"Hai ngày nay đồ mà lão phu nhân dùng đến thì đều phải nấu qua nước sôi."

Tần Hoan dặn dò, Lục Tụ cười nói. "Cửu cô nương yên tâm, tất cả dặn dò của người đêm qua đã làm theo cả rồi."

Tần Hoan gật đầu, nhìn thấy Thái trưởng Công chúa uống thuốc xong lại ngủ say thì mới xoay người đi ra ngoài.

Phục Linh đi theo bên cạnh khẽ hỏi, "Tiểu thư, sao phải làm vậy?"

"Thái trưởng Công chúa bị bệnh nên cơ thể suy nhược, đồ vật chỉ có một chút không sạch sẽ đều có thể khiến cho bệnh tình của người tăng lên. Còn chúng ta là người khỏe mạnh thì không cần như vậy."

Tần Hoan giải thích đơn gian, Phục Linh gật đầu mơ hồ ghi nhớ lại.

Vừa ra khỏi nội thất đã thấy Nhạc Thanh đứng ở bên ngoài, hắn đang đi qua đi lại trông như đang chờ ai đó.

Vì bệnh tình của Thái trưởng Công chúa nên dù trong phòng vẫn rộng rãi nhưng lại không được phép cho quá nhiều tiến vào. Cho nên ngoài Lục Tụ thì ngay cả Giang thị và Nhạc Quỳnh mỗi lần đến thăm đều không dám ở lâu.

Bây giờ đã là sau giờ ngọ, Tần Hoan hơi nghi hoặc, Nhạc Thanh đứng đây làm gì?

Nhạc Thanh nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay người lại trông thấy Tần Hoan thì ánh mắt sáng ngời, "Cửu cô nương!"

Nhìn thấy hắn Tần Hoan nhún người cúi chào rồi đi đến, "Nhị công tử đây là có việc?"

Hai người Nhạc Thanh và Nhạc Giá đều được di truyền những điểm tốt của Nhạc Quỳnh và Giang thị. Nếu như Nhạc Quỳnh thân hình cao thẳng khí vũ hiên ngang thì Nhạc Thanh lại có thêm chút tuấn tú cao ngạo. Nếu Nhạc Giá trầm ổn khép mình thì tính tình Nhạc Thanh lại hướng ngoại hơn, hắn có đôi mắt sáng ngời, tuy trẻ tuổi nhưng khí chất rất chững chạc đoan chính.

Thế nhưng khi đứng đối diện với Tần Hoan, Nhạc Thanh lại có vẻ không được tự nhiên, hắn ho nhẹ một tiếng mới nói, "Cửu cô nương, vốn là buổi sáng đã muốn tự mình đến nói cảm tạ nàng, thế nhưng Tri phủ Đại nhân vừa đi thì ta đã phải qua nhà Lâm Đại Hưng nên tận bây giờ mới đến."

Vừa nói chuyện, Nhạc Thanh vừa lui về sau một bước, cúi người thật sâu hành lễ với Tần Hoan, "Nhạc Thanh đa tạ Cửu cô nương ra tay trượng nghĩa, vì Nhạc Thanh tẩy rửa oan khuất. Đại ân này xin cô nương nhận một bái của Nhạc Thanh."

Tần Hoan vội vàng nghiêng người tránh né, "Nhị công tử, mau đứng lên, phu nhân đã cảm tạ nhiều lần rồi, công tử lại như vậy nữa sẽ khiến cho Tần Hoan sợ hãi."

Nhạc Thanh ngẩn người, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tần Hoan, thấy sắc mặt Tần Hoan không giống với giả vờ nên mới đứng thẳng dậy, xấu hổ cười cười. "Vậy...vậy để cảm tạ cô nương, Nhạc Thanh đặc biệt..."

"Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Nhạc Thanh nói còn chưa hết câu thì ở phía xa đã có tiếng nói, Nhạc Thanh quay đầu nhìn lại đã thấy Yến Trì đang đi nhanh đến đây.

Hôm nay Yến Trì mặc trường bào màu đen, tay áo hẹp thêu hoa văn kỳ lân vàng, bờ vai rộng rãi vòng eo rắn chắc, giơ tay nhấc chân di chuyển đều mang theo gió cuốn mạnh mẽ, người còn chưa đến mà khí thế đã áp bức người ta.

Tần Hoan vội cúi người hành lễ, Nhạc Thanh cũng ôm quyền.

Yến Trì phất tay, liếc sang Tần Hoan một cái rồi nhìn về phía Nhạc Thanh. Yến Trì vừa nhìn đã phát hiện được thị vệ của Nhạc Thanh đứng ở cách đó không xa, trên tay thị vệ còn đang cầm một túi vải nhỏ.

"Cô nãi nãi như thế nào rồi? Sáng sớm ta đã phải đến quân doanh, bây giờ mới trở về."

Đại phu điều trị là Tần Hoan đang đứng ở đây, thế nhưng Yến Trì lại đi hỏi Nhạc Thanh, Nhạc Thanh vội nói, "Cửu cô nương nói miệng vết thương của tổ mẫu không bị lên mủ, nếu qua được tối nay thì sẽ không việc gì nữa, cửa ải này của tổ mẫu cũng xem như vượt qua được. Hiện tại tổ mẫu đã ngủ rồi, Cửu cô nương nói không nên quấy rầy."

Nhạc Thanh nhỏ hơn Yến Trì 2 tuổi, ngày bé cũng đã gặp nhau ở kinh thành rồi, có điều lúc đó Nhạc Thanh vẫn còn quá nhỏ nên hiện tại cũng không còn nhớ nữa. Mặc dù thế nhưng chiến tích của Yến Trì ở Sóc Tây lại như sấm bên tai Nhạc Thanh, hắn biết dù có cho hắn thêm 5 năm nữa thì hắn cũng không thể lợi hại được như Yến Trì. Bởi vậy khi hắn nhìn Yến Trì, trong mắt ngoài tình cảm thân thiết thì còn có sự ngưỡng mộ và cực kỳ kính trọng.

"Vậy thì tốt." Mặt mày Yến Trì khẽ buông lỏng, "Nếu không thể quấy rầy thì ta đi tìm Hầu gia bàn bạc về Sóc Tây quân."

Đáy mắt Nhạc Thanh lập tức sáng lên, "Sóc Tây quân xảy ra chuyện?"

Sóc Tây quân có 10 vạn người, do Duệ Thân vương Yến Lẫm chưởng quản, là đội quân toàn thắng chiến tích vang dội. Toàn bộ biên cảnh phía tây nhờ có Sóc Tây quân trấn thủ nên Nhung địch mới không thể phạm một tấc nào vào lãnh thổ của Đại Chu. Yến Trì cũng đã lãnh binh trong Sóc Tây quân từ sớm, lần này có mấy trăm binh mã đến đây theo Yến Trì cũng chính là thân vệ của Yến Trì trong Sóc Tây quân.

Yến Trì cong môi, "Chút chuyện nhỏ thôi, nếu như ngươi muốn nghe thì có thể cùng đến."

Yến Trì nói xong liền đi, Nhạc Thanh lập tức luống cuống, một bên là Sóc Tây quân luôn khiến hắn khao khát, một bên là Tần Hoan, hắn còn muốn tự mình tặng đồ cho nàng, nhất thời thấy khó cả đôi đường...

Yến Trì đi được hai bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn Nhạc Thanh, làm như đang đợi hắn. Như vậy đương nhiên Nhạc Thanh phải nể mặt Yến Trì, nghĩ rồi nghĩ, thôi để chiều tối rồi tìm cơ hội khác vậy.

"Cửu cô nương, ta đi trước sang chỗ phụ thân, tổ mẫu ở đây phải làm phiền nàng rồi."

Tần Hoan gật đầu, chỉnh đốn trang phục hành lễ, còn Nhạc Thanh chạy vội đi theo Yến Trì.

Yến Trì từ phía xa nhìn lướt qua dáng vẻ Tần Hoan đang cúi đầu hành lễ, chớp chớp mắt sau đó mới quay người đi.

Yến Trì vừa đi, bên này Phục Linh thở phào một hơi, "Tiểu thư, khí thế của Thế tử Điện hạ này đúng là áp bức người, có điều vừa rồi vì sao ngài ấy lại không nói gì với tiểu thư? Cứ như không nhìn thấy tiểu thư vậy..."

Giọng Phục Linh càng lúc càng nhỏ, đương nhiên là vẫn sợ Yến Trì, Tần Hoan cũng không quá để ý, "Hắn vốn là Thế tử của Thân vương, có thái độ kiêu ngạo chút cũng không có gì lạ, không sao cả."

Tuy nói như vậy nhưng Tần Hoan lại nghĩ đến ánh mắt của hắn đêm qua... Trong lòng nàng cảm thấy hơi kỳ quái nên lắc lắc đầu quẳng ý nghĩ này đi, nàng và hắn là hai người sau này hoàn toàn không có khả năng sẽ gặp lại nữa nên không cần phải nghĩ nhiều nữa.

Tần Hoan xoay người, lúc cử động lại vô tình đụng đến túi trong tay áo, tay áo nàng hơi nặng, nhất thời khiến cho nàng nhíu mày.

Hàn Nguyệt của hắn còn đang ở trong tay nàng.

"Tiểu thư, làm sao vậy?"

Phục Linh vừa hỏi, Tần Hoan lắc lắc đầu, "Không có gì, chúng ta đến phòng thuốc xem thuốc của Thái trưởng Công chúa đã nấu xong chưa, tiện đó dạy cho em một chút dược lý."

Phục Linh vội vàng gật đầu, chủ tớ hai người đi qua hành lang gấp khúc thẳng đến phòng thuốc.

Tâm tư Tần Hoan hiện tại chỉ chú tâm vào việc chăm sóc Thái trưởng Công chúa, đến tận lúc trời tối đen Giang thị lo lắng chạy qua, Tần Hoan lại nhẹ nhàng khuyên bảo, "Phu nhân, bệnh của Thái trưởng Công chúa trước mắt đã tốt dần lên, người không cần quá mức lo lắng."

Giang thị lắc đầu kéo lấy tay Tần Hoan, "Không phải là chuyện của mẫu thân, có con ở đây ta đã an tâm gấp đôi rồi." Hơi ngừng lại, Giang thị lại nghiêm nghị nói, "Là chuyện của tiểu thư Tống gia kia."

Tần Hoan chau mày, "Việc này chỉ có thể giao cho Tri phủ Đại nhân."

Giang thị thở dài, "Tri phủ Đại nhân bên đó vẫn không tìm ra manh mối gì, đoàn đưa dâu của Quốc công phủ vẫn còn ở lại đây. Hai ngày nay mấy người hầu bồi giá của Tống tiểu thư đã bắt đầu bất mãn rồi, thế nhưng này vẫn còn đỡ, người đi theo Quốc công phủ từ kinh thành lại..."

Tần Hoan hiểu, Quốc công phủ gả nữ nhi vốn là việc vui, nhưng nữ nhi còn chưa vào đến cửa An Dương Hầu phủ thì đã chết, chuyện này nếu như gặp phải người không phân biệt rõ phải trái chỉ sợ sẽ đổ hết lên đầu An Dương Hầu phủ.

Tần Hoan muốn nói lại thôi, đang định nói chuyện thì Dương Tịch lại hoảng hốt chạy vào!

"Phu nhân, Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ bị thương!"

Giang thị hoảng sợ, "Bị thương?! Điện hạ làm sao lại bị thương?!"

Dương Tịch luống cuống, "Điện hạ và mấy vị công tử đến diễn võ trường tập luyện, không ngờ được Điện hạ vẫn còn vết thương cũ mà Nhị công tử lại không biết, ra tay làm cho Điện hạ bị thương rất nặng!"

Vừa dứt lời, Dương Tịch đã không chờ được nữa mà hành lễ về phía Tần Hoan, "Cửu cô nương, xin người đến xem xem!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play