thấy có thất lễ với An Dương Hầu phủ thì cũng không dám dễ dàng đắc tội với Tống Quốc công phủ.
Hoắc Hoài Tín thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ nói, "Thôi thôi, cứ nghe theo lời Ngụy công tử nói, đưa tin cho Quốc Công phủ trước, đợi khi nào Quốc công gia đồng ý rồi mổ nghiệm sau..."
"Ngược lại ta cảm thấy không cần phải phiền phức như thế."
Hoắc Hoài Tín vừa dứt lời thì Yến Trì đã lên tiếng. Thái dương Hoắc Hoài Tín co giật mạnh, ông vừa quay sang nhìn Yến Trì đã bắt gặp ánh mắt hắn như đao bổ đến. Hắn ngồi trên ghế rộng, cằm hơi vênh lên, khí thế tỏa ra khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
"Chuyện này cực kỳ đơn giản, hiện tại là lúc mấu chốt bị ngăn trở bởi chuyện nghiệm thi này, nếu như không liên quan gì đến Yến Trì thì thôi, thế nhưng vừa rồi Tri phủ Đại nhân lại nói Yến Trì có hiềm nghi. Một khi đã như vậy thì ta lại cảm thấy phải lập tức nghiệm thi mới là chuyện không thể tốt hơn."
Khóe môi Hoắc Hoài Tín run rẩy, "Vâng? Thế tử Điện hạ, thế nhưng..."
Yến Trì nheo mắt, "Ngươi sợ Tống Quốc Công sẽ trách lên đầu ngươi?"
Nói xong khóe môi Yến Trì hơi cong, "Ngươi yên tâm, nếu như trách thì cứ bảo ông ta đến trách Yến Trì là được."
Hoắc Hoài Tín ấp úng không dám nói, chỉ liếc mắt nhìn về hướng Thái trưởng Công chúa và Ngụy Ngôn Chi. Trên mặt Ngụy Ngôn Chi vẫn đau xót vùng vẫy như cũ, còn Thái trưởng Công chúa lại thở dài, "Thôi! Tiểu Thất nói rất đúng! Nếu Tống Quốc Công muốn trách tội thì để hắn đến đây mà trách ta! Tống tiểu thư vốn là nàng dâu chưa qua cửa của An Dương Hầu phủ chúng ta, lại xảy ra chuyện ở Cẩm Châu phủ. Lão thái bà đành phải không màng trách móc mà làm chủ một lần, hiện tại quan trong nhất chính là tìm được hung thủ hại chết Tống Nhu, còn những cái gì mà quy củ nhân tình lễ pháp... các ngươi đều quẳng qua một bên cho ta. Những lời này đừng nói Tống Quốc công hắn, mà ngay cả Đương kim Thánh thượng ta cũng sẽ nói như vậy!"
Nói xong ánh mắt Thái trưởng Công chúa lại uể oải nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, "Nghiệm thi đi, vẫn cứ để cho Hoan nhi hỗ trợ, nếu như có thể tìm ra manh mối mấu chốt nào đương nhiên là quá tốt, còn nếu như không thể thì cứ mặc cho số phận đi."
Hoắc Hoài Tín thở mạnh một hơi, đáy mắt ông hơi có ánh sáng, sau đó ông cũng hạ quyết tâm nhìn về phía Ngụy Ngôn Chi nói, "Ngụy công tử, vẫn xin ngươi thông cảm nhiều hơn, chuyện này không cần ngươi phải chịu trách nhiệm, chúng ta cũng là vì mau chóng tìm ra hung thủ thôi."
Trên mặt Ngụy Ngôn Chi hơi thống khổ, thế nhưng đã đến lúc này rồi thì hắn cũng không có cách nào nói thêm được cái gì nữa mà chỉ cắn chặt răng, "Vậy, có thể để cho ta đi gặp Tiểu Nhu một lần được không, ta muốn tế bái nàng một lần nữa. Nếu như có thể, lúc Cửu cô nương nghiệm thi ta muốn đi theo được không, chuyện đã đến bây giờ, ta chẳng còn suy nghĩ gì khác nữa, chỉ muốn tra ra hung thủ là đủ rồi."
Hoắc Hoài Tín nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Một khi đã như vậy thì Ngụy công tử cứ đi theo đi."
Nói xong Hoắc Hoài Tín lại nhìn về phía Thái trưởng Công chúa, "Người xem khi nào nghiệm thi thì thỏa đáng nhất?"
Thái trưởng Công chúa quét mắt nhìn một vòng những người trong phòng rồi lại nhìn sang Tần Hoan, "Theo ta thấy, chuyện này nên làm càng sớm càng tốt, không bằng sáng sớm mai đến nghĩa trang nghiệm thi luôn?"
Lúc này Tần Hoan mới gật đầu, "Đương nhiên Tần Hoan có thế."
Hoắc Hoài Tín cũng vội nói, "Được, vậy tối nay hạ quan sẽ đi phân phó xuống dưới."
Thái trưởng Công chúa khẽ gật đầu rồi lại thở dài một hơi, bà nhìn ra cửa sổ đã thấy màn đêm buông xuống càng lúc càng dày đặc. Vừa rồi tháp đèn sập xuống chỉ là một gợn sóng nho nhỏ, cũng không ảnh hưởng gì đến sự náo nhiệt trên hồ Lệ Thủy, thuyền hoa thuyền đèn đều đi lại tấp nập, phảng phất còn nghe được tiếng đàn hát, "Dù gì tối nay cũng là lễ Thu tịch, mọi người tạm thời buông bỏ chuyện này một lúc đi, nên cứu tế thì cứ cứu tế, nên đi tế tự thì đi tế tự, muốn ra ngoài thả đèn thì cứ đi đi. Mọi chuyện đã qua rồi, ngày cũng sắp hết, ngày mai giờ thìn một khắc đến nghĩa trang, còn hiện tại đừng để lỡ thời gian nữa, tất cả giải tán hết đi."
Sự việc đã được đưa ra quyết định nên Thái trưởng Công chúa mới nói lời này, trong lòng mọi người đều buông lỏng nhưng Tần Hoan vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt đảo qua người Ngụy Ngôn Chi. Nàng nhìn thấy Ngụy Ngôn Chi thất hồn lạc phách xoay người lại, vẻ mặt buồn bã đi ra khỏi khoang thuyền, Giang thị và Nhạc Quỳnh muốn đi đến chỗ phát đồ cứu trợ nên đã đi trước ra ngoài, vừa xuống khỏi thuyền đã dặn dò nhóm vú già mang đèn trời đã chuẩn bị trước ra. Có vẻ như Nhạc Thanh cực kỳ hứng thú với thả đèn trời nên ngay lập tức cầm một cái đi về phía Tần Hoan.
"Cửu cô nương, ngươi đã thả đèn trời bao giờ chưa?"
Đèn trời là vật không thể thiếu trong lễ tế tự Thu tịch, chính là giấy dán lên nan tre tạo thành. Ban đầu lấy nan tre kết thành hình tròn, sau đó lại dùng nan tre xuyên qua bên trong cố định lại thành hình dấu cộng để đặt bấc đèn lên, giấy dầu dán ở xung quanh như chụp đèn, cuối cùng ở miệng đèn được cố định bằng que tre uốn thành hình tròn. Khi muốn thả đèn, chỉ cần đốt bấc thì chụp đèn giấy dầu sẽ phồng lên, sau đó đèn sẽ nương theo gió mà bay lên.
Nghe nói cách làm đèn này là từ hơn 100 năm trước do một vị mưu sĩ trong quân đội phát minh ra, mục đích chính là để truyền tình báo cho quân ta. Thế nhưng dân chúng khác không biết, thấy đèn đuốc sáng trưng lại có thể bay lên trời cho nên coi nó là một vật cát tường gửi đến Thiên đình, sau đó lại được thả vào những ngày lễ tết, cầu phúc tế tự. Lúc thả đè, thông thường người ta sẽ biết tâm nguyện của bản thân lên trên chụp đèn, thành tâm thả đèn bay lên Thiên đình để cho các vị thần tiên sẽ nhìn thấy nguyện vọng của mình mà giúp đỡ bản thân đạt được như ý nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT