Từ phía trên, nơi cả nhóm cấm trại xuống dưới này khoảng 7m, nhưng vì tối quá mà dốc lại không có cây để chuyền lên trên, nên hai người đành ở dưới này đợi trời sáng kêu mọi người giúp.

Mà xui là cả hai đều để điện thoại ở trong trại nên không thể gọi điện cầu cứu, đành phải chịu thôi.

Quay lại Trần Quang Đạt nói với cô bé:

- Anh nghĩ tối nay hai chúng ta phải ngủ ở đây rồi, vì không có đường để lên. Cuối đầu cảm thấy có lỗi cô bé nói:

- Em xin lỗi, vì em mà anh mới gặp chuyện này.

Gõ nhẹ lên trán Lý Tuệ Nhiên anh nói:

- Ngốc, nếu như không có anh thì em gặp nguy hiểm rồi, lúc đó phải làm sao?

Cô bé chỉ biết cuối đầu cảm thấy có lỗi, chỗ này nhìn cũng không nguy hiểm lắm bởi đất ở đây có vẻ đã được người ta làm bằng phẳng 1 chút.

Trần Quang Đạt vỗ tay lên vai mình nói:

- Em dựa vào vai anh ngủ đi, giờ cũng còn sớm đến khi mọi người thức dậy cũng sẽ tìm chúng ta thôi.

Lý Tuệ Nhiên nói lời cảm ơn rồi dựa đầu vào vai anh để ngủ một chút, không biết ngủ thế nào mà đến sáng khi ánh mặt trời chiếu đến Lý Tuệ Nhiên mơ màng mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trong lòng của Trần Quang Đạt ngủ.

Mà anh ấy cũng đang ôm cô ngủ ngon lành, đến khi nghe thấy tiếng gọi của mọi người đang tìm hai người ở phía trên thì Trần Quang Đạt mới mở mắt ra.

Rời khỏi vòng tay của anh ấy Lý Tuệ Nhiên nói cám ơn, rồi đứng lên hét lớn:

- Mọi người ơi, em ở đây nè!

Trương Ái Như nghe thấy tiếng hét của cô nên chạy đến xem, thấy hai người ở dưới cô bé là lớn:

- Anh hai, anh Thiên Bảo hai người họ ở đây.

Và rồi mọi người đã thấy và nhờ tới sự giúp đỡ của bảo vệ khu vực, đã đưa hai người lên trên an toàn mà không bị thương gì hết.

Quản lý khu vực đó chạy đến xin lỗi:

- Xin lỗi các cô cậu, thật ra là hàng rào ở đây cao hơn, mà do bị hư trong mùa hè nên chúng tôi vì tiếc lượng khách du lịch đến nên đã không đóng cửa sửa chữa lại.

Người quản lý tiếp tục nói và cuối đầu xin lỗi:

- Rất may mắn là hai người té xuống đó còn một lớp bảo vệ, nên không ảnh hưởng đến tính mạng chúng tôi xin chân thành xin lỗi, để tạ lỗi với quý khách cty chúng tôi sẽ free hết tất cả cho các vị ở chuyến đi này, khách sạn cũng không tính phí, hết ngày hôm nay chúng tôi lập tức đóng cửa sửa chữa lại, mong quý khách bỏ qua.

Bởi vì nhìn cách ăn mặc và trang phục của nhóm bạn trẻ này, người không hiểu gì về thời trang cũng thừa biết trang phục của họ không phải rẻ, các bạn trẻ này có thể là con ông cháu cha không chừng.

Huống chi khi sải ra vụ việc, ở khách sạn mới cho biết thông tin, nhóm bạn trẻ này đang ở phòng VIP nhất của khách sạn và đến đây với chiếc xe cực kỳ đắt đỏ, nhiêu đó thôi thì họ cũng biết là không nên mất lòng với các bạn trẻ này.

Cả nhóm ban đầu rất tức giận vì nếu không có Trần Quang Đạt thì thế nào Lý Tuệ Nhiên cũng bị thương, nhưng làm người cũng không nên triệt đường sống của người ta, vậy nên cả nhóm bỏ qua và yêu cầu họ nói phải thực hiện, đóng cửa sửa chữa lại hàng rào để bảo vệ an toàn cho người khác.

Xong hết rồi cả nhóm bắt đầu xuống núi, cty cũng có ý định giúp nhóm xuống núi, vì thật ra ở đây có một con đường để cty vận chuyển đồ lên phục vụ khách cũng như cấp cứu nếu như gặp trường hợp nguy hiểm.

Nhưng mà mọi người không đi, bởi leo núi phải có leo lên và leo xuống như vậy mới đúng, đi xe thì hết ý nghĩa rồi.

Đi xuống vì thả xuống thôi nên mọi người đi rất nhanh, chỉ đến buổi trưa là tất cả đã xuống núi rồi.

Ở lại ăn trưa và nghỉ ngơi một chút thì mọi người cũng trả phòng và trở về nhà, khách sạn thật sự rất uy tín không lấy tiền phòng của cả nhóm.

Nhưng các anh không chịu vẫn trả tiền, chỉ có lúc ở trên núi các anh mới không trả tiền thôi, vì gia đình đều là người làm ăn nên các anh biết chi phí ở đây mấy ngày qua cũng rất nhiều, nên các anh đều trả tiền mới ra về.

Ở trên xe cũng như cũ ba cô gái ở phòng to nhất ở cuối xe, lúc đi rất vui vẻ nhưng lúc về thì lại buồn.

May mắn là cả ba cùng học chung trường, nên các cô vẫn có thể thường xuyên gặp gỡ ở trường và liên lạc với nhau trên nhóm chát.

Các anh thấy ba cô công chúa nhỏ vui vẻ cũng vui theo, kết thúc chuyến đi này thì các anh bắt đầu vào năm học mới đầy căng thẳng.

Ở trong phòng to cuối xe ba cô gái nhỏ không ngủ được nên cùng nhau tâm sự, Trương Ái Như là người hỏi trước:

- Chị Tuệ Nhiên tối qua té xuống đó chắc chị sợ lắm phải không? Nguy hiểm quá trời, sáng em ngủ thức dậy không thấy chị nên kêu chị Ái Linh, lúc ra ngoài mới biết các anh cũng không thấy anh Quang Đạt đâu, mọi người lo lắng quá trời.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play