Tần Hoan dở khóc dở cười nhìn Nhạc Ngưng, "Quận chúa nói cái gì..."

Nhạc Ngưng chau mày, "Vậy vì sao ngươi lại có ý định che chở hắn? Chuyện này chính ngươi đã trải qua, chẳng lẽ ngươi không biết kẻ đến dọa ngươi cho dù không phải là hung thủ thì cũng có liên quan đến hung thủ? Trong cả Hầu phủ thì chỉ có mình hắn thuận tay trái, huống chi hôm ngươi giúp Nhị ca nghiệm thi, hắn cũng có mặt ở đó, có lẽ hắn biết ngươi có khả năng nghiệm thi nên mới đến dọa ngươi."

Tần Hoan thở hắt ra, trong đầu lại hiện ra hình ảnh từng vết từng vết thương trên người Yến Trì. Hắn là người vì chinh chiến sa trường mà để cho cơ thể mang đầy vết thương, nên cho dù có rất nhiều manh mối hướng đến hắn thế nhưng trong lòng Tần Hoan vẫn không muốn phải hoài nghi hắn. Nàng lấy lại bình tĩnh, bắt bản thân tỉnh táo lại, bất luận là vết thương của Yến Trì hay giọng nói bực bội của Nhạc Ngưng, nàng đều quẳng sang một bên không muốn nghĩ nữa.

"Quận chúa, hiện tại chỉ có mỗi manh mối duy nhất."

Giọng nói Tần Hoan trấn định, không hiểu sao lại có một loại khí thế lấn át khiến cho người ta phải tin tưởng và nghe theo.

"Tri phủ Đại nhân đang phái người thẩm vấn những người khác bên trong phủ, tỳ nữ và ma ma của Tống Nhu, còn có cả thị vệ. Mà Tri phủ Đại nhân còn phái người đến Thập Lý miếu, Quận chúa có thể đợi một chút, chờ ông ấy có tin tức mới rồi lúc đó nói ra vẫn chưa muộn."

Vừa nói chuyện Tần Hoan lại nghĩ đến một chuyện, ban nãy là Yến Trì chủ động giúp Hầu phủ tra ra mục đích của Tống Quốc công phủ ở kinh thành. Nếu như Yến Trì thật sự là hung thủ, hắn giết Tống Nhu ở dọc đường, rồi chạy trước đến Hầu phủ để cùng mọi người chứng kiến Tống Nhu chết, sau đó lại dùng thân phận người chẳng liên quan để ở bên cạnh can thiệp vào tiến độ vụ án...

Tần Hoan cảm thấy lạnh buốt sống lưng, "Lúc Trì Điện hạ đến là dẫn theo mấy trăm binh mã, cho nên cũng sẽ chạy trốn trong yên lặng không ai hay biết." Tần Hoan đảo mắt, "5 ngày, chúng ta đợi tối đa 5 ngày là được rồi."

Nhạc Ngưng nhìn thần sắc thành khẩn của Tần Hoan thì mới vơi bớt đi một chút tức giận, sau đó nàng nhìn Tần Hoan chăm chú rồi nói, "Ngươi cũng giống ta, không hiểu biết nhiều lắm về vị Trì Điện hạ này. Thế nhưng ta và hắn còn được tính là họ hàng thân thích, còn ngươi vì sao lại tin tưởng hắn hơn cả ta?"

Tần Hoan hơi nghẹn họng, Nhạc Ngưng nói không phải không có lý, nàng suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thẳng ra, "Lần trước Trì Điện hạ bị thương, lúc ta trị thương cho hắn nhìn thấy trên người hắn có rất nhiều vết sẹo cũ từ gần 10 năm trước rồi, còn trong vòng nửa năm nay thì đa phần đều là vết đao. Nếu ta đoán không lầm thì chính là đao của người Nhung chém xuống, lúc đó ta cũng cảm thấy hơi đau lòng."

Nhạc Ngưng nghe thế cũng trầm mặc, tuổi tác của Yến Trì và Nhạc Giá cũng không chênh nhau nhiều, thế nhưng hắn đã ra chiến trường được hẳn 12 năm. Điều này nếu nói cho người khác thì không biết chứ nếu nói cho nàng nghe thì sẽ có sức thuyết phục hơn bất cứ lý do nào khác.

An Dương Hầu phủ bọn họ đã nhập ngũ từ nhiều thế hệ, nếu như có thể để nữ tử gia nhập quân doan thì chắc chắn nàng sẽ phải ra chiến trường quan sát. Mặc dù không có cơ hội ra chiến trường thế nhưng đối với nàng mà nói, phụ thân và Đại ca Nhị ca sau này nhất định cũng sẽ nhập ngũ, đều là những người mà nàng cực kỳ kính trọng. Bởi thế nên nàng bớt hoài nghi Yến Trì đi nhiều rồi.

Nhạc Ngưng im lặng một lúc, "Hóa ra là như vậy, ngươi không nói ta cũng không biết, ta chỉ biết thanh danh của hắn ở phía tây rất lớn, nhưng nghĩ đến thân phận Thế tử của hắn nên ta chỉ cho rằng lúc lãnh binh hắn chỉ hơi cương quyết thôi."

Nhạc Ngưng thở ra, "Chờ 5 ngày thì 5 ngày, nếu như không liên quan gì thì ta sẽ nhận lỗi với hắn. Còn nếu có liên quan ư? Hừ! Mặc kệ hắn có phải Duệ Thân vương Thế tử hay không."

Tần Hoan cười giảo hoạt, "Kể cả không liên quan gì thì Quận chúa cũng không cần nhận lỗi. Dù sao thì Trì Điện hạ cũng không biết chúng ta hoài nghi hắn."

Nhạc Ngưng cong môi, "Nói thế cũng đúng..."

Vừa dứt lời, đột nhiên Nhạc Ngưng ngước mắt nhìn về phía sau lưng Tần Hoan, "Ngụy công tử."

Tần Hoan quay đầu lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ngụy Ngôn Chi, mấy ngày không gặp mà tinh thần hắn đã phấn chấn lên nhiều, hắn mặc một bộ áo bào màu xanh lam, hơi có khí chất ngọc thụ lâm phong. Ngụy Ngôn Chi nhìn thấy Nhạc Ngưng và Tần Hoan nên vội vàng chắp tay, "Quận chúa, Cửu cô nương..."

Nhạc Ngưng cười nói, "Huynh đây là muốn đi đâu?"

Ngụy Ngôn Chi khẽ cười, thần sắc rất ấm áp lễ độ, "Tri phủ Đại nhân có ở tiền viện không? Ban nãy Tri phủ Đại nhân nói tất cả thị vệ đều phải đến thẩm vấn thêm lần nữa, những người ban nãy chưa có mặt thì hiện tại đã triệu tập đủ, chỉ chờ Tề bổ đầu đến thôi."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Vẫn ở, có điều giờ đang hỏi hạ nhân Hầu phủ. Ngụy công tử không cần sốt ruột."

Ngụy Ngôn Chi gật đầu, hắn nhìn Tần Hoan nói, "Cửu cô nương đến là xem bệnh cho Thái trưởng Công chúa?"

"Phải, thân thể Thái trưởng Công chúa vẫn còn phải chăm sóc điều dưỡng nhiều."

Ngụy Ngôn Chi cảm khái, "Cửu cô nương còn nhỏ tuổi mà đã có y thuật như vậy, thật đúng là khiến người ta trầm trồ, Ngôn Chi bội phục."

Tần Hoan cong môi, "Không dám nhận, do Cẩm Châu nhỏ thôi, chứ nếu ở kinh thành thì y thuật của Tần Hoan cũng chỉ bình thường thôi."

Ngụy Ngôn Chi thở dài, "Chung quy cũng chẳng có đại phu nào có thể khiến cho người ta khởi tử hồi sinh..."

Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhìn nhau, trong lòng biết hắn lại nghĩ đến Tống Nhu đã chết. Tần Hoan chớp mắt rồi nói, "Ngụy công tử xin nén bi thương, Tống tiểu thư đã đi được nhiều ngày rồi, việc bất hạnh này cũng không phải tội lỗi của mình ngươi, ngươi không cần phải ưu tư tự trách quá mức." Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nói, "Trước giờ quan hệ của Ngụy công tử và Tống tiểu thư chắc hẳn là cực kỳ tốt."

Ngụy Ngôn Chi cười khổ, hắn liếc nhìn Nhạc Ngưng một cái rồi nói, "Dù sao cũng là biểu muội của ta, mặc dù... Tóm lại lần này xảy ra chuyện, ta cũng khó chối tội. Tống Nhu còn trẻ như vậy, là do ta không bảo vệ nó thật tốt, nếu... nếu lúc trước người đi đưa dâu là Đại ca ta, có lẽ sẽ không để xảy ra sự cố như vậy rồi..."

Tần Hoan thở dài, giọng nói lúc này mới chân thành hơn, "Hung thủ muốn hại người nên đương nhiên là chúng ta khó lòng phòng bị. Ngụy công tử không cần phải quá tự trách, hiện tại Tri phủ Đại nhân cũng đang điều tra, ta tin rất nhanh sẽ có đáp án. Chờ đến khi tra ra chân tướng bắt được hung thủ rồi, Tống tiểu thư dưới suối vàng cũng được trấn an rồi."

Ngụy Ngôn Chi chua xót, "Phải bao nhiêu lâu nữa Tri phủ Đại nhân mới điều tra ra... Đã 7 ngày rồi, Tống Nhu ở trong nghĩa trang cũng không biết là đã thành dáng vẻ như thế nào rồi nữa. Ban nãy ta vừa hỏi nhưng Tri phủ Đại nhân lại không nói gì, chỉ sợ sẽ không bao giờ..."

"Ngụy công tử yên tâm, Tống tiểu thư đều rất tốt, Tri phủ Đại nhân cũng đã phá nhiều án rồi, cho ông ấy chút thời gian thì nhất định có thể tìm ra hung thủ."

Tần Hoan vừa nói xong Ngụy Ngôn Chi hơi kinh ngạc nhìn nàng, "Cửu cô nương đã đến nghĩa trang rồi?"

Trong lòng Tần Hoan căng thẳng, sắc mặt nàng không hề thay đổi khẽ lắc đầu, "Không có, vừa rồi ta ở chỗ Thái trưởng Công chúa, Tri phủ Đại nhân nói hôm qua ông ấy mới đến nghĩa trang, ông ấy sẽ không sơ suất đối với Tống tiểu thư."

Trong mắt Ngụy Ngôn Chi lại tràn đầy bi ai, "Ta cũng muốn đến nghĩa trang nhìn xem, nhưng Tri phủ Đại nhân nói thân thích với Tống gia tốt nhất không được đến, hiện tại chỉ chờ người Quốc Công phủ đến ra quyết định thay Tiểu Nhu, dù sao ta cũng chỉ là người ngoài."

Hắn càng nói thì giọng càng nặng nề, Nhạc Ngưng nhanh nhẹn nói, "Ngụy công tử trước mắt đừng nghĩ nhiều, chuyện này người sáng suốt đều nhìn ra được không có liên quan gì đến ngươi. Người Quốc Công phủ không thể một chốc một lát mà đến đây được, còn nô bộc và thị vệ của Tống thị vẫn phải dựa vào ngươi quản thúc."

Ngụy Ngôn Chi cười khổ, "Đây là đương nhiên."

Nói xong hắn nhìn về hướng tiền viện, "Ta đi bẩm báo với Tri phủ Đại nhân một tiếng."

Nhạc Ngưng gật đầu, Ngụy Ngôn Chi chắp tay chào rồi đi về hướng tiền viện.

Nhìn Ngụy Ngôn Chi đi xa rồi Nhạc Ngưng mới nói, "Sao thế? Ngươi không tin hắn à?"

Tần Hoan nheo mắt rồi cười trêu chọc, "Cũng không phải là không thể tin, nhưng nếu phải lựa chọn hoài nghi một trong hai người giữa Trì Điện hạ và Ngụy công tử thì ta tình nguyện hoài nghi Ngụy công tử..."

Nhạc Ngưng nhíu mày, nhìn ánh mắt của Tần Hoan rồi lại suy nghĩ sâu xa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play