Tiền Bách Nhận trưng ra một khuôn mặt tươi tắn, cũng có thể là do ông ta chột dạ nên giọng nói cực kỳ dè dặt cẩn thận.

Tần Hoan liếc hắn một cái đánh giá, tuổi tác hiện nay của Tiền Bách Nhận đúng là thời điểm tốt để ông ta rèn luyện y đạo, thế nhưng ông ta lại chọn làm phủ y để sớm sống cuộc đời an nhàn. Dáng vẻ ông ta hơi mập mạp, trong lòng Tần Hoan cười lạnh một tiếng.

Thế gian này kẻ xu nịnh bám lấy người trên chèn ép người dưới có rất nhiều, cho dù có là đại phu thì cũng không thoát khỏi tư tưởng phàm tục như vậy.

Tần Hoan không nói gì mà chỉ gật đầu, dáng vẻ Tiền Bách Nhận lại càng cung kính, "Không biết Cửu tiểu thư muốn dược liệu gì? Dược liệu trong phủ tuy số lượng mỗi loại không nhiều lắm nhưng những vị thuốc thông thường đều không thiếu. Cửu tiểu thư có đơn thuốc không? Cứ đưa đơn thuốc cho tại hạ, tại hạ có thể giúp Cửu tiểu thư đi lấy thuốc..."

Tiền Bách Nhận vừa nói vừa trộm đánh giá Tần Hoan, trong một khoảnh khắc đột nhiên Tần Hoan nhìn ông ta một cái khiến cho trong lòng Tiền Bách Nhận vừa căng thẳng vừa sợ hãi vì bị nhìn thấu. Ông ta muốn xem đơn thuốc của Tần Hoan, chỉ đến khi nhìn thấy đơn thuốc rồi mới hiểu được rốt cuộc y thuật của Tần Hoan là trình độ nào, tiện thể còn có thể học lỏm.

Ánh mắt Tần Hoan lạnh lùng, cộng thể vẻ nghiêm nghị không thể mạo phạm, Tiền Bách Nhận hơi hốt hoảng nên vội vàng cười nói, "Không thì tại hạ dẫn tiểu thư đi lấy thuốc là được rồi, Cửu tiểu thư muốn lấy bao nhiêu thì cứ tự mình cân đối."

"Không cần!" Tần Hoan khẽ lên tiếng, rút đơn thuốc trong tay áo ra.

Nhìn Tần Hoan đưa đơn thuốc cho Tiền Bách Nhận, Phục Linh đứng phía sau trợn tròn mắt. Ngay cả Phục Linh cũng biết Tiền Bách Nhận này là muốn học lỏm, sao tiểu thư lại đưa đơn thuốc cho ông ta?!

Thấy đơn thuốc trước mặt, đôi mắt Tiền Bách Nhận sáng như đèn, ông ta giơ tay lên nhận lấy rồi đảo mắt qua nhìn, giọng nói Tiền Bách Nhận càng trở nên ân cần, "Xin Cửu tiểu thư chờ giây lát, tại hạ đi lấy thuốc đến cho người..."

Kho thuốc này chia làm hai gian, chính đường là nơi để khách đến xem bệnh, phía sau mới là phòng thuốc. Tần Hoan đứng ở bên ngoài, cũng không hề có ý định đi vào bên trong, Phục Linh nhìn thấy Tiền Bách Nhận sai khiến một nam bộc đi vào trong liền đau lòng nói, "Sao tiểu thư lại đưa đơn thuốc cho hắn, y thuật tiểu thư cao mình, đơn thuốc này cũng chính là một bảo bối, sao cứ dễ dàng đưa cho hắn xem như vậy?"

Tần Hoan bị dáng vẻ nôn nóng của Phục Linh chọc cho bật cười, "Trong y đạo đúng thật coi phương pháp dùng thuốc là bảo bối, có điều đơn thuốc này của ta cũng không quý trọng gì, huống hồ có khi hắn xem cũng không hiểu đâu."

Phục Linh cái hiểu cái không, nhưng nhìn Tần Hoan im lặng, trong mắt còn hơi giảo hoạt như thể tất cả đã nằm trong dự liệu thì nàng mới yên lòng, "Tiểu thư... thật đúng là... Nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư không nghĩ đến điều này, tính tình của Tiền đại phu này rất ưa xu nịnh, tiểu thư có đồ gì tốt nhất định đừng để cho hắn lén chiếm lợi!"

Tần Hoan thở dài, "Em yên tâm, ta đã không còn là ta của trước đây."

Phục Linh khẽ cười, đôi mắt hạnh tràn đầy chân thành, "Bất luận tiểu thư trở thành cái gì thì nô tỳ đều đi theo tiểu thư, nô tỳ chỉ đau lòng tiểu thư thôi, cũng không muốn tiện lợi cho người xấu."

Trong lòng Tần Hoan ấm áp hẳn lên, "Ta biết, ta cũng sẽ không nhân nhượng kẻ xấu."

Phục Linh liên tục gật đầu, vừa nói xong thì đã có tiếng bước chân vang lên ở phía sau. Tiền Bách Nhận đi ra với khuôn mặt tươi cười, trên tay ôm mấy gói thuốc, "Cửu tiểu thư, dược liệu người muốn đều ở trong này rồi."

Ông ta nói xong liền ngừng lại, ra vẻ như không chú ý hỏi một câu, "Lần này người làm thuốc cho ai vậy?"

Phục Linh cầm lấy gói thuốc còn Tần Hoan thu đơn thuốc về, lạnh nhạt nói, "Cái này ngươi không cần quan tâm."

Nói xong nàng lại ngừng một chút, "Lấy thêm 1 lượng xạ hương."

Xạ hương này không viết trên đơn thuốc vừa này, ý cười Tiền Bách Nhận chợt cứng đờ, hơi xấu hổ nói, "Cửu tiểu thư đến chậm rồi, xạ hương lưu trong phủ đã bị một tiểu nha đầu trong phòng Đại thiếu gia lấy hết đi từ 4 ngày trước rồi. Nói là gần đây Đại thiếu gia công việc vất vả nên hay bị hôn mê, hôm đó căn bản cũng còn lại không đến 1 lượng, đã bị mang đi hết rồi."

Ánh mắt Tần Hoan đột nhiên trở nên hung ác, "Là nha hoàn trong phòng Đại thiếu gia lấy đi?"

Tiền Bách Nhận không thấy Tần Hoan có gì khác thường nên mới gật đầu, "Phải, nếu như Cửu tiểu thư không cần gấp thì ngày mai người trong kho sẽ ra ngoài chọn mua, còn nếu cần gấp thì sáng sớm mai phái một người ra ngoài mua cũng được."

Trong lòng Tần Hoan cuồn cuộn sóng, nàng gật đầu qua quýt rồi xoay người bước đi.

Tiền Bách Nhận còn muốn hỏi thêm nhưng Tần Hoan đi quá nhanh không cho hắn cơ hội lên tiếng. Nhớ lại đơn thuốc vừa rồi mình nhìn thấy, ông chau mày vắt óc suy nghĩ, "Rốt cuộc là trị cái gì..."

"Tiểu thư, người đi chậm một chút..."

Tần Hoan đi thẳng một mạch, nghe thấy tiếng Phục Linh gọi mới đi chậm lại. Gió lạnh đêm thu tạt vào mặt mới khiến Tần Hoan tỉnh hồn lại, nàng siết chặt cổ tay áo, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng sợ hãi của Diêu Tâm Lan hiện lên trong đầu nàng. Diêu Tâm Lan bị người ta bỏ xạ hương vào trong thuốc, mà trùng hợp là Tần Sâm lại phái người đến lấy toàn bộ xạ hương trong phủ đi.

Xạ hương đích thực là có công hiệu đả thông kinh lạc, giúp an thần và ngủ ngon hơn, nhưng thật sự trùng hợp như vậy sao?

Nghĩ đến dáng vẻ Diêu Tâm Lan biết rõ ràng có người hạ dược mình cũng không nói cho Tần Sâm và Tưởng thị, Tần Hoan cảm thấy hình tượng lương thiện hòa ái của Tần Sâm lập tức bị bao phủ bởi một bóng đen dày nặng.

"Tiểu thư, vừa rồi Tiền đại phủ hỏi, sao người không nói bừa với ông ta một câu?"

Có thể nhìn ra được Phục Linh cực kỳ phản cảm với vị Tiền đại phu này.

Tần Hoan liếc nàng một cái, "Việc gì phải bịa chuyện với ông ta?"

Phục Linh hơi bực bội, "Đương nhiên là ông ta muốn học lỏm tiểu thư, tiểu thư cứ nói xạo với ông ta là được, để sau này ông ta đi chữa bệnh rồi tự mình dùng thuốc không đúng, cho đáng đời."

Tần Hoan nhíu mày, "Vậy lỡ ông ta dùng thuốc sai cho người ta thì phải làm sao?"

Phục Linh nhất thời nghẹn lời, "Thì..."

Ánh mắt Tần Hoan nghiêm túc, "Phục Linh, học y không phải để cho em dùng thuốc hại người."

Phục Linh bị ánh mắt Tần Hoan dọa sợ, nàng vội vàng đáp lời, "Nô tỳ không dám hại người, chỉ là, chỉ là muốn cho Tiền đại phu một bài học thôi, trước đây ông ta thấy chết mà không cứu tiểu thư, lại còn nhân cơ hội vơ vét báu bở.

Tần Hoan lắc đầu, "Cho dù có hận một người thì cũng không được dùng phương pháp này."

"Vậy... vậy tiểu thư làm cách nào đối phó hung đồ?"

Giọng nói Tần Hoan nặng nề, "Có thể dùng đao giết người thì ta sẽ không dùng dược."

Phục Linh ngập ngừng, "Nô tỳ đã hiểu, là nô tỳ nghĩ sai rồi..."

Tần Hoan cũng không nhiều lời nữa, chỉ chăm chú đi về hướng Đinh Lan uyển. Mặc dù nàng không hề có ý định dính dáng đến vũng nước đục trong Tần phủ thế nhưng nếu nàng đã biết rõ người hạ độc cho Diêu Tâm Lan là ai thì nàng sẽ không nhịn được phải nhúng tay vào. Nếu không thì Diêu Tâm Lan và thai nhi trong bụng nàng ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Thế nhưng thật sự là Tần Sâm ư?

Vì sao Tần Sâm phải hạ dược Diêu Tâm Lan? Vì sao hắn lại phải hại chính hài tử của mình?

Mà Tần Sâm nói cho nàng Diêu Tâm Lan có khả năng mắc phải bệnh điên...

Tần Hoan nghĩ mãi không ra, cảm thấy Tần phủ bên ngoài thì có vẻ vinh quang phú quý, ngược lại bên trong lại cất giấu không ít tội ác. Mà thậm chí nàng có một dự cảm là những điều mình mới chứng kiến đây cũng chỉ là một góc của tảng băng chìm trong Tần phủ thôi.

"Đại thiếu gia..."

Mắt thấy sắp đi đến Đinh Lan uyển, Phục Linh vui vẻ hô lên một tiếng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Hoan. Tần Hoan vừa ngước lên nhìn, quả thật đã thấy Tần Sâm đứng ở trước cửa Đinh Lan uyển, có vẻ như đang chờ các nàng.

Tần Hoan ổn định lại tâm trạng rồi đi lên phía trước nhún người hành lễ, "Đại ca..."

Tần Sâm liếc nhìn Tần Hoan một cái rồi lại thấy gói thuốc trong tay Phục Linh, "Làm sao thế? Đến kho thuốc à?"

"Đúng vậy." Sắc mặt Tần Hoan rất bình tĩnh, "Hôm nay đến Hầu phủ, muội về làm chút thuốc viên để đưa cho Thái trưởng Công chúa."

Tần Sâm gật đầu, "Ta đúng là đến để hỏi muội, mấy ngày liền muội đến Hầu phủ chữa bệnh cho Thái trưởng Công chúa, tất cả đều thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi, bệnh tình Thái trưởng Công chúa đã chuyển biến tốt lên rất nhiều."

Tần Sâm vui mừng khẽ cười, "Vậy là tốt rồi, cuối cùng thì ta cũng không phải bận tâm về muội nữa."

Ban nãy Tần Hoan vừa mới nghi ngờ nên hiện tại nghe thấy Tần Sâm nói câu này thì cũng chẳng cảm động gì, nàng chỉ khẽ nhếch môi, "Nào có như vậy, đương nhiên Tần Hoan vẫn cần Đại ca chăm sóc rồi. Hôm nay Thái trưởng Công chúa cũng nhắc đến Đại ca, nói là Đại ca vốn có hiền danh ở Cẩm Châu, sau này nếu như cần thiết thì người sẽ giúp Đại ca viết một phong thư gửi đến kinh thành."

Hô hấp Tần Sâm căng thẳng, đáy mắt vụt lóe sáng, "Đây, đây đều là công lao của Cửu muội muội."

Tần Hoan bật cười, "Đương nhiên không phải, Đại ca đúng thật đã có thanh danh bên ngoài, nếu không thì Thái trưởng Công chúa cũng không nguyện nhúng tay."

Đêm thu gió mát, Tần Hoan vừa nói chuyện vừa kéo chặt lại áo choàng theo bản năng, Tần Sâm thấy thế liền ân cần, "Bây giờ đã tối muộn rồi sao muộn vẫn phải tự mình đi lấy thuốc?" Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua Đinh Lan uyển trống trải, "Chỗ này đúng là hơi thiếu người, chờ ngày mai ta sẽ bảo mẫu thân tuyển chọn thêm mấy tiểu nha đầu đưa đến cho muội, chứ có mỗi một mình Phục Linh thì không đủ."

Tần Hoan muốn nói lại thôi, Tần Sâm lại ôn nhu nói, "Muội là tiểu thư Tần phủ, bên cạnh cũng nên có thêm vài hạ nhân mới đúng. Chuyện gì cũng phải đích thân muội đi làm thì chẳng phải là mất giá ư?"

Tần Hoan cười khổ, "Vậy thì nghe theo Đại ca quyết định đi!"

Lúc này mặt mày Tần Sâm mới giãn ra, hắn tươi cười, "Những chuyện khác thì muội không cần lo lắng, nhưng qua lại với Hầu phủ thì muội nên cẩn thận một chút."

"Tần Hoan đã hiểu, đa tại Đại ca."

"Được rồi, muội vào trong đi, đêm lạnh rồi."

Tần Hoan nhìn thật kỹ Tần Sâm một cái rồi gật đầu đi vào trong viện.

Phục Linh ôm gói thuốc thở dài, "Trong cả Tần phủ thì chỉ có mỗi Đại thiếu gia quan tâm đến tiểu thư nhất."

Tần Hoan mím môi không nói gì, vào trong phòng rồi mới dặn dò, "Bỏ hết thuốc ra đay, ta tranh thủ làm thuốc ngay trong đêm luôn."

Phục Linh kinh ngạc, "Nếu là làm cho Thái trưởng Công chúa thì cũng không cần phải sốt ruột như vậy, tiểu thư đã mệt mỏi cả ngày rồi, giờ đã nên đi ngủ. Thái trưởng Công chúa ắt hẳn sẽ không trách móc..."

Nếu thật sự là làm cho Thái trưởng Công chúa thì Tần Hoan cũng nghe theo lời Phục Linh. Thế nhưng người chờ dùng thuốc lại không phải Thái trưởng Công chúa, mà là một vị Ma vương nào đó sắp rời khỏi Cẩm Châu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play