"Tiểu thư, người có còn nhớ không? Thái Hà tỷ tỷ là tỳ nữ thiếp thân của lão phu nhân, tuy gọi là tỳ nữ nhưng thực tế chính là quản gia trong nội viện, ngay cả phu nhân cũng phải có chút nể mặt nàng. Chút nữa người đi vào Phật đường nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tỷ ấy..."
Mặc dù Thái Hà nói là chuyện tốt nhưng Phục Linh vẫn cực kỳ bất an, vừa đi vừa khẽ dặn dò Tần Hoan.
Tần Hoan nhìn về phía Thái Hà đang dẫn đường ở phía trước, ánh mắt hơi thâm trầm.
Dáng người Thái Hà cao gầy, da trắng môi hồng rất xinh đẹp, nàng mặc váy áo màu vàng rất đơn giản mộc mạc, khí chất toàn thân lại không giống với hạ nhân, thậm chí có chút phong cách của chủ tử, ngay cả Tần Lệ ban nãy cũng hơi e sợ nàng.
Có điều nàng trông chỉ mới 17-18 tuổi, còn trẻ như vậy, dựa vào đâu lại được Tưởng thị ủy thác trọng trách như vậy?
Tần phủ sản nghiệp to lớn, những điều Tần Hoan chứng kiến mấy ngày hôm nay chỉ là một góc nổi của tảng băng chìm, chỉ một tỳ nữ quản sự thôi cũng không phải người đơn giản rồi, điều này cho thấy vị Tam phòng đương gia lão phu nhân Tưởng thị này thâm sâu khó lường đến mức nào.
Nhớ lại ngày nhìn thấy Tưởng thị, Tần Hoan liền thấp thỏm lo lắng.
"Năm đó lúc Cửu tiểu thư mới đến Cẩm Châu, đi đến Phật đường cũng không nhớ được đường. Ngay phía trước là đến rồi."
Đi được một lúc đột nhiên Thái Hà quay đầu lại nói chuyện, thần thái nàng rất thân thiện, giọng nói lại dịu dàng uyển chuyển, nét mặt tươi cười giống hệt như tiểu muội nhà bên. Nàng như vậy cũng khiến Tần Hoan không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác, thế nhưng Tần Hoan cũng chưa từng quên, vừa rồi lúc ở rừng trúc nàng ta có quát nhẹ Tần Lệ, trong giọng nói còn có chút sắc bén.
"Nô tỳ không dám nhận." Thái Hà hơi ngừng lại, sau đó lại nói, "Tính tình Nhị thiếu gia hơi ngang ngạnh, lão phu nhân cũng cực kỳ phiền muộn về ngài ấy. Sau này Cửu tiểu thư đừng quá thân cận với ngài ấy."
Tần Hoan nghe thế cũng cảm thấy hơi ấm lòng. Tần Lệ hành sự tùy tiện, đương nhiên nàng sẽ phòng bị hắn.
Đường đến Phật đường xa hơn so với Tần Hoan nghĩ, xuất phát từ rừng trúc, đi qua hồ sen thẳng xuống phía nam, đến bên cạnh hồ bán nguyệt, rồi sau đó lại rẽ về hướng đông nam, trên đường đi ngang qua vài chục cái đình đài lầu các, tất cả rường cột đều được chạm trổ cực kỳ tinh xảo.
Đi theo con đường hẻo lánh dẫn đến tiền viện, không tránh khỏi đụng độ rất nhiều đầy tớ. Mọi người nhìn thấy Thái Hà dẫn theo Tần Hoan thì ai cũng kinh ngạc. Tần Hoan cũng đoán được đa phần mọi người ở đây là không thể tin được Tưởng thị sẽ triệu kiến nàng.
"Đến rồi, Phục Linh chờ ở bên ngoài, mời Cửu tiểu thư vào trong cùng với nô tỳ."
Đi dọc theo con đường yên tĩnh, đến cuối đường có vài cây cổ tùng cao chọc trời xuất hiện trước mắt Tần Hoan, bên dưới tàng cây là một tiểu viện trông giống như tòa tháp cổ kèm theo khói hương đứng lẳng lặng trang nghiêm.
Phục Linh đáp lời, Tần Hoan đi theo Thái Hà vào trong viện.
Bên ngoài thì nhìn giống tháp cổ, nhưng khi vừa bước qua cửa viện đã gặp nào là phong lan, quế chi, cùng với hoa sen, bên cạnh lại có dây mây xanh mướt mọc kín cả bức tường đầu hồi, khiến cho nơi này tràn ngập sức sống, cũng xua tan được phần nào bầu không khí nghiêm túc cứng nhắc ở chỗ này.
Đây là một tiểu viện có hai gian, gian phía trước dùng để đãi khách, gian phía sau là Phật đường và chỗ nghỉ ngơi của Tưởng thị.
Ngoài cửa phòng có một tiểu thị nữ đang vội vàng treo mành cửa lên, Tần Hoan đi cùng với Thái Hà đến đây, nhưng nàng còn chưa kịp đến gần, đã nghe được tiếng Tần Sương nói chuyện oang oang trong phòng...
"Dựa vào cái gì mà dẫn nàng ta đi theo? Cái thứ như nàng ta đi chỉ khiến cho Tần phủ chúng ta mất mặt!"
"Sương Nhi, không được ăn nói lung tung, thiệp mời đã đưa đến rồi, sao có thể không đi được?"
"Tổ mẫu, mẫu thân, cứ tùy tiện mà bịa ra một lý do không được sao? Đang yên đang lành vì sao An Dương Hầu phủ lại đặc biệt mời nàng ta đến? Chẳng lẽ chuyện kia đã truyền ra ngoài rồi nên An Dương Hầu phủ muốn xem trò cười của chúng ta hay sao?"
"Nói bậy, An Dương Hầu phủ là nhà nào? Bọn họ lại có thứ suy nghĩ này sao?"
Tần Hoan nghe được loáng thoáng, thiệp mời? An Dương Hầu phủ?
"Lão phu nhân, Cửu tiểu thư đến rồi."
Thái Hà mỉm cười bẩm báo, phía sau cánh cửa đột nhiên yên tĩnh.
Một lát sau, Tần Hoan mới nghe được giọng nói trầm thấp già nua của Tưởng thị.
"Cho nó vào đây."
Thái Hà đứng ở cửa, "Mời Cửu tiểu thư vào trong."
Tần Hoan khẽ hít vào rồi bước lên vài bước tiến vào bên trong phòng. Vừa bước vào phòng, một mùi hương trầm thượng phẩm cứ thế xông thẳng vào mặt nàng, nàng đảo mắt một vòng liền thấy rõ những người đang ngồi ở đây.
Trong phòng có 4 người, Tưởng thị mặc quần áo màu tím sẫm ngồi xếp bằng trên sập, trên tay bà ta cầm một chuỗi Phật châu, đôi mắt khép hờ giống như đang nhập định. Lâm thị mặc trường sam màu đen đứng hầu bên cạnh Tưởng thị. Còn phía bên này, hai tỷ muội Tần Sương và Tần Tương ngồi trên ghế rộng. Khi nhìn thấy Tần Hoan bước vào, nét mặt Tần Tương không có gì đặc biệt, còn trong mắt Tần Sương lại có hơi kiêng dè, nhưng cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng.
"Tham kiến lão phu nhân, phu nhân."
Tần Hoan khom người hành lễ với hai trưởng bối, nàng cúi đầu yên lặng chờ Tưởng thị lên tiếng.
Tưởng thị khép mở mắt ra quan sát Tần Hoan, ánh mắt tuy hơi vẩn đục nhưng vẫn không mất đi phần nhạy bén, lại nghĩ đến ngày đó Lâm thị đến chỗ Hoàng thần y hỏi thăm.
Nghẽn mạch ngừng thở thực sự sẽ khiến cho người ta chết giả, mà trên phố cũng có rất nhiều chuyện kỳ lạ liên quan đến người chết sống lại. Chiếu theo lời Hoàng thần y nói, những người này đều là nghẽn mạch ngừng thở chứ không phải là chết thật.
Tưởng thị quay đầu, ánh mắt rơi lên trên án kỷ ở bên cạnh, "Đưa cho nó xem xem."
Tần Hoan ngẩng đầu, lúc này mới thấy trên án kỷ có một cuốn sổ. Lâm thị nghe thấy thế liền đi qua cầm sổ đến đưa cho Tần Hoan, "Hoan nhi, ngươi nhìn xem, thiếp mời này là sáng sớm nay An Dương Hầu phủ đưa tới."
Tần Hoan khẽ chau mày, nhận lấy thiếp mời rồi mở ra xem.
Lâm thị lại nói tiếp, "Thế tử An Dương hầu đã định hai ngày sau đại hôn, từ nửa tháng trước bọn họ đã đưa thiệp mời cho chúng ta rồi. Thế nhưng hôm nay bọn họ lại bổ sung thêm một thiệp nữa, chính là đặc biệt mời ngươi tới."
Lâm thị nói xong liền quay sang nhìn Tưởng thị, nhưng thấy Tưởng thị vẫn nhắm mắt thì tự bà lại hỏi Tần Hoan. "Hôm nay gọi ngươi tới, thứ nhất là báo cho ngươi một tiếng, hai ngày sau đi theo chúng ta đến An Dương Hầu phủ tham gia hôn lễ của thế tử. Thứ hai là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có qua lại gì với An Dương Hầu phủ không?"
Tần Hoan đóng thiệp mời lại xong cũng nhíu mày suy nghĩ. Trước đây nàng cũng đã từng nghe nhắc đến An Dương Hầu phủ.
Tổ tiên của An Dương Hầu phủ dùng quân công để lập nghiệp, gia chủ ở tại kinh thành, sau đó lại lạnh nhạt với những rối ren loạn lạc chốn kinh thành nên bỏ về tộc địa ở Cẩm Châu gần 10 năm nay. Mặc dù vậy, nguyên lão An Dương Hầu phủ do cưới được Gia Ý thái trưởng công chúa cho nên địa vị của An Dương Hầu phủ vẫn không thể khinh thường.
Dù sao trước đây cũng ở kinh thành nhiều năm, Tần Hoan cũng có chút hiểu biết về các gia tộc Hầu môn xếp hạng cao. Thế nhưng Cửu tiểu thư thì làm sao có liên quan gì đến An Dương Hầu phủ được?
Nàng lắc lắc đầu sau đó nói thẳng, "Bẩm phu nhân, Tần Hoan cũng không quen ai ở An Dương Hầu phủ cả."
Lâm thị nghi hoặc khó hiểu, Tần Sương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Con đã nói rồi, cái ngữ như nàng ta làm sao có thể quen biết người bên An Dương Hầu phủ? Xưa nay An Dương Hầu phủ luôn khiêm tốn, ngay cả chúng ta cũng rất ít lui tới, huống hồ là nàng ta..."
Lâm thị cẩn thận quan sát Tần Hoan một chút, thấy nàng không giống như đang nói dối nên lại quay đầu sang nhìn Tưởng thị, nhưng Tưởng thị từ đầu đến cuối chỉ nhắm mắt, giống như không hề muốn lên tiếng. Lâm thị thở dài, "Thôi được rồi, bất luận thế nào thì thiệp mời của An Dương Hầu phủ không thể không đi. Ngươi về chuẩn bị thật kỹ, hai ngày sau cùng nhau đi đến hôn lễ."
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, Tần Hoan đã rõ."
"Ừ, quay về đi."
Giọng nói Lâm thị khá ôn hòa, Tần Hoan chỉ gật đầu sau đó lễ phép cúi chào rồi xoay người đi ra ngoài.
Tần Hoan vừa đi thì Lâm thị liền nghi hoặc nói, "Mẫu thân, đứa nhỏ này không giống như đang nói dối..."
Tưởng thị chuyển động Phật châu, chậm rãi nói, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì 2 ngày sau sẽ biết, An Dương Hầu phủ không thể vô duyên vô cớ đưa thiệp mời đến. Ngươi đến nhà kho trong phủ một chuyến, đừng để nàng ta làm Tần phủ thất lễ."
Đây chính là ban thưởng đồ đạc, Lâm thị vội vàng nghe theo.
Tần Sương bên cạnh còn đang định nói tiếp thì Lâm thị đã lườm nàng ta cảnh cáo. Tần Sương chớp chớp mắt ủy khuất, sau đó mang theo vẻ mặt bực tức mà cúi đầu, kẻ đã kéo nàng xuống hồ, nàng sẽ báo thù bằng bất cứ giá nào!
"Cái gì? An Dương Hầu phủ?"
Phục Linh kinh hỉ hét toáng lên, "Tiểu thư được mời đi dự hôn lễ của An Dương Hầu phủ?"
Tần Hoan gật gật đầu, Phục Linh đã kích động đến mức xoay vòng vòng ngay tại chỗ, "An Dương Hầu phủ chính là gia tộc quyền quý bậc nhất ở Cẩm Châu, tiểu thư có biết không? Vị lão phu nhân hơn 60 tuổi kia của An Dương Hầu phủ chính là Thái trưởng Công chúa, hiện tại lại đang ở Cẩm Châu!"
Tần Hoan nhướn mày, trong đầu có một ý nghĩ gì đó thoáng hiện lên, nhưng nàng còn chưa kịp nắm vững thì nó đã biến mất. Đáy lòng nàng vẫn hơi hoài nghi nguyên do của thiệp mời này, thế nhưng không thể không phủ nhận là nàng rất muốn đi tham dự hôn lẽ này.
Nàng muốn quay trở lại kinh thành, bất cứ cơ hội nào liên quan đến chuyện này nàng đều không thể bỏ qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT