"Lưu đại nương đang làm gì thế?"
Tần Hoan dẫn Phục Linh đến phòng cho hạ nhân, vừa vào cửa đã thấy Lưu thị đang mài mài cái gì đó ở phòng trong. Lưu thị hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Cửu tiểu thư sao lại đến đây thế? Lão nô bái kiến tiểu thư..."
Tần Hoan vừa vào cửa, nàng động động cánh mũi rồi cười nói, "Trần bì."
Đáy mắt Lưu thị sáng lên, vừa cười vừa lau lau 2 tay lên y phục, "Tiểu thư quả nhiên thông tuệ, mời tiểu thư cứ đến nhà trước ngồi đi, nô tỳ rửa tay sạch sẽ rồi đến ngay..."
Tần Hoan gật đầu rồi đi khỏi phòng trong, nàng vừa đi đến được chỗ cửa phòng Lưu thị, còn chưa kịp bước vào thì Lưu thị đã rửa tay xong rồi đi từ phòng trong ra.
Bà bước nhanh đến rồi đẩy cửa ra, "Mời tiểu thư vào..."
Tần Hoan vừa phòng xong hỏi bà với giọng rất thoải mái, "Vừa rồi Liễu di nương đang làm cái gì thế?"
Lưu thị vừa pha trà vừa nói, "Mấy hôm nay lão phu nhân không được khỏe lắm, ăn cái gì cũng không vào cho nên nô tỳ nghĩ ra làm chút bánh ngọt trần bì, vừa mềm vừa xốp dễ ăn, hơn nữa lại còn có thể thay đổi khẩu vị."
Nói dứt lời thì bà đã pha trà xong, "Tiểu thư đừng ghét bỏ, ở chỗ nô tỳ không có trà ngon."
Tần Hoan nhận lấy ly trà, nhấp môi 2 lần rồi mới hỏi, "Mấy hôm nay Liễu di nương ở bên này có tốt không?"
Nàng hỏi như vậy thì Lưu thị đã biết nàng có ý gì, mấy hôm nay trong Tần phủ hoàn toàn hỗn loạn, mặc kệ là chủ tử hay là hạ nhân thì cũng không thể sống được cuộc sống giống như trước đây nữa. Chủ tử thì còn đỡ, bọn hạ nhân thì ngày nào cũng bị gọi đến thẩm vấn, có đôi khi bị kẹt lại ở trong viện quản sự cả nửa buổi.
Lưu thị thở dài, "Đương nhiên vẫn còn ổn, lần này dù sao vẫn còn ở trong Tần phủ, nếu như bị kéo vào đại lao hỏi tội thì mới đúng là khổ sở."
Sắc mặt Tần Hoan hơi tối đi, "Đại nương cũng biết chuyện của lão gia?"
Lưu thị nheo mắt, nhìn Tần Hoan muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Tần Hoan rất công chính, "Đại nương, sự tình đã đến mức độ này rồi, Tần phủ chắc chắn sẽ gãy đổ. Vừa rồi bọn ta đến thăm lão gia, dáng vẻ đó của ông ta đừng nói là tống giam chờ luận tội, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng không còn giữ được bao lâu nữa rồi. Đại nương còn cái gì không thể nói nữa chứ?"
Lưu thị cúi đầu, thở dài liên tục, "Ý của tiểu thư lão nô hiểu, có điều lão nô cũng không biết cụ thể lắm... Chỉ biết là năm đó có một đoạn thời gian lão gia mua về rất nhiều nữ nô, đều để ở bên trong viện của mình. Tất cả mọi người đều biết đến bản tính phong lưu của lão gia rồi, thế nhưng những nữ nô này chỉ đều là hài tử, đưa vào làm việc tạp dịch thì cũng chẳng làm được gì nặng nhọc cả. Về sau lão phu nhân không nhìn nổi nữa thì mới không cho phép lão gia như vậy, sau đó lão gia còn náo loạn mấy ngày, mãi sau mới đột nhiên yên tĩnh lại."
Vừa nói thì mắt mày Lưu thị vừa giật giật, "Ai cũng cho rằng lão gia đã thay tính đổi nết, nhưng ai biết được lão gia lại dẫn Nhị di nương về phủ. Trước đó lão gia chỉ có 1 vị di nương là do nâng lên từ thông phòng trước đây, cũng chính là mẫu thân ruột của Nhị thiếu gia, đáng tiếc bà ấy bị bệnh nên mất sớm. Lão phu nhân không cho lão gia nạp thiếp thì lão gia đi tầm hoa vấn liễu, nuôi vài người ở bên ngoài, đến khi lão phu nhân biết được, hiểu rằng tính tình lão gia như vậy rồi nên không muốn ông ấy có tâm lý phản nghịch nên đành phải cho phép Nhị di nương vào phủ..."
Lưu thị nói xong thì 2 mắt hơi nheo lại, giống như lâm vào trong hồi ức, "Mấy hôm đó đại khái là mấy ngày mà nô tỳ thấy lão gia hăng hái nhất, có điều... lão gia không thích Nhị di nương ra ngoài cho nên mới xây dựng một khoảng sân trong phủ, rồi thường thường đi dến đó. Nơi đó lại do Lưu Xuân phái 2 người đến canh chừng không cho ai đến gần, về sau lại có 1-2 người hạ nhân nói rằng có vẻ như họ nghe được tiếng khóc của tiểu hài tử vang ra từ trong viện đó.
"Bọn hạ nhân vốn là không được phép nghị luận chuyện của chủ tử, huống chi là những chuyện như vậy?" Vẻ mặt Lưu thị trầm trọng, "Lúc đó có vẻ như phải diễn ra hơn một năm, đột nhiên đến một ngày nọ thì rừng trúc tím bị niêm phong..."
Nói đến đây đột nhiên Tần Hoan chau mày, "Khoan đã, rừng trúc tím bị niêm phong? Thời điểm đó có thể là Nhị di nương đã nhảy xuống giếng?"
Lưu thị lắc đầu, "Vẫn chưa đâu, thật sự cũng không hẳn là bị niêm phong hoàn toàn, lúc đó thỉnh thoảng vẫn có người trong phủ vào trong rừng trúc vui đùa, ngay cả mấy chủ tử cũng hay lui tới. Thế nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó toàn bộ cánh rừng đều bị phong lại, không những không cần thợ thủ công và hạ nhân đến xử lý, mà ngay cả chủ tử ở trong phủ cũng không được phép đến. Thời điểm đó Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều đã biết chạy nhảy nô đùa rồi, nhưng tiểu hài tử thì càng không được đến gần. Chính vì lão phu nhân thường xuyên tin mấy chuyện phong thủy âm dương cho nên bọn hạ nhân cũng không thấy có gì kỳ lạ. Thế nhưng mấy tháng sau Nhị di nương liền chạy vào trong đó để nhảy xuống giếng, chuyện nhảy giếng này đã náo loạn đến mức toàn bộ phủ đều biết, từ sau chuyện này trở đi thì rừng trúc tím mới thật sự trở thành cấm địa trong phủ."
Tần Hoan híp mắt lại, hóa ra mọi lời đồn đại về rừng trúc tím trở thành cấm địa vì Nhị di nương nhảy xuống giếng đều là giả. Ngay trước khi Nhị di nương nhảy xuống, Tần An hại chết những tiểu nữ đồng do hắn mua được từ tiệm cầm đồ Khánh Nguyên sau đó ném thi thể vào trong giếng, cho nên mới cấm người trong phủ bước vào trong rừng trúc. Thời điểm đó Tần An vẫn còn không lấy cớ trắng trợn như vậy cho nên rừng trúc mới chưa hoàn toàn bị cấm cửa. Mãi đến tận lúc Nhị di nương nhảy xuống giếng rồi thì rừng trúc tiếm mới chính thức trở thành cấm địa, miệng giếng cũng bị đè trấn yêu thạch lên.
"Lúc ấy Đại nương không biết, hiện giờ đã biết rõ rồi?"
Lưu thị nghe thấy thế liền thở dài, "Đã biết, thi cốt của mấy tiểu hài tử đó chính là do lão gia làm..." Nói xong bà lại cắn chặt răng, "Gây ra chuyện thương thiên hại lý cỡ này, chẳng trách hiện giờ bị bệnh nặng."
Tần Hoan lại nói, "Đúng rồi, Đại nương có nhớ rõ dung mạo của Nhị di nương không? Còn nữa, năm đó có xảy ra chuyện gì kỳ lạ hay không? Với cả chuyện lão gia thích nữ hài tử có bị đồn ra ngoài không?"
Lưu thị lắc đầu, "Không đồn ra đâu, thời điểm đó lão phu nhân vẫn còn nhanh nhẹn cho nên quản thúc hạ nhân cực kỳ nghiêm khắc. Bọn ta ngẫu nhiên nghị luận 1-2 câu đã là cực hạn rồi, cho nên nếu nói chuyện lạ thì chính là Nhị di nương. Ngay từ lúc bắt đầu vào phủ trở đi thì nàng cực ít khi xuất hiện, mà lão gia khi thì yêu thích nàng, sủng ái đến tận cùng, thế nhưng khi thì lại tức giận phất tay áo đi ra từ trong viện của nàng rồi mấy ngày cũng không thấy đến. Còn về phần dung mạo của Nhị di nương thì đúng là nô tỳ đã thấy được một lần từ rất xa, nàng ta chỉ thích mặc y phục màu sắc giản dị nhưng cảm giác rất tiên khí, dung mạo ngũ quan thì không cần phải nói, nhìn vào chỉ như thiếu nữ tuổi thanh xuân vừa đẹp tựa ngọc bích, lại vừa có vẻ dịu dàng quyến rũ. Lúc ấy quả thực nô tỳ đã rất kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng ấy."
Nói xong Lưu thị cười khổ một tiếng, "Có điều đã nhiều năm trôi qua rồi, nô tỳ vẫn không còn nhớ rõ cụ thể lắm."
Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng có hơi thất vọng. Lưu thị còn không biết Nhị di nương là bị bắt cóc mà đến, Nhị di nương biết nhà mình ở đâu, ngày ngày tưởng nhớ đến phu quân và nữ nhi của mình thì làm sao có thể thật lòng thật dạ hầu hạ Tần An? Có lẽ vì cầu xin nên mới sẵn sàng làm hài lòng ông ta, cho nên ông ta mới vui vẻ. Tới khi nàng biết Tần An lừa mình và cũng không hề có ý định thả mình đi cho nên mới để lộ ra thái độ thật sự của mình, Tần An thấy thế thì làm sao còn có thể tiếp tục sủng ái nàng được thêm nữa chứ?
Thấy Tần Hoan có chút thất vọng nên Lưu thị hỏi, "Tiểu thư muốn biết dung mạo của Nhị di nương để làm gì?"
Tần Hoan lắc đầu, sau đó trấn an, "Không có gì, chỉ là tò mò thôi."
Lưu thị lại tập trung suy nghĩ, "Nếu như tiểu thư thật sự muốn biết thì có thể đến thư phòng của lão gia xem thử. Lúc lão gia còn trẻ rất thích học đòi mấy chuyện văn thơ cho nên cũng từng thụ giáo ở chỗ một danh sư thi họa. Năm đó lão gia yêu thích Nhị di nương là thật cho nên chắc chắn cũng sẽ để lại vài bức vẽ, tiểu thư đi vào trong đó tìm thử xem, chắc chắn có thể tìm thấy những bức họa mà năm đó lão gia đã vẽ."
Đáy mắt Tần Hoan sáng lên. Đúng là như vậy! Tần An là người phong lưu tới trình độ này, ôm ấp mỹ nhân trong ngực thì chẳng lẽ lại không hí hoáy bút mực?
Tần Hoan đứng phắt dậy, "Sao ta lại không nghĩ đến điều này sớm hơn chứ, Đại nương đúng thật là giúp ta một việc lớn rồi!"
Lưu thị hơi xấu hổ, bà cũng đứng dậy theo Tần Hoan, "Những điều nô tỳ biết chỉ là nhỏ nhặt, tiểu thư đến hỏi mà nô tỳ lại chẳng nói ra được thông tin nào có thể dùng được cả. Nếu như điều nô tỳ biết lại có thể giúp được tiểu thư thì đúng là tạo hóa của lão nô rồi."
Tần Hoan hít sâu một hơi, "Bất luận thế nào cũng xin đa tạ Đại nương, để ta đến tiền viện nhìn xem."
Tần Hoan nói xong liền rời đi, thế nhưng vừa bước đến cửa thì chợt dừng chân lại, nàng rút một cây trâm từ trên búi tóc xuống, đó chính là một trong những món đồ trang sức bằng ngọc xanh mà Giang thị tặng cho nàng. Nàng quay lại rồi nhét vào trong tay Lưu thị, giọng nói rất trầm trọng, "Đại nương đã ở trong phủ nhiều năm, có lẽ cũng chưa bao giờ nghĩ đến Tần phủ sẽ sụp đổ, thế nhưng một khi biến cố này xảy ra thì mấy vị chủ tử còn lại trong phủ cũng chỉ như cánh bèo trôi theo dòng nước, còn Đại nương lại càng... Cái này Đại nương phải nhận lấy, mấy hôm nay Đại nương cũng phải cẩn thận suy nghĩ đường lui cho chính mình, nếu như cần gì hỗ trợ thì cứ đến Đinh Lan uyển là được.
Đáy mắt Lưu thị vốn đang có vẻ hoảng sợ, sau đó cúi đầu xuống nhìn thoáng qua cây trâm mà Tần Hoan đưa cho mình, hốc mắt bà lại đỏ ửng lên, đang định đẩy lại thì Tần Hoan lại càng nắm chặt tay hơn nữa, cây trâm cũng bị nắm chặt trong tay bà.
"Đại nương phải suy nghĩ cẩn thận, ta đi trước."
Tần Hoan vỗ vỗ mu bàn tay Lưu thị rồi không nhiều lời nữa xoay người rời đi.
Lưu thị đứng tại chỗ muốn nói lại thôi, thế nhưng khóe môi chỉ giật giật rồi không nói nên lời. Ngay khoảnh khắc này thì Tần Hoan đã tự mở cửa đi ra ngoài rồi, Lưu thị đứng ngơ ngác ở đó 1 lúc lâu, không dám bước trở lại vào trong phòng trong.
Rời khỏi phòng hạ nhân ở phía tây, Tần Hoan cất bước ngày một nhanh, Phục Linh gần như phải chạy thì mới đuổi theo kịp, "Sao tiểu thư lại nghĩ đến đi hỏi dung mạo của Nhị di nương? Chẳng lẽ tiểu thư thật sự muốn biết Nhị di nương đẹp đến thế nào?"
Phục Linh vừa nói xong thì tự mình lắc lắc đầu, tiểu thư nhà mình cũng không phải mấy nam tử ham mê cái đẹp kia...
Tần Hoan xách váy đi đằng trước, "Hung thủ có liên quan đến nhóm người bị hại năm đó, nếu có thể thì ta còn muốn biết dung mạo của từng người bị hại nữa cơ, thế nhưng hiện tại biết đi đâu mà hỏi được, chỉ có mỗi mình Nhị di nương là có thể hỏi được thôi. Biết đâu chừng hung thủ đứng sau màn này lại có quan hệ với Nhị di nương? Nếu như bọn họ thực sự là thân thích thì xem tranh có lẽ sẽ tìm ra được manh mối."
Trong mắt Phục Linh hơi sáng lên, "Tiểu thư quả nhiên thông minh!"
Tần Hoan cười cười, "Là Lưu đại nương giúp ta..."
Từ nội viện đi đến tiền viện thì phải đi hết thời gian khoảng 1 khắc, Tần Hoan vừa mới rời khỏi tiền viện không lâu đã quay trở lại đây rồi, Tề Lâm đang đứng canh gác thấy thế liền kinh ngạc, "Sao Cửu cô nương lại quay lại đây rồi?"
Tần Hoan chỉ chỉ vào cửa viện bị đóng chặt, "Ta vào đó tìm đồ."
Đương nhiên Tề Lâm sẽ không ngăn trở Tần Hoan, không chỉ có không ngăn trở mà lại còn đích thân đi cùng. Cửa vừa mở ra thì Tề Lâm giơ tay lên mời, lúc Tần Hoan bước vào hắn mới hỏi, "Cửu cô nương muốn tìm cái gì?"
Bước chân Tần Hoan rất nhanh, "Tìm bức họa... bức họa của Nhị di nương..."
Vừa nghe đến đây thì Tề Lâm biết ngay có liên quan đến vụ án nên trong lòng cũng cảm thấy vội vàng, thấy vẻ mặt Tần Hoan rất nghiêm túc cho nên ông cũng không dám hỏi nhiều. Hai người đi thẳng vào phòng chính, vừa vào đến cửa thì lão nô phụ trách chăm sóc Tần An lại đi từ trong gian phòng bên cạnh ra ngoài, trên tay ông ta cầm một bình thuốc, có vẻ nhưn đang muốn mang đi rửa. Ông ta vừa nhìn thấy Tần Hoan thì giao bình thuốc cho tiểu đồng bên cạnh rồi bước nhanh đến gần.
"Sao Cửu tiểu thư lại đến đây?"
Đúng lúc Tần Hoan cũng nhìn về phía ông ta, "Thi họa của lão gia đểu ở chỗ nào?"
Lão bộc ngẩn người, "Trong thư phòng... Có điều Cửu tiểu thư nói là thi họa gì? Lão gia cất giữ rất nhiều thi họa, của tiền triều và của cả những văn nhân thi sĩ hiện nay, còn có..."
Tần Hoan khoát tay, "Ta muốn những bức họa mà lao gia tự mình vẽ, tốt nhất là từ 8 năm trước."
Nói đến đây thì đột nhiên Tần Hoan hỏi thẳng luôn vào trọng điểm, "Lão gia năm đó có vẽ Nhị di nương không?"