Lý Tuệ Nhiên và Trần Quang Đạt đi xuống đến sảnh, lúc này thì mọi người cũng chưa có mặt đầy đủ, đợi một chút khi đủ hết rồi, cả nhóm đi ăn tối ở Baan Rim Pa.

Một quán ăn nổi tiếng ở đây mà du khách nào đến cũng ghé qua một lần, Baan Rim Pa tọa lạc tại mỏm đá Bắc vịnh Patong, ở đây có những món ăn ngon và đặc sản phong phú, còn có thể ngắm nhìn biển về đêm.

Lý Tuệ Nhiên ngồi giữa hai anh em nhà họ Trần, không biết sao hôm nay hai người này lại ngồi như vậy nữa.

Trần Quang Đạt vẫn như trước không nói nhiều nhưng luôn lột vỏ tôm và gấp thức ăn cho cô, còn Trần Thành Đạt bên cạnh thì luôn hỏi:

- Em ăn cái này không anh gấp cho em.

Lý Tuệ Nhiên không cần làm gì hết chỉ cần ngồi ăn thôi là được rồi.

Khi ăn uống xong cả nhóm đi dạo ở khu đô thị cổ với các công trình kiến trúc từ thế kỷ 19, cả nhóm sẽ không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp vừa truyền thống, cố kín lại vừa rất thiêng liêng ở nơi đây.

Các cô gái tìm những góc chụp đẹp để lưu lại những khoảnh khắc đẹp, sau đó mọi người đi đến phố đêm Soi Bangla.

Ở đây là một khu phố đêm sôi động, với sự hoành tráng, lộng lẫy ánh đèn, khu phố còn nhộn nhịp bởi những âm thanh từ các quán bar, chương trình nghệ thuật biểu diễn đường phố,…

Cả nhóm đi chơi rất vui vẻ, hôm nay ở đây lại rất đông đúc người đến, bỗng nhiên bàn tay của Lý Tuệ Nhiên có một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy.

Ngước mắt lên nhìn thì người đó là Trần Quang Đạt, cảm thấy cô gái bên cạnh đang nhìn anh nói:

- Đi bên cạnh tôi không khéo lại lạc mất.

Cô gái không nói gì mà trái tim thì đập loạn nhịp, nhưng Trần Quang Đạt nói phải vào đây một chút mọi người đều lạc mất nhau.

Hiện tại chỉ còn hai người đi với nhau, Lý Tuệ Nhiên thật sự rất vui vẻ, cô ước khoảng thời gian này trôi qua chậm rãi thôi, để cô được ở bên cạnh anh lâu hơn.

Đi một lúc lâu cũng ra khỏi khu phố đêm sôi động Soi Bangla, hai người không thấy mọi người đâu hết bắt đầu gọi điện để tập hợp mọi người lại.

Đứng ở một góc ở khu phố để mọi người dễ tìm thấy đợi, Lý Tuệ Nhiên chăm chú nhìn anh cuối cùng hỏi:

- Khoảng thời gian khi em không có ở đây anh đã làm gì? Hôm trước anh hỏi em sống có tốt không? Vậy còn anh?

Quay qua nhìn cô gái nhỏ một chút, Trần Quang Đạt chuyển ánh mắt nhìn người đang đi qua lại, lúc này anh mới trả lời:

- Suốt 5 năm đó tôi liên tục tập luyện học hỏi và làm nhiệm vụ, từ lính cho đến Thiếu uý và hiện tại tôi đã lên Đại Tá.

- Anh không dành thời gian để nghỉ ngơi sao? Hiện tại anh còn cao hơn anh Thành Đạt một bật nữa.

- Không bởi vì…

Lúc này có một chiếc xe đi qua bóp còi lớn quá nên cô không nghe thấy, quay lại hỏi anh:

- Lúc nãy anh nói gì em nghe không rõ.

- Không có gì.

- Không phải rõ ràng…

Lúc này thì Phạm Quốc Thiên Bảo và Trương Ái Như từ xa đi đến gọi lớn:

- Chị Tuệ Nhiên.

Lý Tuệ Nhiên đưa tay lên vẫy để mọi người đi đến, đợi đến khi cả nhóm đến đủ hết thì mọi người cùng nhau đi về, để sáng mai còn xuất phát sớm đến đảo.

Tối về lên nhóm chát cùng hai cô bạn Lý Tuệ Nhiên nhắn:

“Mọi người hôm nay mình có chuyện vui để kể nè”_Tuệ Nhiên.

“Có chuyện gì khiến cho cô bạn của tôi vui vẻ như vậy ta?”_Ái Linh.

“Em cũng rất tò mò, chị Nhiên nói đi ạ”_Ái Như.

“Hôm nay khi ở khu phố sôi động Soi Bangla Trần Quang Đạt anh ấy đã chủ động nắm tay tớ”_Tuệ Nhiên.

“Wow, chị nói thật ạ?”_Ái Như.

“Có thật không hay là cậu đang mơ?”_Ái Linh.

“Tớ nói thật, các cậu không tin tưởng tớ à? Anh ấy nói nắm tay để không bị lạc nhau bởi ở đó rất đông người.”_Tuệ Nhiên.

“Cậu nói thật? Anh ấy thật sự nắm tay cậu? Không lẽ anh ấy cũng thích cậu à?”_Ái Linh.

“Em cũng cảm thấy anh Quang Đạt có một sự quan tâm nào đó với chị Nhiên, nhưng vì sao anh ấy lại không chấp nhận tình cảm của chị vậy chứ?”_Ái Như.

“Vậy các cậu nghĩ mình nên làm sao?”_Tuệ Nhiên.

“Hay là cậu cứ tỏ rõ thái độ tình cảm của cậu với anh ấy, tình cảm vẫn còn như trước đây chưa bao giờ thay đổi cho anh ấy biết, nếu một thời gian nữa anh ấy vẫn không rõ ràng cứ mập mờ thì cậu tỏ tình luôn.”_Ái Linh.

“Như vậy liệu có ổn không?”_Tuệ Nhiên.

“Em nghĩ ổn mà, với lại hôm nào chị giả bộ thử anh ấy xem sao? Xem anh ấy có quan tâm đến chị không?”_Ái Như.

“Được thống nhất vậy đi, vậy mọi người hôm nào tớ thử tớ sẽ nhờ mọi người giúp một tay nha.”_Tuệ Nhiên.

“OK, cục cưng”_Ái Linh.

“OK, chị yêu.”_Ái Như.

Nói chuyện xong ba người chào tạm biệt để ngủ sớm, sáng hôm sau thức dậy để cùng nhau xuất phát.

Sáng 7 giờ ở sảnh khách sạn đã có mặt đầy đủ mọi người, cả nhóm ăn sáng buffet ở khách sạn luôn để không mất thời gian.

Sau khi ăn xong mọi người gọi xe để ra ngoài bến tàu, lên thuyền ra đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play