Trần Quang Đạt lập tức đưa Tuệ Nhiên đến bệnh viện, sau khi khám xong bác sĩ nói:

- Anh cần để cô ấy nghỉ ngơi thêm cô ấy bị ngất xỉu vì làm việc quá sức mà không nghỉ ngơi.

- Cám ơn bác sĩ.

Khi bác sĩ rời đi anh ngồi bên cạnh cô, đưa tay lên vuốt má cô anh nói:

- Sao em lại phải quá sức như vậy? Em có biết lúc nãy anh sợ thế nào không?

Cuối xuống hôn nhẹ lên trán Lý Tuệ Nhiên một cái, anh đứng lên ra ngoài điện thoại cho Lý Thế Bảo:

- Alo tớ nghe.

- Tuệ Nhiên đang nhập viện nên công việc của cô ấy cậu sắp xếp đi, tôi gọi để báo cho cậu biết.

- Cái gì? Sao em ấy nhập viện.

- Bác sĩ nói là do làm việc quá sức.

- Tớ biết rồi cám ơn cậu, nhờ cậu chăm sóc em ấy hộ tớ.

- Được rồi.

Nói chuyện xong anh đến bên giường và nhìn chăm chú vào Tuệ Nhiên, gương mặt này một thời gian không gặp thôi mà cô ấy ốm đi rồi.

Đến tối Tuệ Nhiên cũng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy đây không phải nhà mình nhưng có mùi thuốc của bệnh viện, cô nghĩ chắc là anh đưa cô đến đây.

Lúc này Trần Quang Đạt vừa xuống dưới lầu mua cháo cho cô trở về, nhìn thấy người đã tỉnh anh hỏi:

- Em thấy thế nào đã khỏe chưa?

- Em không sao, anh đưa em vào đây à?

- Ừm.

- Em cám ơn anh, giờ em về đây sáng mai em còn cuộc hợp quan trọng.

- Không được bác sĩ đã nói em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi đã gọi điện cho Thế Bảo hay rồi.

- Nhưng mà…

- Không có nhưng nhị gì hết nghe lời và ăn hết cháo này, rồi tôi sẽ đưa em về ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi.

- Em cám ơn anh ạ.

Sau khi Lý Tuệ Nhiên ăn xong anh như lời đã nói đưa cô về Lý gia, ba mẹ Lý nghe Thế Bảo điện về lo lắng đứng đợi cô ở cửa.

Khi thấy ba mẹ Lý đợi họ về Trần Quang Đạt liền cuối đầu chào, ba mẹ Lý vui vẻ chào lại anh rồi mẹ Lý hỏi con gái:

- Con thấy trong người thế nào rồi?

- Dạ con khỏe rồi ạ.

- Ừm, vậy con lên phòng nghỉ ngơi đi.

Lúc này Trần Quang Đạt hỏi:

- Em đi được không hay là…

- Em tự đi được.

Không đợi anh nói hết câu Tuệ Nhiên liền trả lời, bởi vì cô muốn rời xa anh thật tình cảm này cô đã quá mệt mỏi rồi.

Cô rời khỏi vòng tay anh thưa ba mẹ Lý một tiếng rồi bước lên lầu:

- Con xin phép lên lầu nghỉ ngơi ạ.

Ba mẹ Lý biết con gái mình rất thích chàng trai này, nhưng không biết vì sao hôm nay con bé lạ như vậy.

Ba Lý quay lại nói vậy Trần Quang Đạt:

- Con bé chắc đã mệt rồi nên như thế, con vào nhà chơi và ăn tối cùng với bác nhé!

- Dạ thôi con xin phép về vì con còn có việc ở cơ quan.

Thấy anh nói như vậy rồi hai ông bà cũng không giữ anh lại nữa, mẹ Lý đi lên phòng của Tuệ Nhiên gõ cửa:

- Con ngủ chưa? Mẹ vào được không?

- Dạ mẹ vào đi con chưa ngủ.

Khi bước vào phòng mẹ Lý thấy Tuệ Nhiên từ cửa sổ đi đến giường ngồi xuống, rõ ràng là còn để ý đến người ta mà.

Đến bên con gái bà hỏi:

- Hôm nay con sao vậy? Mẹ thấy cậu Đạt đó cũng lo cho con mà?

- Không có gì đâu mẹ vì đi siêu thị tình cờ gặp nhau nên anh ấy giúp con thôi ạ.

- Có thật sự là như vậy không?

- Dạ thật ạ.

- Nếu con đã nói như thế thì mẹ cũng không nói gì thêm, các con lớn rồi đều có thể tự quyết định mọi việc của mình.

- Dạ.

- Thôi con nằm nghỉ đi khi nào muốn nói chuyện tâm sự thì cứ tìm mẹ.

- Dạ mẹ ngủ ngon ạ.

Nói với con gái mấy lời rồi mẹ Lý cũng ra ngoài, Lý Tuệ Nhiên ở trong phòng cũng mệt mỏi chuẩn bị ngủ.

Hôm nay thấy anh lo lắng cho mình như thế cô thật sự rất vui, nhưng mà cô thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi.

Yêu thầm anh bao nhiêu năm nay tỏ tình với anh, theo đuổi anh nhưng mà trái tim của anh quá sắc đá cô không thể làm cho nó tan chảy được, thôi thì cô buông tay.

Ở bên này Trần Quang Đạt khi trở về nhà ở trong phòng tối luôn suy nghĩ, có phải anh đã quá vô tâm với cô không?

Tuệ Nhiên thích anh đều đó anh biết từ lâu rồi và anh cũng thích cô ấy từ ngai lần đầu gặp gỡ.

Nhưng mà anh Thành Đạt anh ấy cũng thích cô, anh có nên ít kỷ chấp nhận tình cảm của cô mà không cần suy nghĩ đến anh hai không?

Thái độ của Tuệ Nhiên đối với anh hôm nay làm anh thật sự cảm thấy sợ, anh sợ có một ngày cô thật sự từ bỏ anh.

Hôm nay trên đường về anh nhìn thấy xe cô nên đã đi theo, đứng từ xa nhìn người con gái xinh đẹp ấy mà anh rất muốn chạy đến ôm cô.

Anh muốn mặc kệ mọi thứ mà đến bên cô, cô như một vì sao sáng luôn làm anh vui vẻ từ khi còn đi học đến giờ.

Đến khi không thể đứng nhìn mãi được anh mới giả vờ đi đến đụng phải cô, đến khi ở quán nước anh rất muốn hỏi nhiều thứ.

Anh rất muốn hỏi “Em có nhớ anh không?”,“Sao em lại không gọi điện cho anh nữa”,“Sao gần đây em không làm thức ăn cho anh như mọi khi?” và “Em cùng người đàn ông hôm trước là quan hệ gì”…

Có rất nhiều thứ anh muốn hỏi, nhưng lời muốn nói lại thôi nên anh chỉ im lặng, đến khi cô bước đi và ngất xỉu thì trái tim anh như ngừng đập.

“Em làm sao để ra nông nổi này” trên đường lái xe đến bệnh viện không biết bao nhiêu lần anh gọi tên cô, nhưng cô vẫn im lặng.

Trần Quang Đạt ngồi suy nghĩ đến lúc nào cũng không ai biết, bởi vì anh sống quá nội tâm và ít nói nên không ai hiểu được anh nghĩ gì cả.

Privacy and cookie settings

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play