Trên xe ngựa quay về phủ, Tần Hoan vẫn mải suy nghĩ đến thứ mà mình nhìn thấy.

Chắc hẳn nàng không nhìn nhầm, vết sưng loét trên cổ Tần Lệ chính xác giống bệnh này, nhưng Tần Lệ là Nhị thiếu gia trong phủ, địa vị cũng cao quý thì làm sao có thể...

Tần Hoan chau mày, tâm hồn lại lập tức bay đến rừng trúc. Sau Lưu Xuân là đến Bát di nương cũng đến chỗ đó, chẳng lẽ Lưu Xuân và Bát di nương có quan hệ gì?

Tần Hoan nghĩ mãi không thông, Tần Lệ, Lưu Xuân, Bát di nương, Diêu Tâm Lan, Tần Sâm... Nhưng người này đều là người cực kỳ khả nghi bên trong Tần phủ, nhưng hiện tại trước mắt Tần Hoan sương mù vẫn giăng trùng trùng điệp điệp, nhìn không rõ đoán không ra. Nàng giống như một người đi men theo vách núi, không biết lúc nào thì hụt chân rơi xuống dưới.

Lúc trở về đến Tần phủ thì trời cũng tối, Tần Hoan về đến Đinh Lan uyển thì 4 nha đầu kia đã đứng ở trước cửa phòng chờ nàng.

"Bái kiến tiểu thư..."

Tống Nhu đảo mắt qua gương mặt của từng người, lúc nhìn đến Vãn Hạnh thì hơi dừng lại một chút.

Tần Hoan gật đầu, "Viện này của ta rất ít việc, các ngươi quay về nghỉ ngơi đi."

Mấy người nhún nhún người, còn Vãn Đường lại ngẩng đầu lên nói, "Tiểu thư, đồ dùng cho lễ Thu tịch trong viện chúng ta đã lĩnh về rồi, người xem bao giờ thì bắt đầu bố trí?"

Khóe môi Tần Hoan hơi cong, "Để mai đi. Việc này cứ giao cho ngươi với Vãn Đào đi."

Vãn Đường trầm ổn, Vãn Đào linh hoạt, hai người này có thể kết hợp lại thành một cặp.

Đáy mắt Vãn Đường hơi sáng lên, trên mặt Vãn Đào lại cực kỳ mừng rỡ. Bốn người cùng nhau đến đây mà hiện tại chỉ có hai người các nàng được giao việc, đủ thấy được Tần Hoan đã coi trọng hai người, "Vâng, xin tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ bố trí thỏa đáng."

Tần Hoan gật đầu rồi đi vào trong phòng.

Phục Linh vừa giúp nàng cởi áo ngoài vừa nói, "Xem ra Vãn Đường thật sự khiến cho người ta yên tâm, sau này tiểu thư sẽ coi trọng nàng ta hả?"

Tần Hoan liếc mắt nhìn Phục Linh, "Nếu như ta coi trọng nàng ta thì em tính sao?"

Phục Linh sửng sốt, dường như bây giờ mới nghĩ đến điều này, nàng xấu hổ cười cười, "Cho dù có coi trọng Vãn Đường thì nàng ta cũng không có được tình cảm giống như nô tỳ và tiểu thư. Huống chi nô tỳ biết phân lượng của bản thân, dù sao thì bên cạnh tiểu thư phải có nhiều hơn mấy người thạo việc thì mới tốt."

Phục Linh đã đi theo Tần Hoan nhiều năm, nàng cũng không phải người sinh ra từ Tần phủ Cẩm Châu. Nếu như nàng rời khỏi Tần Hoan thì cũng coi như mất đi trụ cột duy nhất, thế nhưng nàng lại không hề lo lắng cho địa vị của mình.

"Cũng không nói rõ ra được là có coi trọng hay không, mấy việc này có người làm thì càng tốt."

Tần Hoan vừa đi vào trong vừa hỏi, "Em mới kể đến mấy chỗ Vãn Lê bị đưa đến ngày trước, thế còn mấy người kia thì sao?"

Phục Linh tiến lên nói, "Vãn Đường đã được dạy dỗ rất tốt từ nhỏ rồi, ngày trước cũng định đưa đến chỗ Lục tiểu thư nhưng sau lại bị người khác giành mất vị trí, dù đều là con của nô bộc nhưng phụ mẫu Vãn Đường lại không hối lộ cho quản sự nên ngay cả làm nha đầu cho tiểu thư thứ xuất cũng không làm được. Vãn Đào cũng gần giống với Vãn Đường, nghe nói phụ mẫu đều mất rồi, chỉ còn một vị huynh đệ làm chân chạy vặt ở ngoại viện. Còn Vãn Hạnh thì Vãn Đường không biết tin tức gì về nàng ta cả, nói có khả năng Vãn Hạnh là được mua từ bên ngoài vào rồi coi như con cái của nô bộc mà dạy dỗ..."

Nói xong Phục Linh lại than thở, "Mua từ ngoài về, không có chỗ dựa nào trong phủ, cũng không biết thói đời ấm lạnh trong phủ. Có điều điểm tốt nhất đó là tiểu thư là chỗ dựa duy nhất của nàng ta, cho lên có lẽ sẽ trung thành."

Tần Hoan ngồi xuống trên sập dài, biểu hiện lúc chiều nay của Vãn Hạnh chính là đang tỏ lòng trung thành?

Trong số mấy người thì Vãn Hạnh là người không có cảm giác tồn tại nhất, nhưng Tần Hoan hiểu, đằng sau vẻ bề ngoài chất phác vụng về đó lại là một con người rất thông minh khéo léo. Nếu không thì làm sao ban nãy lại có thể giúp nàng một tay, trong khi chính Vãn Hạnh cũng không biết Hoàng đại phu cũng đến tiền viện rồi.

Mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy, làm sao Vãn Hạnh có thể biết rõ điều này?

"Tiểu thư, ngày mai đi hồ Lệ Thủy thì mặc váy nào?"

Giọng nói của Phục Linh kéo lại suy nghĩ của Tần Hoan, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy Phục Linh cầm hai bộ y phục rất tinh xảo hoa mỹ. Một bộ là lần trước Giang thị tặng, còn một bộ khác là Lâm thị dặn người đưa đến.

Tần Hoan lắc đầu, "Cứ chọn đại bộ nào cũng được."

Phục Linh nhìn dáng vẻ của Tần Hoan rồi thở dài, tiểu thư nhà nàng chẳng có ý định ăn mặc trang điểm đẹp đẽ gì cả, mai đi hội còn có 2 vị công tử Hầu phủ, chưa kể sẽ gặp được những quý công tử khác nữa. Nếu như là tiểu thư nhà khác thì đã sớm vắt óc suy nghĩ xem ngày mai làm thế nào để trở thành người nổi bật nhất rồi.

Phục Linh than ngắn thở dài, sau đó tự mình đi xem xem ngày mai thnn nên mặc cái gì.

Chủ tớ hai người đều có điều suy nghĩ riêng, cho mãi đến lúc đêm khuya lên giường đi ngủ thì Tần Hoan mới nhớ ra phải dặn dò Phục Linh, "Ngày mai nhớ nhắc ta mang theo thuốc cho Trì Điện hạ, thuốc lần thứ hai này đương nhiên không giống hôm trước."

Phục Linh đáp lời giòn tan, "Biết rồi tiểu thư, mấy hôm nay người vì chỗ thuốc này mà tốn không ít tâm huyết, nô tỳ không dám quên."

Tần Hoan lúc này mới ổn định lại suy nghĩ, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.

Trong mộng là một khu rừng trúc xanh um tươi tốt.

Tần Hoan nâng cao váy, chạy không kịp thở, lúc nàng qua đầu nhìn lại thì bóng đen kia đang ép sát đến. Tần Hoan nghiến chặt răng, một giọt nước mắt chuẩn bị trào ra nơi khóe mắt thế nhưng lại bị nàng cố gắng đè nén trở lại.

Nàng dùng hết mười phần sức lực, nhưng bỗng nhiên dưới chân nàng không biết giẫm phải cái gì khiến cho thân thể đổ nhào về phía trước.

Một cơn đau ê ẩm phát ra từ trên đầu gối, khiến nàng không thể bò dậy được. Mà chính vì nàng bị ngã nên bóng đen kia đã đuổi kịp, hắn vươn tay túm lấy mắt cá chân nàng. Tần Hoan khóc nức nở thành tiếng nhưng đôi tay kia không hề nới lỏng, cứ thế túm cổ chân nàng lôi vào sâu trong rừng trúc. Cành cây lá cây rơi trên đất bị thân thể của nàng kéo theo tạo ra một dấu vết rất dài, đôi tay nàng vũng vẫy để mong tóm được cái gì thế nhưng trong lòng bàn tay chỉ tóm được mấy cành khô lá vụn vô ích. Tần Hoan cực kỳ sợ hãi, mồ hôi lạnh toát ra đầy trên mặt, nàng muốn hét lên thật to thế nhưng há miệng ra rồi vẫn không kêu lên thành tiếng. Rất nhanh sau đó, người kia túm được tóc của nàng rồi lại tiếp tục kéo đi.

Cơn đau đớn khiến cho trước mắt Tần Hoan mọi thứ đều biến thành màu đen, tiếp theo đó lại có một đôi tay túm lấy cổ nàng, hắn siết chặt tay khiến cho cả người nàng vùng vẫy vùng vẫy giống như con cá, thế nhưng đôi tay hắn có sức lực cực lớn, căn bản nàng không thoát ra được.

Nước mắt Tần Hoan tràn mi, nàng cố gắng mở to mắt ra nhìn gương mặt đằng trước mình xem là ai.

Cách một tầng nước mắt, Tần Hoan chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ của nam tử, nàng cố gắng trợn to mắt định rằng trước khi tắt thở phải nhìn ra được khuôn mặt kia. Dần dần, quai hàm nam nhân từ từ lộ ra, sau đó đến miệng, mũi, lỗ tai, lông mày... trong ngũ quan thì chỉ còn thiếu mỗi đôi mắt...

Tần Hoan nóng lòng như lửa đốt, ánh mắt nam nhân cũng dần dần hiện ra...

"Tiểu thư! Người tỉnh lại đi..."

Nàng bừng tỉnh, hai tròng mắt mở to nhìn lên đỉnh màn, bên tai là tiếng gọi lo lắng của Phục Linh.

Tần Hoan há mồm hít thở mạnh từng hơi, tay nàng nắm chặt chăn gấm.

"Tiểu thư, người gặp ác mộng à?"

Giọng Phục Linh rất mềm mại tựa như sợ mình sẽ dọa đến Tần Hoan. Tần Hoan lại thở hổn hển thêm mấy hơi nữa rồi mới chớp chớp mắt, nàng quay qua nhìn thì thấy đáy mắt Phục Linh cũng hơi rớm lệ, cơ thể cứng đờ của nàng mới giãn ra một chút, lại thở ra một hơi.

"Phải, ta mơ thấy ác mộng."

Giọng nói nàng rất khàn nên Phục Linh lại vội vàng chạy đi rót nước.

"Bình thường trời vừa sáng thì tiểu thư đã thức dậy, hôm nay lại dậy hơi muộn, nô tỳ đi vào xem lại nghe thấy dường như tiểu thư đang nức nở. Sau đó nô tỳ vén màn lên thì thấy tiểu thư đang nắm chặt chăn, giống như bị bóng đè vậy."

Phục Linh đỡ Tần Hoan dậy, đưa ly nước đến, "Nô tỳ nghe nói người bị bóng đè sẽ bị bắt mất hồn, nô tỳ thực sự sợ linh hồn nhỏ bé của tiểu thư sẽ không còn nữa..."

Tần Hoan nằm mơ nửa thật nửa ảo, trong lòng cực kỳ căng thẳng nhưng nghe thấy câu nói đùa này của Phục Linh thì nhẹ nhõm đi không ít. Nàng uống xuống hai ngụm nước rồi dần trấn định lại, do mấy hôm nay nàng nghĩ quá nhiều đến vụ án này nên mới nằm mơ, có điều gương mặt xuất hiện sau cùng trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai?

Tần Hoan lau mồ hôi trên mặt rồi lại sờ sờ cổ mình, cũng may đây chỉ là giấc mơ.

Mới chỉ nằm mơ thôi mà đã sợ hãi thế rồi, vậy thì lúc Cửu tiểu thư chết, nàng ấy đã sợ hãi đến mức độ nào?

Cửu tiểu thư bị bóp cổ, cái chết đến rất chậm, thậm chí còn đau đớn khổ sở hơn so với nàng bị một mũi tên xuyên tim mà chết.

Ánh mắt Tần Hoan dần trầm xuống, nàng quay đầu ra nhìn thì thấy trời đã sáng rồi.

"Dậy thôi, hôm nay phải ra ngoài."

Tần Hoan rất giỏi trong việc điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, nàng đứng dậy rửa mặt, rồi lại ăn bữa sáng, đến bữa trưa, sau đó nàng lại ngồi ở cạnh cửa sổ luyện chữ. Nàng mới viết chưa được một nửa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào trong viện, quay ra nhìn thì thấy Vãn Đường và Vãn Đào đang trang trí sân viện. Viện này của nàng trước đây không có ai ở, bởi vậy bên dưới mái hiên chỉ có hai ngọn đèn lồng. Hiện tại đã là lễ Thu tịch, Vãn Đường đã đi lấy đèn mới về thay thế rồi, đèn vừa treo lên thì trong viện sáng trưng như dưới quang cảnh của pháo hoa.

Trong viện, Vãn Đường chỉ huy còn Vãn Đào leo lên leo xuống trên thang. Phát hiện ra nhân lực không đủ nên Vãn Đào lại chạy vào bên trong, không lâu sau Vãn Hạnh trầm mặc chất phát đi theo ra ngoài. Tần Hoan lại cười nhạt, xem ra là không mời được Vãn Lê rồi.

Trong viện có thêm 1 người giúp đỡ nên Vãn Đào hăng hái hẳn lên, trở thành luôn người chỉ huy của Vãn Hạnh và Vãn Đường. Những công việc dạng như di chuyển vật nặng thì vô hình trung lại đẩy cho Vãn Hạnh.thn nheo mắt, quả nhiên ở đâu cũng có ma cũ bắt nạt ma mới.

Tuy Tần Hoan quan sát rất vui vẻ thế nhưng đột nhiên lông mày nàng giương lên.

Nhìn Vãn Hạnh có vẻ như gầy gầy yếu yếu, thế nhưng nàng lại rất linh hoạt khi mang vác những vật nặng mà bình thường cô nương gia phải vất vả trầy trật. Trèo lên thang cũng có hơi nguy hiểm và khó khăn thế nhưng nàng vẫn leo lên trèo xuống lưu loát như không. Nhìn Vãn Hạnh leo đến đỉnh thang, rồi cong người dứt khoát tháo đèn lồng xuống, ánh mắt Tần Hoan lập tức tối lại.

Nàng vốn tưởng Vãn Hạnh chỉ là một kẻ giả vờ ngu dốt thôi nhưng hiện tại nàng nhìn thấy có vẻ không chỉ như thế.

Ngoại trừ dáng vẻ chất phác, nàng không chỉ có đầu óc thông minh khéo léo mà còn có thân thủ cực kỳ linh hoạt khéo léo, nhìn động tác của nàng khiến cho Tần Hoan lập tức nghĩ đến Nhạc Ngưng.

Kinh nghiệm trước đây đi theo phụ thân khiến cho Tần Hoan cực kỳ chú ý đến những tiểu tiết, không cần phải ra sức quan sát người khác từng li từng tí thì nàng cũng vẫn có thể ghi nhớ được thói quen và hành tung của mỗi người. Nhạc Ngưng có rất nhiều thói quen, tất cả đều tạo ra do thói quen tập võ hàng ngày, bởi vậy trên người giỏi giang có thừa nhưng lại cứng nhắc không điềm đạm.

Nhạc Ngưng... Vãn Hạnh...hai con người không giống nhau nhưng lại khiến cho Tần Hoan có một cảm giác rất tương tự.

Mí mắt Tần Hoan giật giật, chẳng lẽ... Vãn Hạnh biết võ công?!

Ý nghĩ này vừa nảy sinh ra thì Tần Hoan không thể không quan sát kỹ Vãn Hạnh rồi.

Ngay lúc nàng đang nhìn thì có tiếng đập cửa vang lên bên ngoài viện. Vãn Đường đi nhanh ra ngoài, không bao lâu sau đã quay về.

Vãn Đường nói khẽ với Phục Linh mấy câu, sau đó Phục Linh xoay người đi vào trong phòng chính, "Tiểu thư, người Hầu phủ đến đón, chúng ta phải đi rồi..."

Tần Hoan nhìn sắc trời bên ngoài, sao Nhạc Ngưng lại đến sớm hơn nửa canh giờ?

Dù nghĩ như vậy nhưng Tần Hoan vẫn lệnh cho Phục Linh thu xếp mọi thứ để chuẩn bị ra cửa. Gần một khắc sau Tần Hoan và Phục Linh đã cùng nhau đi đến bên cửa tây Tần phủ, còn chưa đến gần Tần Hoan đã nhìn thấy Yến Trì mặc một bộ áo bào màu đen bay phấp phới đứng bên ngoài cửa phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play