Căn bản Thái trưởng Công chúa không cần phải đến đây, thế nhưng nhiều năm không được chứng kiến màn giăng bẫy như vậy nên bà nhất thời thấy hưng phấn. Hiện tại tạm thời đã có kết quả rồi cho nên Thái trưởng Công chúa không cần phải gắng gượng chống đỡ nữa, bà gật đầu nói, "Được, ngươi và Nhạc Quỳnh giải quyết nốt hậu quả đi, ta về nghỉ ngơi đây!"

Lời này vừa nói ra thì Tần Hoan và Nhạc Ngưng cũng đỡ lấy Thái trưởng Công chúa. Bên này Hoắc Hoài Tín cũng đi qua nói lời cảm tạ với Yến Trì, "Đêm nay ít nhiều cũng nhờ có Điện hạ phái người theo dõi, nếu như chỉ dựa vào mấy tên nha sai vô dụng kia thì chắc chắn sẽ làm hỏng việc."

Tần Hoan đi ra đến bên ngoài, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đông uyển vẫn đang rực sáng ánh đèn dầu. Yến Trì và Bạch Phong cùng đứng yên lặng không lên tiếng thế nhưng khí thế lại khiến người khác không thể xem nhẹ. Tần Hoan thu hồi ánh mắt lại rồi nhớ đến những điều Yến Trì đã làm trong nhiều ngày nay, con người hắn luôn toát ra một khí thế làm cho người ta sợ hãi thế nhưng khi làm việc lại cực kỳ cẩn thận chu đáo. Người như vậy nếu có thể kết giao bằng hữu thì trăm lợi chứ không có hại, nhưng nếu vô tình trở thành kẻ địch của hắn thì ắt hẳn sẽ chuốc lấy tai ương.

Đi ra khỏi Đông uyển, Thái trưởng Công chúa giận dữ nói, "Phàm là người đã ở vị trí cao thì đều không đơn giản. Tiểu tử Ngụy gia mặc dù không tính là địa vị cao thế nhưng hắn cũng có thân thế như vậy, có thể được như ngày hôm nay nhất định là hắn dùng nửa đời người để cẩn thận làm theo ý người khác để đổi lấy. Hắn sinh tình cùng với Tống Nhu có lẽ chỉ là thủ đoạn của hắn, hoặc cũng có thể là chân tình, thế nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là... sau cùng Tống Nhu lại cản trở hắn."

Nói xong Thái trưởng Công chúa lại thở dài, "Dục vọng sâu sắc luôn luôn có thể dẫn đến thù hận, cho dù người đó đã từng là người thân mật bên gối... Cho nên nói, chữ 'dục' hại người mà."

Chữ 'dục' hại người, Thái trưởng Công chúa vừa mới mở lời đã luôn nói câu này. Hiện giờ nghe thấy không khỏi bội phục, con người ai cũng đều có 'thất tình lục dục', nhưng một khi đã bị bất cứ một loại dục vọng nào chi phối thì đương nhiên người đó sẽ trở nên ghê tởm.

"Mẫu thân của tiểu tử Ngụy gia bị Ngụy phu nhân hại chết, từ lúc đó hắn đã biết ở trong mắt của Ngụy phu nhân, một khi đã cản trở bà ta thì tính mạng cũng không là gì cả. Ngay cả Tống Nhu này, hắn hoặc là nhất thời tức giận mê muội đầu óc, hoặc là vốn đã ghi hận trọng lòng. Tống Nhu cản trở hắn thì tính mạng của nàng chẳng quan trọng gì nữa. Người bình thường sống cuộc đời suôn sẻ thì cũng sẽ không dễ dàng gì mà sinh ra lòng xấu xa, còn những người hàng ngày thường xuyên gặp phải những chuyện đau khổ thì càng dễ trở thành những kẻ đi hại người. Đây chính là điều đáng tiếc của thế gian.

Thái trưởng Công chúa vừa đi vừa nói chuyện, gió mát đêm thu thổi qua làm cho giọng nói càng trở nên tang thương. Trong lòng Tần Hoan cũng cảm thấy thê lương, mọi sự trên đời đều có nhân quả, hành vi tàn nhẫn của Ngụy Ngôn Chi đương nhiên không phải chỉ tạo thành do một sớm một chiều.

Tần Hoan trước đến giờ đã gặp được không ít án mạng, Thái trưởng Công chúa lại không như vậy, mà bà là dùng kinh nghiệm cả đời mình, bà luôn nói về hành vi này của Ngụy Ngôn Chi là do nhân quả. Tần Hoan im lặng lắng nghe, cảm thấy lĩnh ngộ được không ít.

Vẻ mặt Nhạc Ngưng cũng nghiêm túc, khẽ hỏi, "Nhưng mà tổ mẫu, mỗi người đều tự lựa chọn..."

Thái trưởng Công chúa cười, cầm lấy tay Nhạc Ngưng, "Phải, con người đều có lựa chọn. Nếu như Ngụy Ngôn Chi có thể ra mặt lúc Tống Nhu bị phát hiện có thai, thì có lẽ nửa đời sau của hắn cực kỳ thê thảm, hoặc có lẽ đã có một kết quả khác. Hay là lúc ở Thập Lý miếu, hắn không xuống tay với Tống Nhu thì sự việc cũng đã khác rồi. Cùng một hoàn cảnh nhưng ai cũng không thể có cùng lựa chọn, có người hướng thiện, có người làm ác, đây cũng chính là sự phức tạp thâm sâu của lòng người. Các con đó, sau này dù có gặp bất cứ chuyện gì thì tuyệt đối không thể đánh mất bản tâm lương thiện của mình."

"Vâng, thưa tổ mẫu, Ngưng nhi biết rồi."

"Thái trưởng Công chúa yên tâm, Hoan nhi đã hiểu."

Nói chuyện xong thì cũng vừa đến viện của Thái trưởng Công chúa, bà nắm tay Tần Hoan và Nhạc Ngưng cười rộ lên, "Hai đứa các con thì ta cũng không cần lo lắng gì nữa rồi. Được rồi, các con về nghỉ ngơi đi."

Tần Hoan và Nhạc Ngưng chào Thái trưởng Công chúa rồi mới xoay người về viện của mình.

Tần Hoan khẽ cười, "Chẳng trách An Dương Hầu phủ hưởng vinh hoa sừng sững mấy đời không đổ, ngày trước lão Hầu gia người mà chọn Thái trưởng Công chúa làm con dâu chính là một vị danh tướng mà tên tuổi lưu danh sử sách, sau này đến đời Thái trưởng Công chúa rồi đời của Hầu gia, gia phong của Hầu phủ vẫn không hề thay đổi."

Nhạc Ngưng cong môi, "Ngươi đã nói như vậy thì ta lại muốn khoe khoang, năm đó cả nhà rời khỏi kinh thành chính là ý của tổ mẫu, lúc đó Nhạc gia quân mới vừa đánh thắng trận nên tiếng vang cực kỳ nổi bật. Tổ phụ và phụ thân đều đã không còn gì có thể phong thưởng được nữa, nếu tiếp tục thăng chức thì chỉ có phong Vương thôi, đúng lúc đó tổ mẫu nói phải rời khỏi kinh thành đến Cẩm Châu. Chính vì như thế mà đã bao năm trôi qua rồi Thánh thượng chưa bao giờ nghi ngờ Hầu phủ."

Nói đến đây Nhạc Ngưng lại hừ một tiếng, "Nhưng mối hôn sự này, sau khi Thánh thương nghe vị Như phi của Tống thị kia nói thì đã đồng ý, ném một việc bê bối như vậy đến để ghê tởm Hầu phủ. Chuyện này nhất định tổ mẫu sẽ không xem nhẹ!"

Tần Hoan ngẩng đầu lên, "Cho dù chỉ là một gia đình nghèo khó đến đâu chăng nữa, thì chỉ cần có một chủ mẫu ngay thẳng thông minh, thật thà bất khuất thì chắc chắn sẽ không để ai bị thua thiệt. Huống chi gia phong Hầu phủ nghiêm trang chỉnh tề, cộng thêm Thái trưởng Công chúa lại cực kỳ nhạy bén cho nên Hầu phủ có thể trường thịnh không suy yếu. Theo ta thấy, tiếp tục 5 đời tiếp theo có lẽ Hầu phủ càng ngày càng tốt lên."

Nhạc Ngưng cười rộ lên, "Đây chính là mượn lời may mắn của ngươi đó..."

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến được cửa viện của Nhạc Ngưng. Hai người bọn họ còn chưa vào bên trong đã thấy một tiểu nha hoàn vội vàng chạy từ bên trong ra, bước chân vội vã đến mức suýt chút nữa đã đâm sầm vào Tần Hoan và Nhạc Ngưng.

"Lục Cảnh, ngươi làm sao thế?"

Lục Kỳ khẽ quát, nha đầu tên Lục Cảnh kia vội vàng quỳ xuống đất."

"Xin tiểu thư và Cửu cô nương thứ tội, nô tỳ đáng chết."

Nhạc Ngưng nhướn mày, "Được rồi được rồi, đừng có suốt ngày mang từ đáng chết đáng chết treo ở bờ môi. Ngươi gấp gáp như thế là có chuyện gì?"

Lục Cảnh đứng dậy, vành mắt đỏ lên, "Lần trước tiểu thư thưởng cho nô tỳ ngọc bội giờ đã không thấy nữa."

Nhạc Ngưng chau mày, "Là ngươi đánh mất hay bị trộm rồi?"

Lục Cảnh vội nói, "Chỉ sợ là nô tỳ không cẩn thận nên chính mình làm mất rồi, hôm nay nô tỳ thay y phục đã tháo ngọc bội xuống, sau đó mang đồ đi giặt, lúc quay lại đã phát hiện ra không tìm thấy ngọc bội đâu nữa. Nô tỳ nhớ lại cực kỳ có khả năng là ngọc bội đã bị cuống theo y phục rồi rơi xuống bên cạnh giếng nước, bây giờ nô tỳ đang định đi tìm đây..."

Nhạc Ngưng nghe thấy thế liền bật cười, "Được rồi, cũng đừng khóc nữa, ngươi cứ đi tìm đi, nếu tìm không thấy thì về đây ta cho thêm ngươi cái khác."

Lục Cảnh cực kỳ vui mình, vội vàng nói lời cảm tạ rồi chạy đến khu giặt đồ.

Bên này Tần Hoan nói, "Quận chúa đối xử với hạ nhân tốt thật."

Nhạc Ngưng cong môi, "Đều là nữ nhân với nhau, mới vài tuổi đã rời xa mẫu thân để vào phủ làm người hầu rồi, nghĩ đến cũng đáng thương. Bình thường trong viện của ta mọi người đều làm việc cực kỳ tận tâm cho nên ta cũng sẽ đối xử tốt với bọn họ."

Nhạc Ngưng vừa dứt lời thì Lục Kỳ ở phía sau nói, "Cửu tiểu thư không biết đấy thôi, Quận chúa cực kỳ thương xót hạ nhân, nếu là người khác thì Lục Cảnh không tìm thấy ngọc bội chắc chắn sẽ bị phạt. Quận chúa chính là chủ tử tốt nhất mà nô tỳ được gặp trong đời này."

Nói đến đây thì Phục Linh ở đằng sau cũng không muốn thua thiệt, "Tiểu thư nhà ta cũng tốt, tiểu thư còn dạy ta học y đó."

Lục Kỳ nghe thấy thế quả thật hơi kinh ngạc, bình thường các chủ tử chỉ dừng lại ở việc ban thưởng hoặc lo cơm áo đầy đủ cho hạ nhân, thế nhưng Tần Hoan không những vậy mà còn dạy cả y thuật. Nói một cách nhẹ nhàng thì đây chính là kiến thức có thể mở ra cánh cửa sống cuộc đời độc lập không phải hầu hạ ai.

Nhạc Ngưng cười rộ lên, "Thế thì có lẽ ta không sánh được với chủ tử nhà ngươi rồi..."

Vẻ mặt Phục Linh cực kỳ vinh dự, thế nhưng đột nhiên sắc mặt Tần Hoan trở nên nghiêm trọng rồi dừng chân lại.

Nhạc Ngưng sửng sốt, "Làm sao thế?"

Tần Hoan ngước lên, "Vừa rồi tiểu nha đầu kia nói nàng muốn đi đâu tìm ngọc bội?"

Nhạc Ngưng nhìn Lục Kỳ một cái rồi nói, "Muốn đi đến chỗ giặt đồ bên cạnh giếng nước..."

Tần Hoan nheo mắt, lẩm bẩm, "Ngọc bội bọc trong y phục, y phục mang đến bên cạnh giếng nước để giặt, ngọc bội rơi ở bên cạnh giếng..." Nói đến đây đột nhiên Tần Hoan ngẩng đầu lên, "Ta biết rồi!"

"Biết cái gì?"

Nhạc Ngưng vội vàng hỏi một câu, bên này Tần Hoan đã xách váy chạy nhanh về hướng Đông uyển.

"Ta biết vì sao không tra ra lò lửa có gì kỳ lạ rồi."

Nhạc Ngưng sửng sốt, "Cái gì mà không tra ra lò lửa kỳ lạ? Chẳng phải vừa rồi mới điều tra rồi sao?"

Tần Hoan bước rất nhanh, Nhạc Ngưng theo sát phía sau, Lục Kỳ và Phục Linh cũng hốt hoảng chạy theo sau đó lại nghe thấy tiếng Tần Hoan nôn nóng, "Bởi vì ngọc bội ở trong y phục, y phục lại ở bên cạnh giếng..."

Nhạc Ngưng nghe 1 chữ cũng không hiểu, quay đầu nhìn lại thì thấy cả Phục Linh lẫn Lục Kỳ đều mù mù mịt mịt.

Tần Hoan biết 3 người bọn họ không hiểu thế nhưng không có thời gian nhiều lời, nàng cơ hồ chạy một mạch đến Đông uyển. Ngay từ phía xa xa nàng đã thấy nha sai cũng đang đi về hướng này, Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh đi ở cuối cùng.

"Tri phủ Đại nhân, Hầu gia..."

Hoắc Hoài Tín đang nói chuyện cùng với Nhạc Quỳnh, nhìn thấy Tần Hoan bất thình lình xuất hiện nên ông liền chau mày, "Cửu cô nương? Chẳng phải đã về ngủ rồi sao? Sao lại chạy đến đây thế?"

Tần Hoan chạy đến trước mặt Hoắc Hoài Tín, thở gấp nói, "Tri phủ Đại nhân, ta biết lò lửa kỳ lạ ở điểm nào rồi! Tro, đi xem tro than..."

Hoắc Hoài Tín trừng mắt, "Tro than cũng đã kiểm tra rồi!"

Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, không phải tro trong lò lửa, mà tro ở trong viện!"

Hoắc Hoài Tín hơi thất thần, Tần Hoan cũng chạy thẳng vào trong viện. Hoắc Hoài Tín xoay người lại đuổi theo, ông vừa đến cửa viện thì đã thấy Tần Hoan chạy đến trước một đống tro than ở trong góc sân.

Nhạc Quỳnh và Nhạc Ngưng cũng đuổi theo đến, nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất ngạc nhiên.

Bên này Tần Hoan lại cuộn tay áo lên, ánh mắt chớp lóe, nàng nhìn thấy một kìm sắt ném bên cạnh đống tro than, nàng không màng đến bên trên có dơ bẩn hay không liền cầm luôn kìm lên bới bới tro ra. Phục Linh nhìn thấy thế cũng lập tức tiến đến.

"Tiểu thư, việc này để nô tỳ làm cho..."

Tần Hoan lắc đầu, "Em cứ đứng sang bên cạnh chờ đi."

Phục Linh nhìn thấy thì hơi sốt ruột, Tần Hoan lại quyết tâm để tự mình động thủ. Hoắc Hoài Tín bước nhanh đến, "Cửu cô nương, ngươi tìm..."

"Tìm thấy rồi!"

Hoắc Hoài Tín còn chưa nói hết câu thì Tần Hoan đang tập trung tinh thần lại gần như reo lên.

Mọi người vừa nhìn đã thấy trong đống tro than được Tần Hoan gắp ra một cục màu trắng. Bên trên cục trắng đó có bám rất nhiều tro than, to bằng khoảng nửa bàn tay. Nhạc Ngưng nhìn thấy cục trắng đó thì không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi khó chịu, nàng lên tiếng, "Đây là cái gì?..."

Tần Hoan để cục trắng đó sang bên cạnh, giọng nói lạnh lùng, "Nếu như ta đoán không nhầm thì đây chính là xương sọ của Tống Nhu."

"Cái gì?" Hoắc Hoài Tín trợn tròn mắt, "Xương sọ của Tống Nhu?!"

Tần Hoan vừa bới tro vừa gật đầu, "Phải! Ta vẫn cảm thấy đột nhiên Ngụy Ngôn Chi đốt lò liên tục như thế là có vấn đề, vừa rồi mở lò ra vẫn không phát hiện ra cái gì nhưng ta vẫn thấy lạ, sau này mới nhớ ra Ngụy Ngôn Chi không thể để lại sơ hở trong lò dễ dàng như thế được. Nhất định hắn đã xử lý rồi, cho nên ta mới nghĩ đến đống tro than ở góc sân!"

Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nói, "Mấy thứ này sáng sớm mai cũng sẽ bị dọn dẹp, đến lúc đó cái gì cũng không còn nữa, Ngụy Ngôn Chi coi như xử lý xong đầu của Tống Nhu thần không biết quỷ không hay. Lúc đó chúng ta liền vĩnh viễn không thể tìm thấy đầu của Tống Nhu rồi."

Khóe miệng Hoắc Hoài Tín khẽ giật nhưng lại không nói được thành lời, vẻ mặt Nhạc Ngưng và Nhạc Quỳnh cũng trở nên phức tạp.

Ngụy Ngôn Chi là người thông minh, thế nhưng hắn cũng không ngờ đến Tần Hoan lại đi đào đống tro than. Chỉ thiếu chút nữa thôi thì đầu của Tống Nhu đã biến mất hoàn toàn trên thế giới này mà không ai hay biết rồi.

Lồng ngực Hoắc Hoài Tín phập phồng, đột nhiên phân phó nha sai bên ngoài, "Thất thần làm gì, còn không đi đào tro than đi!"

Ông vừa ra lệnh xong thì Tề Lâm đã dẫn người tiến vào, Phục Linh thấy thế liền kéo Tần Hoan đứng lên. Tần Hoan nhìn đống tro trước mặt này rồi nói, "Tro than trong viện này không biết đã bị đổ đi đâu rồi?"

Nhạc Ngưng vội nói, "Đổ đến vườn hoa phía bắc! Thợ làm vườn bên đó dùng tro than trộn lẫn với đất để bón hoa! Nhà bếp lớn nhỏ, nấu cơm, nấu nước v..v... trong phủ thải ra tro than đều sẽ mang đến bên đó..."

Tần Hoan quay sang nhìn Nhạc Quỳnh, "Hầu gia, chỉ sợ tối nay còn chưa nghỉ ngơi được rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play