Tống Lương Ngọc thích đọc báo giấy kiểu cũ, đã nhiều năm nay thói quen này không hề thay đổi. Ông ta nói mình thích mùi mực in trên báo, vài năm nữa có lẽ ông ta sẽ không còn ngửi được nữa.
Tống Thu Hàn ngồi đối diện ông ta, kiên nhẫn đợi ông ta đọc xong tờ báo.
“Có việc gì sao?” Tống Lương Ngọc lật xong tờ báo cuối cùng, ông ta gấp tờ báo lại, cầm trên tay.
“Hôm nay con kết thúc đàm phán với công ty rồi, sau đó con sẽ về nước.” Tống Thu Hàn hờ hững nói.
“Không phải Singapore sao?”
“Không. Vì liên quan đến bí mật thương mại nên con không thể nói tường tận, nhưng con sẽ về nước vào đầu tháng Tư. Tương lai con cũng sẽ ở lại lâu dài trong nước.”
Để tránh những rắc rối không đáng có, Tống Thu Hàn đã đàm phán bí mật với công ty. Chi tiết cuộc đàm phán và kết luận đều phải được bảo mật. Thế nên khi mọi người cho rằng anh sang Singapore để chuyển chức thì anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười, không hề nói một lời nào. Từ ngày quay trở lại, anh đã biết mình muốn gì, dù quá trình có gian nan đến đâu thì cuối cùng anh cũng sẽ đi được đến ngày toàn thắng.
“Vì cô gái đó?”
“Vì chính con thôi.”
“Nếu là vì chính mình thì con nên lựa chọn ở lại nước Mỹ.”
“Môi trường trong nước ngày càng tốt hơn, không thua gì nước Mỹ cả.”
“Rốt cuộc thì con vẫn là đứa ngu dại.” Tống Lương Ngọc nhấp một ngụm trà rồi thở dài nói: “Con đang đem tương lai của mình ra làm trò đùa, bố quá thất vọng về con. Nhất là lại vì loại người thấp hèn th ô tục như vậy.”
“Mong bố đừng dùng lời nói để xúc phạm Lâm Xuân Nhi nữa.” Tống Thu Hàn lắc đầu: “Con không phải bố, có thể vì cái gọi là tương lai mà từ bỏ mọi thứ, thậm chí là cả lương tâm của một con người. Trong thời gian khủng hoảng tài chính toàn cầu, để bảo vệ danh tiếng của mình bố đã làm gì chắc hẳn bố cũng biết rõ, không ai sinh ra đã cao quý hơn người khác, chẳng qua chỉ là sự lựa chọn của mỗi người trong cuộc sống thôi.”
Lửa giận trong mắt Tống Lương Ngọc dần lớn hơn, ông ta không hề nghĩ trong đời mình sẽ nghe thấy Tống Thu Hàn chất vấn về nhân phẩm của mình.
“Chú Phương từng nói về cuộc khủng hoảng tài chính, về câu chuyện hai người cùng hợp tác để đảo ngược tình thế. Con đã kiểm tra tài khoản của bố những năm đó và mỗi lần bố công khai hồ sơ giao dịch, con cũng muốn cảm ơn bố đã tốn nhiều năm bồi dưỡng cho con, mặc dù phải tốn chút công sức nhưng ít nhất con cũng xem hiểu được. Những con tốt thí năm đó bị bố lợi dụng, không biết bao lâu nay sống có tốt không? Bố đã hủy hoại bao nhiêu gia đình bằng mánh khóe đổi trắng thay đen, rút củi dưới đáy nồi năm đó? Những năm qua nghĩ lại chuyện đó, bố có thể yên tâm ngủ được không?”
“Sở dĩ con nói như vậy bởi vì người với người bình đẳng, con không muốn bố nhìn Lâm Xuân Nhi bằng ánh mắt ác ý, càng không muốn bố xen vào chuyện của con.”
“Bố mà không can thiệp vào chuyện của con thì cuộc sống của con sẽ rối tinh rối mù.” Tống Lương Ngọc lạnh lùng nhìn Tống Thu Hàn: “Con cũng giống mẹ con, mãi mãi không thể phân biệt được chuyện nào lớn chuyện nào nhỏ.”
Tống Thu Hàn nghe Tống Lương Ngọc nhắc đến mẹ mình, chút tình cảm còn lại với bố ở trong lòng anh cũng đã chẳng còn bao nhiêu. Anh nhớ mẹ mình, cũng đồng cảm với bà, bà luôn là người yếu thế trong cuộc hôn nhân này. Bà là phụ nữ của thời đại mới, là thành phần trí thức cao, bà chưa từng to tiếng với bố, bố anh nói gì bà cũng sẽ đồng ý. Bố anh tha hương nơi đất khách quê người quanh năm suốt tháng, chỉ có một mình mẹ nuôi nấng anh bao năm.
Ban đầu Tống Thu Hàn cho rằng đó cũng là một loại tình yêu.
Nhưng vào thời khắc mẹ anh hấp hối, bà đã cầm tay anh rồi nói: “Nếu sau này con muốn kết hôn, nhất định phải cưới vì tình yêu.” Mẹ anh nói bà không muốn anh giống mình, cả đời chưa từng có được một ngày yêu thương với bố anh. Cuộc hôn nhân của họ giống như một cái lồng giam, giam chặt bà trong đó.
Hóa ra không phải vì yêu nên mới có thể nhẫn nhịn như vậy.
“Tối hôm nay con vẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với bố.”
“Con chọn về nước là đã không có ý định trò chuyện đàng hoàng với bố rồi. Bố đang ở đây, người thân của con ở đây, mười mấy năm qua bố khổ cực chuẩn bị cho tương lai của con mà giờ con lại nói con đang muốn nói chuyện đàng hoàng với bố? Con là thằng không có lương tâm, giống hệt mẹ con.” Giọng Tống Lương Ngọc càng ngày càng lạnh: “Mẹ con không bao giờ biết thỏa mãn, lúc nào cũng luôn theo đuổi những thứ viển vông đó, cuối cùng cả đời bị bản thân làm cho mệt mỏi. Bà ấy ngu ngốc, con cũng ngu ngốc, bà ấy không có tầm nhìn xa, con cũng không có tầm nhìn xa. Hai mẹ con con đều cho rằng cái gọi là tình cảm có thể cứu một mạng người sao, có thể cứu ai? Chỉ là mua dây buộc mình thôi. Bà ấy là người vượt quá giới hạn trong hôn nhân! Lâm Xuân Nhi cũng sẽ như vậy thôi! Hai đứa sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Bố đừng có nhắc đến mẹ nữa được không!” Tống Thu Hàn nghe Tống Lương Ngọc nhắc đến mẹ mình, trong lòng lại bắt đầu đau xót: “Mẹ đã qua đời nhiều năm rồi, để mẹ được yên ổn nhắm mắt đi.”
“Dựa vào đâu mà bà ta được yên nghỉ!” Tống Lương Ngọc đột nhiên đứng bật dậy, ông ta đau đớn vô cùng. Cả đời này ông ta luôn tự nhận mình đã sống rất xuất sắc, bất kể khi còn trẻ hay bây giờ luôn có rất nhiều phụ nữ thích ông ta. Ông ta chưa bao giờ để ý tới người khác, ông ta nói đời này mình chưa bao giờ bị tình yêu vây khốn, nhưng thực ra nỗi đau lớn nhất của ông ta chính là tình yêu. Bên ngoài người ta đàm tiếu nên ông ta đã lặn lội nghìn dặm xa xôi để về nước vì sợ bà hiểu lầm, nhưng bà chỉ cười nói: “Đàn ông ấy mà, nếu anh thích ai thì chúng ta có thể ly hôn.”
Ông ta luôn đối xử với bà cẩn thận từng li từng tí, trong mắt người khác, ở gia đình họ ông ta nói một là một, ai cũng phải nghe. Nhưng chỉ có mình ông ta biết ông ta luôn phải để ý sắc mặt bà, bà vừa cau mày là ông ta đã sợ. Ông ta liều mạng cố gắng làm việc, cuối cùng cũng đưa gia đình đến được nước Mỹ. Ông ta vốn nghĩ đến nước Mỹ là mọi chuyện sẽ tốt hơn, bọn họ ở bên nhau mỗi ngày nhất định sẽ có thể nảy sinh tình cảm. Dù là khi đó họ đã gần năm mươi tuổi, những ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời đã trôi qua. Ông ta tưởng bà sẽ không còn nghĩ về người cũ nữa, nhưng bà vẫn cả ngày sầu não uất ức.
Ông ta bất lực với bà nên muốn kiểm soát Tống Thu Hàn. Dù sao Tống Thu Hàn cũng là con của họ, cực kỳ giống ông ta, cũng giống bà cực kỳ. Ông ta nói với Tống Thu Hàn tình yêu chỉ lừa dối con người, ông ta hy vọng Tống Thu Hàn sẽ lấy một người phụ nữ môn đăng hộ đối nhưng đừng quá sa đà vào chuyện tình cảm, thực ra là ông ta đang nói đến mình. Ông ta không chịu thừa nhận rằng ông ta yêu bà nên mới cưới, bất cứ lúc nào ông ta cũng đều nói ‘vì bà là sự lựa chọn tốt nhất, phù hợp nhất của ông ta vào thời điểm đó thôi’. Ông ta nói đời này ông ta không yêu bà, cũng chẳng yêu bất cứ ai, ông ta chỉ yêu sự nghiệp của mình. Thực ra cũng chỉ là lừa mình dối người!
Nhưng Tống Thu Hàn lại muốn rời đi, giống như bà ấy. Bọn họ đều không muốn ở bên ông ta.
“Từ đầu tới cuối mẹ con chỉ là một kẻ đạo đức giả, là một kẻ ghê tởm. Bà ta không chung thủy với cuộc hôn nhân của mình, vô trách nhiệm với gia đình. Bà ta mất sớm cũng vì tự mình nghĩ quẩn thôi, không liên quan gì đến bố. Bà ta không xứng đáng được có hạnh phúc.” Tống Lương Ngọc buông lời độc ác: “Điều bố hối hận nhất trong đời là lấy mẹ con. Từ khi cưới mẹ con mỗi ngày đều giống như địa ngục. Bà ta đã kéo người khác vào địa ngục nhưng lại muốn chết sớm cho yên thân sao? Dựa vào cái gì? Bố còn thấy bà ta chết như vậy là quá dễ dàng, phải để bà ta sống thêm vài năm, để bà ta cũng phải chịu khổ nữa kìa.”
“Bố à.” Tống Thu Hàn rất ít khi gọi ông theo cách thân mật, hầu như anh đều gọi bố bằng giọng rất khách sáo: “Đừng nói lời khiến mình phải hối hận.” Những lời nói đó sẽ khắc vào trong tim người ta, khiến người ta không thể thở nổi.
Tống Lương Ngọc cười: “Mới vậy đã không chịu nổi rồi sao?”
Những lời độc địa của Tống Thu Hàn nghẹn ở cổ họng, cuối cùng anh vẫn không nói ra khỏi miệng. Lời anh muốn nói là khéo quá, mẹ anh cũng ghét bố anh nhiều như cái cách ông ta ghét bà. Bà đã nói với anh rằng bà chưa bao giờ yêu ông ta, ngay cả đến khi chết. Anh không nói ra, vì dù sao Tống Lương Ngọc cũng là bố anh, dù có nói gì thì đó cũng là chuyện giữa ông ta và mẹ anh.
“Bố đã đi gặp Lâm Xuân Nhi phải không? Bố nói gì với cô ấy? Con hy vọng bố có thể nói chuyện thẳng thắn thành thật với con.” Một lúc lâu sau Tống Thu Hàn mới nói tiếp: “Con muốn biết rốt cuộc bố đã nói gì với Lâm Xuân Nhi? Bố có thể nói cho con biết không?”
“Cả nhà Lâm Xuân Nhi đều là đồ vô ơn, năm đó bố quyên góp tiền cho họ chữa bệnh, cho Lâm Xuân Nhi ăn học, bố đã hết lòng quan tâm giúp đỡ họ, vậy mà Lâm Xuân Nhi vẫn không biết đủ, còn muốn bò lên người con.” Tống Lương Ngọc nhắm mắt lại, hôm nay ông ta hơi mệt.
“Có thể là bố không biết, không phải Lâm Xuân Nhi muốn bò lên người con, từ đầu đến cuối đều là con chủ động, con muốn ở bên Lâm Xuân Nhi. Chứ không có con, cô ấy cũng có thể sống tốt.” Tống Thu Hàn nói.
“Lạt mềm buộc chặt cả thôi. Bố vĩnh viễn khinh thường cô ta, sẽ không có chuyện bố đối xử tử tế hòa nhã với cô ta đâu.”
Nói đến đây Tống Thu Hàn cảm thấy bố mình hoàn toàn không thể cứu được nữa.
“Bố không có cơ hội đó đâu.” Tống Thu Hàn lấy tài liệu ra để lên bàn: “Bố xem cái này đi. Bố làm việc luôn thích ra giá, vậy thì con cũng sẽ ra giá cho công ơn dưỡng dục của bố, nếu như không có vấn đề gì thì mời bố ký tên đi.” Làm thế này anh sẽ mang cái danh đứa con bất hiếu, nhưng anh không muốn cả đời sống dưới gông cùm của bố mình, không có khả năng theo đuổi tự do cho bản thân.
Nếu sau này sẽ có phiền toái thì thà rằng hôm nay Tống Thu Hàn giải quyết dứt điểm một lần cho xong. Anh chưa bao giờ cương quyết với Tống Lương Ngọc đến vậy, anh luôn cảm thấy ông ta là bố mình, dù thế nào bố con cũng không thể đi đến bước tuyệt tình. Nhưng về sau anh đã nghĩ thông suốt. Anh nhất định phải cứng đối cứng một lần, nếu không ông ta sẽ không bao giờ biết thế nào là nhượng bộ đúng lúc.
“Tuyên bố nằm ở trang cuối cùng của tài liệu, bố xem trước đi.” Tống Thu Hàn vô cùng khổ sở, anh nhớ trước khi mẹ anh qua đời đã nói: “Bố con thù dai vô cùng, nếu không liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì con cứ nghe theo ông ấy đi.”
Tống Lương Ngọc mở hồ sơ ra, lật thẳng đến trang cuối cùng, nhìn thấy tài liệu Tống Thu Hàn nhờ luật sư soạn. Anh nói rất biết ơn công sinh thành dưỡng dục của bố mình, anh sẵn sàng chi trả mọi chi phí bố anh đã phải chi ra để nuôi dưỡng anh và cả chi phí dưỡng lão cho ông. Mối quan hệ huyết thống của bố con họ vĩnh viễn luôn được pháp luật bảo vệ, nhưng Tống Thu Hàn đã không còn chấp nhận Tống Lương Ngọc điều khiển cuộc đời mình nữa.
“Nếu cần, con có thể đăng tuyên bố này lên báo.”
Tống Lương Ngọc nhìn tài liệu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Thu Hàn, hóa anh ông ta đã nuôi một thằng ăn cháo đá bát. Ông ta lạnh lùng nhìn Tống Thu Hàn, để lại một câu: “Đừng hối hận.” Rồi lập tức đứng dậy rời đi. Tống Lương Ngọc từng cho rằng với tính cách lập dị của mình thì có lẽ tới già ông ta sẽ sống khá ảm đạm, nhưng không ngờ tuổi già ảm đạm ấy lại đến nhanh như vậy. Tống Thu Hàn thật sự là con trai ông ta, tính tình rất giống ông ta.
Tống Thu Hàn cất tài liệu đi, quay đầu lại thấy dì Thượng đứng đó, hốc mắt đỏ hoe. Thật ra trong lòng anh cũng thấy tủi thân, khi còn bé anh đã lén hỏi mẹ mình: “Con có là con ruột của bố không mẹ?”
Anh thường có cảm giác mình không phải con ruột của Tống Lương Ngọc. Nếu không thì từ nhỏ đến lớn mối quan hệ giữa hai người họ đã không cứng nhắc như vậy. Anh không thể cảm nhận được tình thương của Tống Lương Ngọc, chỉ cảm thấy ông ta quá nghiêm khắc. Ông ta luôn bị ám ảnh với việc bắt Tống Thu Hàn sống theo ý của mình, giống như Tống Thu Hàn không nên có cá tính và suy nghĩ độc lập của riêng mình vậy. Sau khi mẹ anh mất, cảm giác ngột ngạt đó càng mạnh mẽ hơn.
“Con đã nghĩ kỹ chưa?” Dì Thượng hỏi anh. Bà vốn cho rằng hai bố con họ sẽ cãi nhau rất dữ dội, có lẽ cãi nhau được thì mới có thể giải quyết được nút thắt trong lòng. Nhưng họ không như vậy, họ đều rất cố chấp, lại tự xưng là thanh cao, ngay cả bây giờ đã đến mức cắt đứt quan hệ thì họ cũng không muốn nói chuyện cho rõ ràng. Người này một câu đưa đi, người kia một câu đáp về, nhìn thì có vẻ toàn những lời nói nhẹ nhàng, nhưng câu nào cũng làm tổn thương lòng người.
“Nghĩ kỹ rồi ạ. Không phải vì Lâm Xuân Nhi, mà là vì chính bản thân con.”
“Nhưng theo ông ấy thì con làm vậy là vì Lâm Xuân Nhi, ông ấy không nhìn ra được đâu.”
“Dù là vì nguyên nhân gì thì cũng không liên quan gì đến ông ấy.” Tống Thu Hàn nắm chặt tập tài liệu kia: “Chỉ khổ cho dì Thượng thôi, bố con tính tình quái đản, thích bắt nạt người khác, dì chăm bố con không biết phải chịu bao nhiêu ấm ức.”
“Ông ấy không dám bắt nạt dì đâu, cùng lắm thì mắng mấy câu. Dám chọc dì giận là dì bỏ về nước tìm con luôn, chẳng ai chăm sóc ông ấy nữa.” Dì Thượng vỗ đầu Tống Thu Hàn: “Thật ra dì Thượng cũng hơi biế n thái, dì thấy hai bố con làm ầm ĩ thành như vậy dì lại thấy vui. Dù sao cũng phải làm ầm ĩ một lần thì ông ấy mới biết sợ.”
Tống Thu Hàn gật đầu.
Anh trở về phòng của mình. Lúc này ở New York trời đã về chiều, Tống Thu Hàn nhớ lại khoảnh khắc mình bị lạc trong chiếc tàu điện ngầm cũ ở New York. Lúc đó anh đã nghĩ rốt cuộc điều gì có thể khiến anh từ bỏ tất cả những gì mình đang có để đến nước Mỹ? Tất cả những điều đó có đáng giá không? Anh làm việc chăm chỉ để sống ở thành phố này, cố gắng đến mức gần như vô cảm, nhưng anh luôn giống như một người ngoài cuộc ngay trong thành phố này. Anh không cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
Chỉ sau khi trở về nước, anh mới dần có cảm giác mình đang sống trên đời. Anh của lúc trước mất hết mọi giác quan, thần kinh, vị giác, thị giác. Nhưng sau khi về nước, ngũ giác của anh đều được như được tẩm bổ, anh bắt đầu trở lại thành một con người bằng xương bằng thịt, một con người có nhược điểm. Điều này thật sự không dễ dàng gì.
Nhiều ngày trước đó anh đã suy nghĩ liệu mối quan hệ giữa hai bố con họ có nên đi đến mức độ này không, và câu trả lời là có. Chỉ cần Tống Thu Hàn thức tỉnh ý chí của bản thân, còn bố anh vẫn mãi không chịu thay đổi thì ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT