Có thể nhìn thấy 6 chấm đen nhỏ, xếp hành hình bán nguyệt.

Tần Hoan nghĩ đi nghĩ lại, đây chắc chắn là dấu răng.

Răng là phần xương cứng rắn nhất của con người, có thể gây ra vết thương rất sâu. Vết thương này của Tống Nhu có vẻ đang trong quá trình bình phục, thế nhưng chắc chắn có lưu lại dấu vết. Từ Hà lần đầu tiên nghiệm thi là vào buổi sáng hôm sau, sau khi phát hiện ra xác chết không đầu, lúc đó thì thi thể đã bắt đầu hình thành thi ban rồi. Rất có thể Từ Hà vẫn chưa chú ý đến vết thương nhỏ này, sau này thi thể bắt đầu thối rữa, trên da có đốm xanh nên khả năng phát hiện ra vết thương là rất nhỏ. Ngay cả Tần Hoan cũng phải tận lực thì mới không để sót.

Mặc dù Tần Hoan vẫn chưa quyết định thân phận của thi thể này là Tống Nhu, nhưng nàng xác nhận cỗ thi thể này có 9 phần đúng là Tống Nhu rồi.

Nếu là Tống Nhu, tại sao trên đầu vai nàng lại có dấu răng?

Tống Nhu là quý nữ danh gia vọng tộc, hàng ngày chắc chắn là được nuông chiều 10 ngón tay không dính nước, nên chắc chắn nàng không thể đánh nhau với người ta rồi bị cắn linh tinh. Nhưng nếu không phải như vậy, mặc dù Tần Hoan chưa trải đời thì cũng chỉ có thể suy đoán theo một phương hướng không trong sáng. Nàng đã xem xét rất kỹ, thời gian lưu lại dấu răng này có lẽ là trong vòng 7 tháng trở lại đây.

Tay cầm bút của Yến Trì hơi ngừng lại, hiển nhiên là cũng bởi vì phát hiện này cực kỳ ngoài ý muốn. Tần Hoan suy nghĩ một chút, nàng nhìn kỹ lại cỗ thi thể trên bàn, một lát sau nàng lắc đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Yến Trì cũng đã hiểu. Ý của Tần Hoan là hắn đừng ghi lại vết thương này vào trong nghiệm trạng.

Yến Trì gật đầu, lúc này Tần Hoan mới đi kiểm tra lại những khu vực khác của thi thể. Đã không thể mổ nghiệm nên Tần Hoan không thể có phán đoán chính xác, huống chi vết thương này đã tồn tại tận hơn 7 tháng, nàng cũng chẳng biết phải định nghĩa nó thế nào.

Mà thân phận của thi thể này lại càng khiến cho nàng nghi vấn trùng trùng.

Tần Hoan ngừng lại ánh mắt tập trung, Yến Trì nhịn không được hỏi, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?!"

Tần Hoan mím môi nói, "Ta đang nghĩ vì sao hung thủ phải chặt đầu người chết. Hung thủ giết người bình thường cũng cực ít người có thể mất trí đến mức này, thế nhưng người này ra tay cực kỳ lưu loát, rốt cuộc là hắn và nạn nhân có mối thâm thù đại hận gì?"

"Cho nên ngươi hoài nghi thân phận của nạn nhân?"

Tần Hoan gật đầu, "Ngày đó nhìn thấy nạn nhân bên trong hiệu hoa, ngay từ ban đầu mọi người đã cho rằng đây là tiểu thư Tống gia, thế nhưng người chết bị chặt mất đầu, hiện tại thạm thời vẫn không có cách nào xác định được thân phận của nàng."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn về phía Từ Hà, "Từ ngỗ tác, trong tay ngươi có bản khẩu cung mà hôm đó thẩm vấn tùy tùng của Tống thị không?"

Từ Hà nghe thấy nàng gọi vội vàng đi đến rồi lắc đầu, "Không có, khẩu cung đều ở trong phủ nha, ở đây không có." Dừng lại một chút Từ Hà lại hỏi, "Sao vậy? Cửu cô nương muốn biết điều gì?"

Tần Hoan nheo mắt, "Ta muốn xác định thân phận người chết."

Nói xong Tần Hoan lại kiểm tra thi thể lại lần nữa. Nàng xem kỹ tay chận, ngay lúc lật bàn tay nạn nhân lên nàng hơi cau mày, thi thể bắt đầu thối rữa, móng tay cũng biến sắc, nhưng đồng thời nàng lại có thể nhìn được rõ ràng trên móng tay nạn nhân có sơn móng tay còn chưa phai màu. Nàng nhìn kỹ lại, "Đây là Đan hoa khấu ở kinh thành."

Yến Trì nhướn mày, Từ Hà tiến lên phía trước nói, "Sao Cửu cô nương biết?"

Con ngươi Tần Hoan hơi tối, "Hai ngày trước Hầu phủ ở kinh thành gửi quà tặng lễ Thu tịch đến Cẩm Châu, ma ma phụ trách trong phủ phân phát cho tiểu thư trong phủ các món quà nhỏ, trong đó có Đan hoa khấu. Cái này nhuộm lên móng tay thì không những lâu phai màu mà màu sắc lại tươi sáng hơn những thứ tầm thường khác rất nhiều, cho nên hiện tại ở kinh thành đang cực kỳ ưa chuộng..."

Quà lễ Thu tịch từ kinh thành đưa tới đương nhiên không có Đan hoa khấu này. Ngày trước nàng chỉ ở trong khuê phòng, mặc dù không thích trang điểm như những quý nữ bình thường khác, nhưng kinh thành đang thịnh hành cái gì nàng cũng sẽ biết. Mẫu thân thương nàng từ bé đã phải đi theo phụ thân vất vả khổ sở bên ngoài nên sau khi đến kinh thành, mấy chuyện làm đẹp này bà cực kỳ nuông chiều nàng. Hai tháng trước, mẫu thân đã tự tay dùng Đan hoa khấu để nhuộm móng cho nàng.

Bởi vậy nên chắc chắn Tần Hoan nhận ra đây là Đan hoa khấu, đột nhiên nhớ đến mẫu thân làm trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Nàng bình tĩnh trở lại rồi mới tiếp tục kiểm tra tay nạn nhân, càng nhìn nàng càng chau mày, xem xong tay trái lại nhìn tay phải, chẳng bao lâu sau nàng đứng thẳng lên, lẩm bẩm như nói chuyện một mình, "Tiểu thư Tống gia... biết đánh đàn?"

Từ Hà nghe thấy thế hơi mơ hồ, "Tiểu nhân chỉ phụ trách nghiệm thi nên vẫn chưa xem trong bản khẩu cung viết những gì. Có điều... sao Cửu cô nương lại phát hiện ra được?"

Tần Hoan nắm lấy tay nạn nhân, ra hiệu nói, "Tay phải nạn nhân mềm mại trắng nõn không hề có tỳ vết gì, nhưng trên tay trái lại có vết chai rất rõ." Nói xong nàng bẻ bẻ ngón áp út nạn nhân, "Vết thứ nhất rất dày, nằm ở đoạn khớp xương thứ hai của ngón áp út tay trái, vết thứ hai là ở khớp ngón tay cái. Hai vết chai ở chỗ này chính là do ngày tháng luyện đàn lưu lại. Cho nên ta suy đoán, tiểu thư Tống gia biết đánh đàn."

Ánh mắt Từ Hà sáng lên, liên tục gật đầu, "Đợi sau này xem khẩu cung hoặc hỏi tùy tùng của Tống thị sẽ..."

"Không cần phải hỏi!" Từ Hà còn chưa nói xong, Hoắc Ninh đột nhiên cắt lời hắn. Hoắc Ninh đứng bất động ở cách cửa một bước, hắn khẳng định, "Bản khẩu cung kia ta đã xem đi xem lại nhiều lần rồi, tiểu thư Tống gia đúng thật là biết đánh đàn. Trong của hồi môn còn có một cây đàn nổi danh thượng cổ."

Hoắc Ninh cũng là người yêu đàn nên đương nhiên những tin tức liên quan đến đàn này sẽ khắc sâu trong trí nhớ hắn, huống chi hắn thực sự cũng đã xem đi xem lại bản khẩu cung rất nhiều lần.

Tần Hoan căn bản vẫn không để ý gì đến hắn, hiện tại lại liếc nhìn hắn một cái. Nàng gật đầu, thu lại ánh mắt rồi nói, "Nếu đã như vậy thì cỗ thi thể này cơ hồ có thể khẳng định chính là tiểu thư Tống gia, có điều... vẫn phải tìm được đầu. Lý do vì sao hung thủ phải chặt đầu của tiểu thư Tống gia, có lẽ lúc tìm được đầu rồi thì mới có thể giải thích được tất cả ngọn nguồn."

"Cái gì? Xác định rồi?"

Hoắc Hoài Tín vừa nói vừa sải bước vào trong. Yến Trì thấy ông hỏi nên cầm nghiệm trạng đưa cho ông.

Hoắc Hoài Tín nhận lấy, vội vàng nhìn lướt qua rồi thở dài, "Haizz, nếu như có thể, ta thật lòng mong muốn người chết kia không phải là tiểu thư Tống gia." Mặc dù như vậy thì án tử có vẻ sẽ phức tạp hơn một chút, thế nhưng chỉ cần người chết không phải người Tống gia, ông ta không cần phải kiêng kị Tống Quốc công phủ. Nhưng Tần Hoan đã loại trừ khả năng này nên ông cũng chỉ có thể tận tâm tận lực phá vụ án này thôi.

"Cửu cô nương, ta đã phái người đến Thập Lý miếu một chuyến, đêm trước khi đến Cẩm Châu, độ đưa dâu đã dừng chân ở Thập Lý miếu. Cửu cô nương vừa rồi có phát hiện gì mới không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Nếu như không được mổ nghiệm, tìm ra mấy manh mối thế này cũng là nhiều rồi, hy vọng có thể giúp ích được cho Tri phủ Đại nhân."

Hoắc Hoài Tín vội vàng cảm kích, "Có chứ, đương nhiên là có ích."

Tần Hoan hơi mím môi rồi nói, "Mặt khác, thi thể đã bắt đầu thối rữa, nếu như muốn mổ nghiệm thì phải làm càng sớm càng tốt, như vậy mới có khả năng tìm được manh mối. Nếu không, kể cả tương lai có thể mổ nghiệm thì cũng chưa chắc đã tìm được cái gì."

Hoắc Hoài Tín cười khổ, "Ta cũng biết đạo lý này, chỉ là..."

Ông muốn nói lại thôi, thế nhưng Tần Hoan vẫn hiểu rõ. Nàng gật đầu, không nhiều lời nữa, nàng dọn dẹp lại bàn dài rồi nhìn giá y bên cạnh, "Giá y không thể mặc vào nữa, lấy một bộ áo tang là được rồi."

Hoắc Hoài Tín và Từ Hà cũng đã sớm có suy nghĩ như vậy, vội vàng phân phó Khoan thúc đi tìm áo tang chưa dùng đến.

Phía bên này Từ Hà đã chuẩn bị sẵn nước cho Tần Hoan rửa, nàng đi đến, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ban đầu nàng rửa sạch bao tay, sau đó mới bắt đầu rửa tay. Bây giờ Phục Linh mới từ bên ngoài đi vào, hốc mắt hơi ửng đỏ nhìn nàng, vừa hầu hạ nàng rửa tay vừa nói, "Tiểu thư, nô tỳ thật sự là quá vô dụng rồi."

Tần Hoan bật cười, "Lần đầu tiên em như vậy cũng là bình thường thôi, ngược lại ta lại không cảm thấy em vô dụng tí nào. Đã nôn xong rồi thì lần sau sẽ tốt lên, hay là hiện tại em đi vào trong đó nhìn thêm cái nữa thử xem?"

Phục Linh dở khóc dở cười, "Tiểu thư việc gì phải trêu ghẹo nô tỳ, nô tỳ nôn cả mật xanh mật vàng ra rồi." Nói xong nàng lại run rẩy, "Có điều sau này nô tỳ nhất định tốt hơn hôm nay rất rất nhiều lần."

Tần Hoan cười cười, "Ừ, tạm tin em!"

Phục Linh nôn đến mức cả người suy yếu, bị Tần Hoan chọc ghẹo nên chỉ khịt mũi tỏ vẻ không phục. Nàng quay người lại bắt gặp Khoan thúc đã đứng ở ngay lối vào linh đường từ lúc nào rồi, ánh mắt ông ấy sâu sắc nhìn sang bên này.

Phục Linh biết thân phận của Khoan thúc, thế nhưng không biết do thân phận hay do ánh mắt của ông mà khi nhìn thấy ông đứng ở đó Phục Linh đã sợ đến mức gần hóa đá. Tần Hoan quay người lại cũng nhìn thấy Khoan thúc.

Có thể do quanh năm trông coi nghĩa trang, trên người Khoan thúc có một loại khí chất âm trầm bình lặng mà người bình thường không có được, hoặc cũng có thể do ở gần người chết lâu ngày, dường như trên người ông còn dính phải tử khí. Tần Hoan thấy ông ấy nhìn chằm chằm vào mình nên tiến lên hai bước hỏi, "Làm sao thế?"

Khoan thúc nheo mắt, trên mặt không hề có biểu cảm gì, giọng nói ông ấy khô khốc khàn khàn, "Trước đây tiểu thư đã đến nghĩa trang?"

Tần Hoan do dự một chút rồi lắc đầu, "Không có!"

Khoan thúc ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ quái nhìn sang Tần Hoan, ông chớp chớp mắt rồi cúi đầu xuống, "Lúc tiểu nhân mới nhìn thấy tiểu thư đến đây, cảm thấy được tiểu thư không hề bài xích gì chỗ này, thật giống như tiểu thư vốn là người ở đây."

Chỗ này là nghĩa trang, người mà vốn thuộc về nơi này thì chỉ có người đã chết.

Trong lòng Tần Hoan hơi run sợ, nhưng trên mặt lại bình thản như không, nàng khẽ cười, "Có thể là do ta trị bệnh cứu người, không hề tin quỷ thần cho nên cũng không thấy sợ hãi mà thôi."

Khoan thúc không nói thêm nữa, ông đóng cửa linh đường lại rồi cầm đèn đi sâu vào bên trong nghĩa trang.

Mãi cho đến lúc bộ đồ tang đen của ông ấy đi mất khỏi lối rẽ trong cùng thì Tần Hoan mới mím chặt môi, ra sức đè nén nỗi bất an dâng lên từ đáy lòng.

"Cửu cô nương! Tổ mẫu còn đang chờ ngươi, chúng ta về Hầu phủ thôi!"

Giọng nói của Nhạc Thanh khiến cho Tần Hoan hồi thần, nàng xoay người ổn định lại hô hấp rồi mới bình tĩnh đi ra bên ngoài. Nàng không trực tiếp lên xe ngựa của mình mà lại đi đến chỗ Hoắc Hoài Tín.

Hoắc Hoài Tín nhìn thấy Tần Hoan đi đến liền hỏi, "Cửu cô nương, còn có căn dặn gì?"

Tần Hoan suy nghĩ một chút rồi nói, "Xin Tri phủ Đại nhân tìm một chỗ có thể nói chuyện."

Hoắc Hoài Tín hơi khựng lại, sau đó ông vội vàng đi sang bên cạnh, "Tần Hoan đuổi theo kịp, khẽ nói, "Ban nãy có một điều Tần Hoan phát hiện ra nhưng không ghi vào trong nghiệm trạng, do nguyên nhân hơi đặc biệt. Hơn nữa Tần Hoan không biết là nó có liên quan đến án này hay không, cho nên chỉ có thể lén nói cho Đại nhân biết. Đại nhân là người nắm rõ tất cả tình tiết vụ án này nhất, cho nên xin Đại nhân hãy tự mình quyết định."

Hoắc Hoài Tín kinh ngạc, "Cửu cô nương phát hiện ra cái gì?"

Tần Hoan nghiêng người, nói chuyện dấu răng kia ra rất nhanh rồi đứng thẳng lại. Quả nhiên Hoắc Hoài Tín đã trợn trừng mắt.

Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nói, "Ngoài ra vẫn còn có một việc, Đại nhân có còn nhớ đêm hôm đó ở Hầu phủ có kẻ từng giả thần giả quỷ dọa người?"

Hoắc Hoài Tín nhướn mày, Tần Hoan nói tiếp, "Kỳ thật, ngày đó người bị dọa là Tần Hoan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play