Xe của Tống Thu Hàn chạy băng băng trên đường cái, giẫm phanh thắng gấp trước đèn đỏ ở ngã tư đường, nhớ tới ngày hôm ấy Lâm Xuân Nhi ngấn lệ nói với anh: “Em biết anh không bận tâm tới sống chết, nhưng khi anh khiêu chiến với sinh mệnh, xin anh thỉnh thoảng hãy nhớ đến em, em là một kẻ hèn nhát, không thể chịu được cảnh chia lìa thêm lần nữa.”
Anh lau mặt, đỗ xe ở ven đường, bắt buộc mình hít sâu một hơi, cố kìm nén không quay lại tìm cô, lấy di động trả lời bức thư điện tử kia: “Tôi đã bàn giao xong công việc ở khu vực Trung Quốc rồi, trong tuần này có thể trở về trụ sở phục chức.”
…
Lâm Xuân Nhi hoảng hốt đứng bên đường. Cô đã ngừng khóc từ lâu, nhưng trong lòng lại quặn thắt không chịu nổi, ngón tay mấy lần đặt lên số điện thoại của Tống Thu Hàn, nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi.
Cuộc gọi của Tiêu Muội bất ngờ gọi tới, cô run tay bắt máy, khàn giọng hỏi cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi Trần Khoan Niên nói với tớ, Tống Thu Hàn quyết định về Mỹ.”
Trong lòng Lâm Xuân Nhi lại dâng lên bão tố, cô cảm thấy trái tim của mình sắp hoang toàn rồi: “Khi nào?”
“Anh ấy sắp về nước Mỹ mà cậu không biết à? Ngày kia sẽ về.”
Nước mắt của Lâm Xuân Nhi rơi xuống mà không hề báo trước. Cô nức nở nói với Tiêu Muội: “Cậu có thể đến đón tớ được không? Tớ không tìm thấy đường về nhà nữa rồi.”
Khi Tiêu Muội chạy đến nơi thì thấy Lâm Xuân Nhi ngồi ven đường, như vừa trải qua một hồi sương giá. Lần trước cô ấy thấy Lâm Xuân Nhi như vậy là năm bố cô qua đời, cô ấy tìm được cô trong căn nhà cũ của cô, không ra hình người. Cô ấy đưa Lâm Xuân Nhi về nhà mình, đưa quần áo mới, đồ ăn vặt của mình hết cho cô, cùng cô vượt qua quãng thời gian vất vả ấy.
Lần này Tiêu Muội vẫn không hỏi nhiều, chỉ bước tới ôm cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Suốt đường Lâm Xuân Nhi không nói gì, vừa vào nhà đã lập tức nằm lên giường.
Tiêu Muội ngồi bên giường cô, hỏi cô: “Có cần gọi Tống Thu Hàn đến không?”
“Đừng.” Lâm Xuân Nhi giữ chặt cô ấy: “Bọn tớ đã chia tay rồi, đừng gọi Tống Thu Hàn, cũng đừng nói với Trần Khoan Niên, được không? Xin cậu đấy.”
“Được.”
Bàn tay Tiêu Muội đặt lên gò má Lâm Xuân Nhi, gò má của cô nóng bỏng, hình như cô ốm rồi. Cô ấy bèn đứng dậy nấu mì cho cô. Khi bị ốm Lâm Xuân Nhi thích ăn mì cà chua nhất, mì phải nấu thật mềm, nước lèo phải đậm vị, Tiêu Muội đã sớm quen tay hay việc, sau đó bưng tô mì đến bên giường Lâm Xuân Nhi, dỗ cô: “Ngoan nào, cậu ngồi dậy đi, chúng ta ăn chút mì rồi lại uống thuốc.”
“Nhưng tớ không muốn ăn.”
“Là ai bảo kệ mẹ bọn đàn ông? Chia tay thì chia tay thôi.” Tiêu Muội cười khẽ: “Cậu dậy ăn cơm đi, không thì tớ sẽ gọi điện cho bí thư để bí thư mắng cậu.” Bí thư là biệt hiệu của mẹ Tiêu Muội, hồi Tiêu Muội học cấp ba chơi thân với Lâm Xuân Nhi, thường xuyên dẫn Lâm Xuân Nhi về nhà. Bí thư thích Lâm Xuân Nhi, sau khi cô mất bố, bà ấy lại càng coi cô như con gái của mình.
Lâm Xuân Nhi ngồi dậy, lắc đầu: “Đừng, tớ ăn.” Nhưng cô nâng tay lên rồi lại buông xuống, lại bắt đầu đùa giỡn Tiêu Muội: “Đút cho tớ đi.” Tiêu Muội nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng mì sợi rồi nói với cô: “A…” Bảo cô há miệng.
Lâm Xuân Nhi ăn từng miếng mì, Tiêu Muội lại lấy thuốc hạ sốt cho cô uống, sau đó thay đồ ngủ nằm bên cạnh cô.
“Có thể kể cho tớ nghe được không?” Tiêu Muội hỏi cô.
“Không được.” Những chuyện ấy Lâm Xuân Nhi không muốn nhớ lại lần nữa. Cô đỏ mắt quay sang nhìn Tiêu Muội: “Sang năm Trần Khoan Niên sẽ về nước Mỹ hả?”
“Ừ, nói là định đặt vé ngày kia sẽ đi cùng Tống Thu Hàn luôn.”
Tảng đá trong lòng Lâm Xuân Nhi buông xuống. Trần Khoan Niên cũng đi cùng thì có thể chăm sóc cho Tống Thu Hàn. Người kiên cường như Tống Thu Hàn, trở về một khoảng thời gian sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, sau đó bước tới tiền đồ của anh, rồi lại tìm một cô gái mà anh thích để kết hôn, gia đình hòa thuận, vạn sự như ý. Sẽ không khó đâu.
Di động của Tiêu Muội đổ chuông, cô ấy lấy di động ra: “Í, bí thư vẫn chưa ngủ cơ à?” Cô ấy đang diễn kịch cho Lâm Xuân Nhi xem, lúc nấu mì cô ấy đã lén lút nhắn tin cho mẹ mình: “Xuân Nhi gặp phải khúc mắc không thể vượt qua, mẹ giúp cậu ấy đi.”
Tiêu Muội bắt máy, làm nũng với mẹ: “Đã khuya thế này rồi, không cho người ta ngủ à?”
Bí thư cười sang sảng: “Đấu địa chủ thua mấy ván, con cho mẹ xem con gái Xuân Nhi của mẹ nào.”
“Con gái Xuân Nhi của mẹ đang bị ốm đây này.”
“Thế thì mẹ lại càng phải xem.”
Tiêu Muội quay sang hỏi Lâm Xuân Nhi: “Có nói chuyện với bí thư không?”
“Có.”
Tiêu Muội đưa điện thoại sang, đầu của hai người kề sát bên nhau, trong điện thoại là một bà cụ rõ ràng trông rất hiền lành, đang cười nhìn họ. Thấy đôi mắt sưng tấy của Lâm Xuân Nhi, bà hỏi: “Xuân Nhi của dì không sao chứ?”
Lâm Xuân Nhi lắc đầu rồi lại gật đầu, nước mắt lập tức rơi xuống. Hôm nay cô bị rút gân lột xương, nỗi đau này khiến cô sắp không chịu nổi nữa.
“Có muốn ăn sườn xào chua ngọt với thịt thăn xào măng của dì không?” Bí thư hỏi cô.
“Muốn ạ.”
“Thế để bây giờ dì đi mua vé, hai đứa ngủ trước đi.” Đến khi cúp điện thoại, Tiêu Muội cười nói: “Bí thư nhà ta lại nổi tính làm gì cũng muốn làm ngay rồi.”
Hai tay Tiêu Muội cầm tay cô, nói: “Lúc nào cũng là cậu chăm sóc tớ, dẫn đường cho tớ. Tớ trả lại những lời mà trước kia cậu từng nói với tớ cho cậu, chưa bao giờ có ai thật sự vững như thành đồng, nếu gặp phải chuyện không thể vượt qua thì cứ khóc một lần càn quấy một lần, hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường, cuộc sống vẫn phải tiếp tục bươn chải. Đêm nay tớ đồng ý cho cậu đau khổ, nhưng ngày mai ai ức hiếp cậu, chúng ta sẽ ức hiếp lại kẻ đó.”
Không ức hiếp lại được, Lâm Xuân Nhi thầm nói, đó là bố của Tống Thu Hàn. Dù ông ta nói gì, từng làm việc gì thì ông ta cũng từng có ơn với tớ. Sức khỏe ông ta không được tốt, tớ cứ phải đưa ông ta vào ICU rồi đưa vào quan tài mới buông tha sao? Nhưng cô vẫn gật đầu: “Ngày mai thức dậy, tớ vẫn sẽ là một trang hảo hán.”
Khi cô tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt. Cô đứng dậy ra ngoài xem, thấy bí thư đang bận rộn trong bếp, thấy cô đứng dậy thì đẩy cô nằm về trên giường: “Cứ nằm đi.”
Lâm Xuân Nhi làm nũng với bà ấy: “Không đâu ạ.” Cô tựa đầu vào vai bà ấy: “Con còn tưởng dì nói đùa chứ.”
“Dì nói đùa với mấy đứa vịt giời tụi bay bao giờ? Đúng lúc gần đây dì đang ngứa mắt ông già kia, ra ngoài giải sầu một chuyến cũng tốt.” Bí thư lưu loát chặt xương sườn bỏ vào nồi rán lên, sau đó quay sang nhéo má Xuân Nhi: “Chuyện lớn cỡ nào thế hả? Bé con?”
“Là con không có tiền đồ.”
“Xí! Xuân Nhi nhà mình có tiền đồ nhất!” Rõ ràng Bí thư không ủng hộ: “Con nhìn Xuân Nhi nhà mình đi, xuất thân từ thành phố hạng ba của chúng ta đến thành phố lớn, quản lý một công ty lớn cỡ này, còn làm nhiều việc tốt như thế, sao lại bảo là không có tiền đồ? Những kẻ nói con không có tiền đồ đều là lũ xàm ngôn! Nếu dám đứng trước mặt dì, dì sẽ dùng thìa xào đồ ăn này đánh chết nó luôn.”
“Đúng, hất cả dầu sôi lên mặt kẻ đó nữa!” Tiêu Muội đứng ở cửa phòng bếp, mấy người cười ra tiếng.
Thực ra Lâm Xuân Nhi biết mình có thể vượt qua được. Mới đó Tống Thu Hàn đã quay về luôn, hai người cũng chỉ yêu nhau trong thời gian ngắn ngủi, nếu đặt trong cuộc đời dài đằng đẵng của con người thì thậm chí còn không đáng nhắc đến. Cô chỉ không chấp nhận được việc bố của Tống Thu Hàn lại sỉ nhục bố mình, sỉ nhục mình như thế. Mà cô lại không muốn vạch trần vết thương năm xưa cho Tống Thu Hàn thấy, đây là lần đầu tiên trong đời cô làm kẻ trốn chạy. Huống chi, Tống Thu Hàn ở nước Mỹ thật sự có tiền đồ rộng mở, đã sớm trải đường sẵn sàng cho anh rồi, chỉ cần anh đi từng bước là được, đời này của anh có thể giảm bớt rất nhiều khó khăn.
Bí thư nấu cơm rất ngon, cực kỳ ngon. Năm ấy Lâm Xuân Nhi cứ như mất hồn, không ăn được một hạt gạo, chỉ thu lu trong phòng Tiêu Muội không chịu đi đâu. Bí thư đổi đủ các món nấu cơm cho cô. Có một ngày cô đi vệ sinh, nghe thấy bí thư nói chuyện với bố của Tiêu Muội trong nhà bếp: “Con bé đáng thương thế này, không ăn một miếng cơm nào cả, ông ra ngoài mua thêm món khác đi, món nào tôi cũng nấu một ít.” Tình thân mà cả đời này Lâm Xuân Nhi cho rằng mình sẽ không còn cơ hội có được bỗng chốc bao phủ cô. Tối hôm đó cô ăn rất nhiều, bí thư rất vui, không nhịn được mà nhéo má Lâm Xuân Nhi: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này cứ phải mũm mĩm lên trông mới xinh.”
Lâm Xuân Nhi cúi đầu, nước mắt rơi xuống bát, bí thư cuống lên: “Ôi chao ơi, có phải dì nhéo đau con không? Tay của dì không biết nặng nhẹ, dì…”
Lâm Xuân Nhi cầm tay bí thư dán lên mặt mình, ngước mắt nhìn bà ấy. Cô gái mới hai mươi tuổi nhưng nỗi đau trong mắt lại như muốn nhấn chìm người ta đến nghẹt thở. Đôi mắt bí thư đỏ hoe, nói với cô: “Không sao đâu Xuân Nhi, về sau nơi này chính là nhà của con.”
Mà nay Lâm Xuân Nhi đã không còn là cô của năm ấy nữa, khi đó cô yếu ớt đến mức không chịu được một kích.
Bí thư nấu cơm rất ngon, Lâm Xuân Nhi cắm mặt ăn cơm cả buổi tối, lúc này mới cảm thấy hòa hoãn lại một chút. Bố cô thích sườn xào chua ngọt, Lâm Xuân Nhi cũng di truyền sở thích của bố. Bí thư biết lượng cơm ăn của cô nên còn cố ý nấu hai đĩa, muốn cho cô ăn hết một đĩa, vừa nhìn cô ăn vừa nói: “Ngày mai là ngày đón ông Táo, hết Tết dì mới về.”
“Mẹ không cần bố con nữa à?” Tiêu Muội hỏi bà ấy.
“Cho lão già đó tự chơi một mình đi. Người ở quê đông như thế, ông ấy còn ước gì mẹ không lải nhải bên tai ông ấy ấy chứ. Năm nay mẹ ở lại đây ăn Tết với hai cô con gái của mẹ, ba người phụ nữ chúng ta chơi lớn một lần đi.” Bí thư nháy mắt với Lâm Xuân Nhi.
“Chơi lớn gì ạ?” Tiêu Muội hỏi bà ấy.
“Chúng ta tới Thái Lan mát xa!” Bí thư nói đùa.
…
Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng nở nụ cười.
Ăn cơm xong, bí thư lại đẩy Lâm Xuân Nhi lên giường nằm, dặn dò cô: “Không được làm việc đâu đấy, dưỡng bệnh cho cẩn thận.”
“Nhưng con có bị sao đâu.”
“Sao lại không bị sao? Mặt con còn trắng bệch kia kìa! Con dám bật máy tính lên là dì sẽ liều mạng với con đấy.”
Lâm Xuân Nhi hết cách với bà ấy, đành phải gọi điện thoại cho Tiểu Hỷ, nói nếu có việc gấp thì gọi cô, sau đó nằm thừ trên giường chẳng có gì làm. Đảo mắt thấy cửa trượt của tủ đồ bị mở ra, bên trong treo một bộ đồ ngủ nam màu lam đậm, cô mua cho Tống Thu Hàn mặc. Bộ đồ đó không có một nếp nhăn, cô đã nghiêm túc ủi phẳng; đôi tất mua cho Tống Thu Hàn đặt trong ngăn tủ đầu giường, từng đôi được cuộn ngay ngắn chỉnh tề; không chỉ có thế, trên ngăn kéo đầu giường của cô còn bỏ bao cao su.
Cả đời cô chỉ toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy, quyết định muốn đi tiếp với anh, cho dù cô vô cùng e ngại mối quan hệ thân mật. Cô rất nhớ Tống Thu Hàn, cô chưa bao giờ nhớ nhung một người đàn ông đến thế, không biết khi nào nỗi nhớ sâu sắc ấy sẽ phai nhạt, nhưng cô rất nhớ anh.
Lâm Xuân Nhi mở di động, thấy bức ảnh chụp chung vào ngày giao thừa của họ. Tống Thu Hàn cười rất vui vẻ, ánh sáng êm dịu trong mắt thấm vào người cô. Cô nhìn thật lâu, nghĩ đến chuyện cả đời này cô sẽ không bao giờ được chụp ảnh chung với anh nữa, lại hơi đau buồn.
Khi cô đang trằn trọc trên giường thì Tống Thu Hàn đang thu dọn hành lý trong nhà. Anh đã cả ngày không nói năng câu gì rồi.
Thấy hành lý của anh rất đơn giản ít đồ, dì Thượng hỏi: “Về bên kia rồi mua tiếp hả?”
“Vâng.” Tống Thu Hàn đáp một tiếng, chỉ đựng quần áo và đồ dùng cá nhân của mình.
Tống Lương Ngọc đi vào phòng anh, thấy hành lý của anh nhẹ nhàng thì cũng hỏi anh: “Không mang theo mấy món à?”
“Con không.”
“Về bên đó mua cũng được.” Tống Lương Ngọc đi đến trước mặt Tống Thu Hàn, hiếm khi vỗ vai anh, đặt tay lên vai anh rồi nắm mạnh: “Con có thể đưa ra quyết định này, bố rất vui mừng.”
“Tiền đồ quan trọng.” Tống Thu Hàn đáp lại ông ta một câu, sau đó nói với ông ta: “Con hơi mệt rồi, muốn ngủ một lát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT