Đi đến phòng dành cho hai người rồi, Trần Thành Đạt gọi món mà không cần hỏi tiểu Băng, bởi cô thích ăn cái gì hay ghét cái gì anh đều biết rõ hết.

Lâu rồi không có không gian riêng tư và gần gũi với em gái nên anh hỏi:

- Em hiện tại học hành thế nào rồi?

- Dạ em học cũng ổn và theo kịp chương trình hết ạ.

- Năm nay là năm cuối rồi em đã chọn được nghề nghiệp của mình chưa?

- Em đã lựa chọn xong rồi.

- Em theo học ngành gì?

- Em học du lịch ạ!

- Du lịch vậy không phải là em sẽ đi suốt sao? Em con gái lại yếu đuối tại sao không lựa chọn ngành học ở văn phòng cho khỏe? Lúc đó em có thể về coi quản lý cty cùng với mẹ.

- Vì em thích đi đây đi đó mà vậy nên em mới chọn học du lịch, em không muốn dựa vào gia đình đâu ạ.

Thật sự thì cô thích du lịch là một phần, một phần nữa là cô muốn đi đây đi đó để ít có cơ hội để gặp anh hơn, dù nói thế nào thì nếu anh hạnh phúc bên chị gái xinh đẹp kia thì cô sợ mình sẽ ghen tị.

Mà phụ nữ một khi có sự ghen tị thì rất nguy hiểm, cô lại không muốn sự ghen tuông của mình sẽ đánh mất con người mình, nên đi là lựa chọn tốt nhất.

Thấy tiểu Băng bỏng nhiên im lặng Trần Thành Đạt ngồi nhìn em gái mình thật kỹ, cô bé hôm nào được anh cứu về không ngờ hôm nay đã lớn thật rồi.

Trần Lệ Băng với khuôn mặt khi nhìn vào sẽ không thấy đẹp liền, nhưng càng nhìn sẽ càng bị thu hút với gương mặt hài hòa thon gọn, đôi mắt có dạng hai mí rõ nét, to tròn và cân đối giữa tất cả các đường nét.

Đã rất lâu rồi anh không nhìn cô gái bé nhỏ này thật kỹ, hôm nay ngồi đối diện với tiểu Băng anh thật sự không thể rời mắt, bởi tiểu Băng thật sự rất đẹp.

Nhưng tiểu Băng nói gì em ấy sẻ học du lịch và đi xa gia đình, nếu như vậy thì làm sao anh có thể bảo vệ được em gái và làm sao tiểu Băng có thể luôn ở trong tầm mắt của anh được.

Lúc này Trần Thành Đạt mới cất tiếng nói:

- Em không thể học cái khác à? Em hãy học cái gì mà ở nhà được ấy, còn du lịch thì chỉ cần em thích anh sẽ đưa em đi, hoặc anh ba sẽ đưa em đi.

- Dạ được rồi ạ, em học ngành đó cũng không cực khổ lắm đâu ạ, hai anh luôn bận làm sao có thể đưa em đi đây đi đó, với lại em muốn tự lập tự kiếm tiền để nuôi mình.

- Tại sao?

- Tại sao gì chứ em còn phải lớn mà, em đâu thể nhỏ bé trong vòng tay của ba mẹ và các anh mãi được.

- Nhưng mà…

- Anh này thật là hôm nay anh làm sao vậy? Chuyện em học du lịch cả nhà ai cũng biết mà, sao hôm nay tự nhiên anh lại bàn ra không vậy?

- Em nói cả nhà ai cũng biết vậy mà không ai ngăn cản em lại?

- Tại sao lại cản em?

- Thì…

Đúng rồi em gái đã lớn cũng sẽ rời xa gia đình đi học và làm việc, tại sao anh lại muốn cản chứ? Đúng lúc này thì nhân viên đem thức ăn đến.

Nhờ vậy chủ đề này mới thật sự kết thúc, nhưng mà sao trong lòng của Trần Thành Đạt luôn cảm thấy khó chịu, giống như có cái gì đó không yên vậy.

…****************…

Thời gian cứ trôi nhanh mới đó mà đã một năm trời qua rồi, Trần Quang Đạt đi công tác còn vài hôm nữa sẽ về.

Mọi người ai cũng đều có công việc của mình, Trần Thành Đạt lâu lâu cũng gọi điện cùng mọi người hợp mặt, rảnh rỗi thì anh đến rũ Lý Tuệ Nhiên đi ăn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Mộng Có Đành Buông
=====================================

Còn chuyện Trần Lệ Băng học du lịch anh đã cản hết ý, nhưng cả nhà ai cũng đều không đồng ý và cho cô thi vào đại học du lịch.

Anh lo lắng cho em gái mình đi học xa gia đình sẽ không có ai chăm sóc, nếu ai làm phiền em gái giống như thằng nhóc lần trước thì anh cũng không ra mặt được.

Nhưng lo lắng là chuyện của Trần Thành Đạt em gái đi học thì cũng không thay đổi được gì, nên hiện tại Trần Lệ Băng đã đi học rồi.

Mà anh không hiểu tại sao ở trong thành phố này có biết bao nhiêu Trường đại học du lịch, mà cô không học lại đi chọn một Trường ở thành phố khác.

Từ đây đến đó cũng mất mấy tiếng bay đi, tức chết anh mà, ngồi ở nhà ăn cơm chỉ có Trần Thành Đạt và ba mẹ Trần anh nói:

- Tại sao ba mẹ lại chiều theo tiểu Băng mà cho em ấy đi học xa như vậy? Sao ba mẹ lại không hỏi ý kiến của con?

- Con ngộ không? Em nó đi học chứ có phải đi chơi đâu mà con ở đây cứ nhằn hai ông bà già này?_Mẹ Trần nói.

- Mẹ con nói đúng rồi đó, huống chi sau Quang Đạt đi công tác gần cả năm nay không nghe con nói gì hết, mà Lệ Băng đi học có mấy tháng con cứ khó chịu hoài_Ba Trần nói:

- Ba không thể nói như vậy được, bởi vì Quang Đạt là con trai phải khác với tiểu Băng rồi, em ấy là con gái cần phải bảo vệ.

- Được rồi con nói như vậy thì thôi hôm nào nhớ em gái quá thì bay sang đó thăm em gái đi.

Ba và mẹ Trần nói xong thì tiếp tục ăn không thèm nói chuyện với anh hai phiền phức này nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play