Hốc mắt Tần Lệ đỏ lên, khẽ gọi một tiếng "Tổ mẫu..."

Yến Trì và Tần Hoan liếc nhau, bất luận trước kia Tần Sâm thế nào, hiện tại quả nhiên lại đi vào để cứu Tưởng thị. Nếu như thi thể ở bên cạnh Tần Sâm là Thái Hà thì chắc chắn còn khiến cho người Tần phủ lạnh lòng hơn nữa.

"Cứ thu gom lại thôi." Tần Hoan nói xong lại nhìn sang Tần Lệ, "Nhị ca còn chống đỡ được không?"

Tần Lệ cụp mắt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất lau sạch khóe mắt, lúc ngẩng mặt lên thì cũng gật đầu, "Chống đỡ được, còn chống đỡ được..."

Tần Hoan hơi do dự rồi nói, "Đại tẩu sinh rồi, là nữ nhi."

Tần Lệ sửng sốt, sắc mặt hơi chút phức tạp, thế nhưng đáy mắt lại hơi sáng lên một chút.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... Tốt xấu gì Đại ca cũng có hậu rồi."

Tần Lệ sụt sịt mũi, sau đó ho nhẹ 2 tiếng. Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi lại tiếp tục nói, "Phu nhân vừa mới ngất xỉu, nếu như biết tin tức này thì có lẽ lại càng khổ sở. Hiện giờ Tần phủ chỉ còn biết nương tựa vào Nhị ca quản lý."

Ngày trước trong Tần phủ phía trên thì có Tưởng thị, bên dưới còn có Lâm thị và Tần Sâm. Thế nhưng hôm nay Tưởng thị đã chết, Tần Sâm cũng chết, Lâm thị sau khi trải qua đau đớn, nhẹ thì không có lòng dạ nào xử lý công việc, nặng thì chắc chắn sẽ sinh ra tâm bệnh. Nhìn quanh khắp nơi thì quả thật chỉ còn lại một mình Tần Lệ là nam nhân có thể đứng ra chống đỡ và giữ thể diện cho Tần phủ. Trước giờ Tưởng thị và Lâm thị đều không hề chú ý đến Tần Lệ do hắn là con vợ lẽ, thế nhưng tình hình hiện tại lại cực kỳ khác biệt rồi.

Tần Lệ ho nhẹ 2 tiếng, "Cửu muội muội nói đúng lắm, ta đã hiểu rồi."

Tần Hoan thở dài, nhìn về phía Phật đường ở đằng sau phòng chính. Phòng chính trước đây rộng rãi tao nhã là thế, hiện tại đã bị đốt sạch thành tro, tường bao 4 phía cũng cháy sập thành từng mảng đổ nát. Nhìn tiếp theo từng mảng cháy đen đó chính là Phật đường ở phía sau vẫn còn bị lửa vây quanh. Tần Hoan biết, ở trong đó vẫn còn một cỗ thi thể cháy đen nữa.

Sắc mặt Tần Hoan tối sầm, sau đó chấn chỉnh lại tinh thần rồi nói, "Ta phải đi chăm sóc Đại tẩu, vừa rồi Đại tẩu có chút nguy hiểm, chỗ này giao cho Nhị ca!"

Tần Lệ nghe thấy thế vội vàng gật đầu, "Được... Được!"

Tần Hoan quay sang nhìn Yến Trì, Yến Trì cũng hất hất cằm, "Ngươi tự đi đi, ta ở đây chờ."

Tần Hoan chau mày, "Thế nhưng vết thương của Điện hạ..."

"Không đáng ngại." Yến Trì cong môi, "Không đáng kể đâu."

Vẻ mặt Tần Hoan rất không đồng ý, "Nếu như là ngày thường thì đúng là không đáng kể, thế nhưng hôm nay lại khác..."

"Khác cái gì?" Đáy mắt Yến Trì sáng lên, hắn hỏi thẳng Tần Hoan.

Tần Hoan còn đang định nói gì đó thế nhưng lời đến miệng rồi lại thôi, "Hiện giờ... Hiện giờ đại phu đang đứng trước mặt Thế tử Điện hạ, đương nhiên là khác nhau..."

Tần Lệ nghe thấy thế dường như cũng hiểu ra điều gì, hắn lập tức lên tiếng, "Thế tử Điện hạ cứ đi đi, chỗ này có tại hạ là được rồi."

Yến Trì và Tần Hoan bốn mắt nhìn nhau giây lát rồi hắn cong môi cười, "Được, vậy thì đi thôi."

Tần Hoan xoay người lại, lập tức đi về Đinh Lan uyển, Yến Trì đi theo sau lưng nàng, không biết tại sao mà Tần Hoan cảm thấy tâm tình hắn cực kỳ tốt. Trong lòng nàng hoài nghi thế nhưng lại đi rất nhanh, chẳng bao lâu sau 2 người đã đến được phía trước Đinh Lan uyển.

Tần Hoan vừa vào trong thì đã nhìn thấy Vãn Hạnh đứng canh ở cửa. Tần Hoan nhìn thấy Vãn Hạnh thì trong lòng hơi yên tâm, Vãn Hạnh nhún người hành lễ. Tần Hoan nghiêng người lại nhìn sang Yến Trì, "Thế tử Điện hạ mời vào trong..."

Yến Trì đẩy cửa đi vào, đây là lần thứ 2 hắn tiến vào Đinh Lan uyển.

Tần Hoan đi đằng trước hướng vào phòng trong, nàng vừa đi vừa hỏi, "Phục Linh thế nào rồi?"

Vãn Hạnh vội nói, "Sau khi Phục Linh tỷ tỷ được đưa về đây thì vẫn còn hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại."

Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng hơi lo lắng, vội vàng bước nhanh vào phòng trong, chỉ quay đầu lại nói với Yến Trì, "Xin Thế tử Điện hạ chờ giây lát."

Nói xong nàng quay sang Vãn Hạnh, "Mời Điện hạ đến phòng sưởi đi." Dịch bởi HeLiX

Yến Trì gật đầu, Tần Hoan đi vào phòng trong, Phục Linh được đặt ở phòng nhỏ cạnh đó, chính là chỗ ở của Phục Linh. Trên người Phục Linh được đắp chăn gấm, xem ra cũng không có gì đáng ngại. Tần Hoan đi vài bước đến bên cạnh bắt mạch cho nàng, một lát sau mới thở phào 1 hơi, cũng may mà Tần Sâm chỉ động sát tâm với Tần Hoan nên xuống tay với Phục Linh lại không nặng lắm.

Nàng vén lại góc chăn cho Phục Linh xong rồi quay lại phòng ngủ của chính mình, đi đến tủ cao bên cạnh rồi lấy ra mấy loại thuốc thường dùng mang đến bên phòng sưởi. Vừa đi đến cửa thì thấy trong phòng sưởi lặng yên không một tiếng động nào, còn Vãn Hạnh lại đứng đợi ở bên ngoài cửa. Mà không chỉ có một mình Vãn Hạnh, cả Vãn Đào và Vãn Đường, ngay cả Vãn Lê hôm nay cũng ra ngoài, cả bốn đều đứng ở cạnh cửa, nhìn qua thật sự có vài phần cảnh đẹp ý vui.

Ban nãy lúc nàng vừa trở về thì 3 người này vẫn còn chưa thấy đâu, hiện tại lại đứng đông đủ ở đây.

Tần Hoan chỉ liếc nhìn Vãn Hạnh một cái, nhìn dáng vẻ chất phác của Vãn Hạnh thì đáy lòng Tần Hoan cũng hơi yên tâm.

Thu hồi lại ánh mắt, Tần Hoan đi thẳng vào trong phòng sưởi, vừa mới đến gần đã nhìn thấy Yến Trì đứng ở trước án thư của nàng.



Phòng sưởi này là nơi mà ngày thường nàng hay ngồi luyện viết, mà Yến Trì đang nhìn chính là một trang chữ mà đêm hôm trước nàng mới vừa viết xong. Bước chân của Tần Hoan làm kinh động Yến Trì, hắn chậm rãi xoay người lại nói, "Chữ viết của ngươi cực kỳ đẹp."

Trong lòng Tần Hoan hơi thấp thỏm, nàng nở nụ cười rồi đi đến giường thấp trước cửa sổ, "Mời Điện hạ đến ngồi xuống chỗ này."

Tần Hoan hoàn toàn bày ra dáng vẻ thầy thuốc, Yến Trì cũng nghe lời mà tiến đến ngồi xuống, bởi vì vết thương ở trên đầu vai cho nên đương nhiên Yến Trì chủ động cởi vạt áo ra. Tần Hoan mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này có chút kỳ lạ...

Đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ, cùng ở trong 1 phòng, cởi áo tháo dây...

"Ngươi thất thần cái gì?"

Yến Trì lên tiếng làm cho Tần Hoan kéo lại thần hồn, nàng vừa cúi đầu thì thấy đầu vai Yến Trì đã lộ ra ngoài. Trên vai hắn có một vết bỏng đỏ hồng to khoảng bằng một lòng bàn tay, mà chỗ rộp nước đã bị rách hết một nửa, hiện tại da thịt rất lẫn lộn hung dữ. Tần Hoan chau mày ổn định tinh thần lại, nàng lấy ra thuốc trị thương, rửa sạch miệng vết thương rồi sau đó mới cẩn thận rắc thuốc bột lên vai hắn. Yến Trì ngồi ngay ngắn, Tần Hoan hơi hơi cúi người xuống khiến cho tóc nàng rơi trên cánh tay hắn, hô hấp của nàng cũng khẽ khẽ thổi vào cổ hắn khiến cho trong lòng hắn hơi ngứa ngáy giày vò.

"Cũng may mắn ngươi không làm sao." Yến Trì nhìn sườn mặt cùng với vành tai hơi ủng hồng của Tần Hoan đột nhiên lên tiếng.

Tần Hoan quay sang nhìn Yến Trì, thấy đáy mắt hắn mênh mông sâu thẳm nhưng lại có tia sáng nhàn nhạt, chấm nhỏ vụn vặt li ti, thế nhưng hoàn toàn là hình ảnh của nàng phản chiếu trong đó. Từ trước đến nay Tần Hoan luôn cảm thấy con người Yến Trì thâm sâu khó lường, trong đôi mắt sâu như vực thẳm này của hắn luôn có một bóng tối vô tận ẩn dưới ánh sáng lấp lánh. Hiện tại sắp đến bình minh rồi, là thời điểm đêm tối nhất và lạnh nhất, đôi mắt Yến Trì không hiểu sao nhìn lại rất sáng và trong, như thể những vì sao trong đêm lạnh được sưởi ấm bằng ánh đèn nơi đây, thậm chí còn có một chút dịu dàng mà Tần Hoan không lường trước được.

Tần Hoan lau một cái rất mạnh lên trên vai Yến Trì...

"Hít..." Tay Tần Hoan cực kỳ linh hoạt khiến cho Yến Trì bất ngờ không đề phòng hít vào một hơi khí lạnh. Tần Hoan thu hồi tầm mắt, "Vẫn phải đa tạ Điện hạ cứu nguy kịp lúc..."

Yến Trì nhăn nhó, hắn nhìn Tần Hoan bình tĩnh quay mặt đi thì hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn vẫn hỏi ra miệng.

"Đêm hôm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Tay Tần Hoan vẫn không hề ngừng lại, "Điện hạ nói là hôm ta bị ngã xuống hồ à?"

Yến Trì tập trung nhìn nàng, "Lời Thái Hà nói là thật?"

Tần Hoan nghe thấy thế thì cười khổ, "Chắc là thật..."

Sắc mặt Yến Trì hơi tối, "Như thế nào?"

Xử lý vết thương cho Yến Trì xong, Tần Hoan mới đứng thẳng người dậy, "Sau khi ta tỉnh lại đúng thật là không còn nhớ được gì cả."

Yến Trì hơi chau mày, có vẻ như hơi nghi ngờ, Tần Hoan xoay người lại bỏ bình thuốc bột xuống, lại tiếp tục nói, "Điện hạ đã biết ta biết nghiệm thi... Mấy hôm đó mặc dù ta không nhớ chuyện gì xảy ra thế nhưng những dấu vết lưu lại trên người ta sẽ không lừa gạt người được. Lúc vừa tỉnh lại thì ta phát hiện trên cổ ta có vết bóp, trên đùi và tay cũng có vết thương nhỏ, nhìn hình dáng vết thương thì có thể suy đoán ta không phải chỉ đơn giản là trượt chân rơi xuống hồ..."

Tần Hoan quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Độ cong và chiều ngang vết bóp trên cổ ta rất lớn, có thể thấy đó là tay nam nhân. Mà ta bị vớt lên từ hồ bán nguyệt cho nên ta mới đi đến hồ bán nguyệt xem thử, có lẽ là trùng hợp, ta phát hiện cành trúc trong rừng trúc tím ở dưới đáy hồ. Lúc đó ta liền nghĩ đến ta cực kỳ có khả năng bị người ta hại ở trong rừng trúc tím sau đó bị lâm vào trạng thái chết giả, thế nhưng hung thủ tưởng rằng ta đã chết rồi sau đó mới ném ta vào trong hồ bán nguyệt..."

Tần Hoan dừng lại một chút, "Phát hiện ra những thứ này, dùng thời gian vài ngày thế những vẫn không nhớ ra được đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho nên chỉ có thể âm thầm tìm kiếm manh mối. Tìm tới tìm lui sau đó ta hoài nghi rất nhiều người nhưng lại hoàn toàn không nghi ngờ gì Tần Sâm. Có lẽ toàn bộ người trong phủ đều biết ta không còn nhớ rõ chuyện trước kia cho nên sau đó hắn không còn sinh ra sát ý với ta nữa. Có điều ta tra tới tra lui, đến lúc chuẩn bị đi hỏi người gác cổng xem đêm đó hắn rốt cuộc có rời khỏi Tần phủ không, không hiểu sao hắn lại biết rõ chuyện này, tưởng là ta nhớ ra chuyện đêm đó rồi cho nên mới lại muốn giết ta lần nữa."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, trong lòng nhất thời hơi chấn động.

Những thoại bản trên phố tuyệt đối không thể nào viết ra được những tình tiết thế này. Tần Hoan bị giết lại chết đi sống lại, rõ ràng ngay thời điểm tỉnh lại nàng phải chỉ ra hung thủ thế nhưng nàng lại mất trí nhớ, cho nên ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình thản lạnh nhạt, thế nhưng trong lòng lại đang âm thầm điều tra ra người đã mưu hại chính mình.

"Biết rõ trong Tần phủ có người muốn giết ngươi mà sao vẫn còn dám tiếp tục ở lại đây?"

Tần Hoan nghe thấy thế thì cụp mắt cười khổ, "Thứ nhất, không ở đây thì ta làm gì còn chỗ nào khác để đi? Thứ hai, mặc dù ta đã quên những chuyện trước kia, tính tình cũng có vài phần biến hóa, nhưng ta vẫn biết bản thân mình trước đây chắc chắn sẽ không dễ dàng mà đi vào trong rừng trúc tím. Hơn nữa mặc dù trước kia người trong phủ đều khinh ghét ta thế nhưng không ai thật sự muốn hại chết ta cả, ta bị giết thì chỉ có 1 loại khả năng đó chính là ta vô ý đụng phải một bí mật không nên biết."

Nói xong nàng lại nhìn Yến Trì nói, "Hung thủ giết ta chỉ vì diệt khẩu, thế nhưng thời điểm ta tỉnh lại đã quên hết những chuyện lúc trước nên hắn chắc chắn sẽ không mạo hiểm mà giết ta thêm lần nữa. Đối với hắn mà nói thì việc ta mất trí nhớ chính là kết quả mà hắn hài lòng nhất."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, sự rung động trong tim mình vẫn không hề biến mất.

Bất kể nói thế nào thì sự gan dạ lẫn sáng suốt của Tần Hoan đều nằm ngoài dự đoán của hắn, cộng thêm 2 vụ án vừa rồi được phá, Tần Hoan đều là một nhân vật cực kỳ quan trọng trong đó. Mặc dù cả 2 vụ án này đều chẳng liên quan gì đến nàng vậy mà nàng cứ thế nhúng tay vào, nhìn bên ngoài cứ tưởng nàng vẫn an toàn, thế nhưng nàng đã từng bị giết lại là chuyện khác. Nàng biết rõ trong phủ có sát khí thế nhưng lại vẫn có thể làm được nhiều chuyện như vậy.

Những điều này thì một nữ tử tầm thường chốn khuê phòng sao có thể làm được chứ?

Đột nhiên Yến Trì nghĩ đến sau khi Tần Sâm bị bắt tận tay đã từng nói...

Tần Sâm đang hỏi nàng, nàng là ai...

Trong khoảng khắc đó, khắp tứ chi bách hải của hắn tràn ra một cảm giác rất hoang đường, hắn phát hiện lời nói của Tần Sâm đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, thậm chí hắn còn tự hỏi liệu lời Tần Sâm nói có thật hay không.

Nhưng nếu đứng ở trước mặt hắn không phải Cửu tiểu thư của Tần gia thì còn có thể là ai?

Tính tình nàng thay đổi, lộ ra y thuật tuyệt đỉnh, thế nhưng không có ai nói là ngoại hình của nàng thay đổi.

Trên đời này chắc chắn không thể có chuyện có hai Tần Hoan giống nhau như đúc, mà nếu Tần Hoan hiện tại không phải là Cửu tiểu thư trước đây thì Cửu tiểu thư đó hiện tại đang ở đâu? Chắc chắn không thể vẫn còn đang nằm ở dưới đáy hồ được...

"Điện hạ không tin?"

Thấy Yến Trì im lặng, Tần Hoan đột nhiên hỏi thành lời, Yến Trì lắc đầu, "Cũng không phải không tin, chỉ là cảm thấy kỳ diệu khó thể tưởng tượng được. Thời điểm đó chắc hẳn ngươi đã phải nghi ngờ rất nhiều người, đối với ngươi mà nói thì Tần phủ chỗ nào cũng có sát khí, thế nhưng ngươi lại có thể bình yên như thế. Mặc dù sau này ngươi được Thái trưởng Công chúa coi trọng cũng lại không hề xin trợ giúp, nếu như lúc đầu ngươi không có chỗ để đi thì sau này đã có rồi, vậy mà ngươi vẫn im lặng, ngươi muốn dựa vào sức lực của bản thân để tìm ra hung thủ."

Tâm trạng Yến Trì vẫn còn chút phức tạp thế nhưng hắn lại không nói ra, lúc mới gặp hắn bị nhan sắc của nàng làm kinh diễm, rồi sau đó Tần Hoan gan dạ thông minh, có trí có mưu, còn có y thuật và tài nghiệm thi tuyệt đỉnh. Ngay từ thời điểm lần đầu tiên nàng nghiệm thi phá án hắn đã biết, thế nhưng hiện tại khi hắn biết thêm chuyện này lại khiến cho hắn có thêm một nhận thức càng sâu sắc về nàng.

Dáng vẻ Tần Hoan hiện tại so với trước đây càng cứng cỏi ngoan cường. Hắn phát hiện trước đây nàng vẫn chưa hoàn toàn để lộ ra ý chí cường đại không biết sợ gì, mà tất cả ưu điểm của nàng cộng lại thậm chí còn làm cho hắn kính phục.

Yến Trì hiểu rõ người như vậy trước nay chưa từng tồn tại, đừng nói chỉ là nữ tử, mà ngay cả là nam nhân thì cũng không hề khiến cho hắn rung động kính phục như vậy. Mặc dù trên mặt không biểu hiện gì thế nhưng trong lòng lại cực kỳ nghiêm túc đối đãi.

Tình cảm giữa nam và nữ có nhiều loại, trước đến giờ khí phách hắn cực kỳ cao ngạo, trong mắt hắn không có gì khác ngoài chuyện triều đình tranh đấu cấu xé lẫn nhau, nam nữ trong thiên hạ đều không đáng để hắn quan tâm. Ngoại trừ người ngồi trên Hoàng vị kia thì hắn cảm thấy được bản thân có thể khống chế toàn bộ muôn dân thiên hạ trong lòng bàn tay. Thế nhưng hôm nay đột nhiên hắn phát hiện, muôn dân thiên hạ này không bao gồm Tần Hoan.

Tần Hoan hời hợt cong môi cười, "Thế tử Điện hạ xem trọng ta, cho nên ta mới không muốn che giấu những gì mình biết và những gì mình có thể làm, sau đó dùng kiến thức của mình để phân biệt mức độ nguy hiểm mà thôi. Nếu như quả thật sát khí kéo đến trước mặt, xin Điện hạ tin tưởng, ta nhất định sẽ ngay lập tức chạy đến Hầu phủ tìm kiếm sự che chở."

Tần Hoan nói xong thì bản thân mình cũng cười cười, nàng chỉ vào vạt áo Yến Trì, "Vết thương của Điện hạ đã xử lý xong, ta vẫn phải mau chóng đến chăm sóc Đại tẩu. Điện hạ nhẹ nhàng một chút, mấy ngày này không được để miệng vết thương dính phải nước."

Yến Trì đứng dậy, sắc mặt không hiểu sao lại có chút nghiêm túc.

Hắn gật đầu rồi không nói gì thêm mà chỉ đi theo Tần Hoan ra ngoài.

Hắn đi phía sau Tần Hoan, từ góc độ của hắn nhìn qua thì vóc người Tần Hoan rất nhỏ nhắn mảnh khảnh, đừng nói là hắn mà ngay cả một binh sĩ tầm thường thôi cũng có thể dễ dàng đưa nàng vào chỗ chết rồi. Thế nhưng Yến Trì lại biết rõ, dù cho nàng có yếu đuối đến mức bị chôn vùi trong cát bụi thì nàng cũng vẫn cường đại hơn bất cứ kẻ nào trên thiên hạ...

Yến Trì còn chưa nói bản thân muốn đi đâu, thế nhưng vẫn đi theo Tần Hoan đến trước cửa Lâm Phong viện.

Tần Hoan vừa đi đến cửa thì một bà vú già chạy rất nhanh từ bên trong ra, vừa nhìn thấy Tần Hoan thì bà ta đã cực kỳ vui vẻ, "Đang định đi tìm Cửu tiểu thư đây! Cửu tiểu thư, thiếu phu nhân tỉnh lại rồi!"

HẾT QUYỂN 1 - MỌI NGƯỜI QUA QUYỂN 2 ĐỌC TIẾP NHÉ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play