Tống Thu Hàn về nhà, thấy Tống Lương Ngọc đang tưới hoa, bèn đứng bên cạnh nhìn ông một lúc lâu. Hoa của dì Thượng đã chết một đám, sau khi trở về bà ấy lại ra chợ mua ít hoa, căn nhà sáng sủa tràn đầy mùi thơm của hoa, nhìn từ bên ngoài là cảnh tượng tốt đẹp ấm áp mà bồng bột. Tống Thu Hàn kéo ghế ngồi xuống, khẽ hỏi Tống Lương Ngọc: “Người bạn cũ mà bố muốn gặp là ai thế? Mấy ngày nay không thấy bố ra ngoài.”

“Tối nay sẽ gặp.” Tống Lương Ngọc đặt bình tưới cây sang một bên, cầm khăn lau tay, nói: “Sao vậy?”



“Không có gì.” Tống Thu Hàn nhìn ông, vẻ mặt Tống Lương Ngọc rất bình thản, ông càng như vậy thì Tống Thu Hàn lại càng cảm thấy ông kỳ lạ. Anh xoay người lên lầu, gọi điện cho Khương Phương Lộ: “Anh điều tra giúp tôi xem bài bóc phốt Lâm Xuân Nhi là do bên truyền thông nào nhận bài, do ai đăng tải.”

“Tôi đang thu thập bằng chứng rồi, có vẻ đám ranh con này đều ùa đến có tổ chức, muốn làm hại Lâm Xuân Nhi.”

“Tôi còn muốn biết người đăng bài đầu tiên từng liên lạc với ai, mà người lên kế hoạch gửi bản thảo đã từng liên lạc với ai.”

“Sao vậy? Anh có đối tượng nghi ngờ à?”

“Tạm thời không tiện tiết lộ.”

Tống Thu Hàn ngồi trên giường, xem bài viết bóc phốt tràn đầy ác ý, viết Lâm Xuân Nhi thành một người phụ nữ thực dụng trước kia nghèo khó một lòng muốn gả cho người giàu. Trái tim của Tống Thu Hàn siết chặt, anh không muốn Lâm Xuân Nhi bị nói xấu đến nỗi này. Thế là lần đầu tiên anh chủ động cầm điện thoại gọi cho Kiều Hạn Văn, đầu dây bên kia bắt máy, giọng Kiều Hạn Văn hơi mỏi mệt: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh đã xem bài viết kia chưa? Bài viết thảo luận chi tiết về Lâm Xuân Nhi.”

“Xem rồi.”

“Sao đến bây giờ anh vẫn chưa bác bỏ tin đồn?”

“Vương Cẩn gặp tai nạn giao thông rồi.”

“Để tôi đánh tiếng với phía nội bộ giúp anh, bây giờ anh ra mặt đính chính tin đồn đi. Công ty của Lâm Xuân Nhi đã phục vụ cho anh một đoạn thời gian, có lẽ anh cũng hiểu cô ấy. Tôi cũng tin rằng anh không muốn cô ấy chịu tổn thương như thế này, tôi muốn cùng anh giải quyết chuyện này.” Tống Thu Hàn ít nhiều gì cũng hiểu về Kiều Hạn Văn, nếu cứ cứng chọi cứng với anh ta thì anh ta sẽ không bao giờ chịu thua.

“Được, tôi nên nói thế nào đây?”

“Nói những gì mà anh nên nói. Nói những gì anh thấy, anh hiểu Lâm Xuân Nhi là người thế nào mà. Nói sao để giảm bớt sự phức tạp mang lại cho công việc và cuộc sống của cô ấy. Đồng thời, nếu anh đồng ý thì xin hãy làm sáng tỏ tin đồn tình cảm của hai người.” Tống Thu Hàn nói rất chân thành: “Tôi và Lâm Xuân Nhi đến với nhau không dễ dàng gì, nỗi vất vả trong đó chỉ có chính chúng tôi mới biết được. Tôi cũng biết anh có hứng thú với Lâm Xuân Nhi, kể từ hôm đó anh tự dưng đứng trên sân khấu tặng hoa cho cô ấy là tôi đã biết rồi. Tôi vẫn luôn cho rằng nếu đã thích một ai thì nên bảo vệ cô ấy chu đáo, chứ không phải không ăn được thì đạp đổ. Anh có đồng ý giúp tôi không?”

“Trước kia tôi không biết mấy bài viết tin đồn đó, tôi cũng muốn đính chính tin đồn, nhưng Vương Cẩn lại xảy ra tai nạn giao thông trước ngày bác bỏ tin đồn, đến giờ vẫn nằm trong ICU không biết sống chết thế nào. Tôi đã liên lạc với cánh truyền thông một lần nữa rồi, nếu anh có phương pháp nhanh hơn thì cứ dùng cách của anh.” Nghe Kiều Hạn Văn có vẻ rất mỏi mệt: “Nhưng có một điều anh đã nhầm, tôi không chỉ có hứng thú với Lâm Xuân Nhi, tôi bị tình yêu sét đánh với cô ấy, tôi thật lòng thích cô ấy.” Kiều Hạn Văn cúp máy.

Tôi thật lòng thích cô ấy, điều này cũng không kỳ lạ. Tống Thu Hàn thầm nghĩ, một người phụ nữ như Lâm Xuân Nhi, không cần biết người đối diện là ai, cô ấy chỉ cần làm chính cô ấy là đã có vô số đàn ông ái mộ cô ấy. Khương Phương Lộ, Kiều Hạn Văn, có lẽ vẫn còn rất nhiều người khác nữa.

Anh làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, không muốn chờ thêm một giây nào nữa, bảo người nhanh chóng liên lạc với bên truyền thông, đồng thời tìm một cao thủ xử lý khủng hoảng truyền thông để viết bài đính chính tin đồn và bài trả lời phỏng vấn của phóng viên giúp Kiều Hạn Văn. Mọi người đều rất nghiêm túc, đưa ra hạn hoàn thành sớm nhất là chiều mai. Tống Thu Hàn trả lời OK, sau đó lại xuống lầu.

Tống Lương Ngọc đã tưới hoa xong, giờ đang ngồi trước cửa sổ ngắm ánh chiều tà ngoài trời, ánh mắt khép hờ, có vẻ rất hưởng thụ cảnh đêm hiu quạnh này. Tống Thu Hàn cầm ly nước ấm ngồi xuống bên cạnh ông: “Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết rơi.”

“Tuyết rơi thì tốt, tuyết có thể chôn vùi những thứ xấu xí.” Tống Lương Ngọc gõ ngón tay lên bàn, đây là động tác theo thói quen của ông khi suy nghĩ chuyện gì đó.

“Khi tuyết tan cũng có thể chiếu rọi lòng người.” Tống Thu Hàn đáp lại một câu, sau đó vươn tay gảy bông hoa vừa nảy mầm trong chậu: “Bố có muốn gặp Lâm Xuân Nhi không?” Anh chợt hỏi như vậy.

“Không cần đâu, lần này qua lại vội vàng, hai đứa yêu nhau cũng không lâu, gặp phụ huynh thì hơi sớm.”

“Khi nào mới phù hợp?”

“Sau một năm nữa chăng?” Tống Lương Ngọc quay sang nhìn anh. Tống Thu Hàn cực kỳ giống ông hồi còn trẻ, bất kể là nét mặt hay cử chỉ, chẳng qua tính cách không giống. Cả đời Tống Lương Ngọc chưa bao giờ đau khổ vì tình, cầm lên được thì cũng buông được, còn Tống Thu Hàn lại hồ đồ trong chuyện tình cảm. Tống Lương Ngọc nhớ lần trước ông về nước từng cãi cọ một trận với mẹ Tống Thu Hàn. Giọng nói đè nén của Du Thư Nam nói với ông: “Chúng ta có quyền lợi gì mà cứ thế đưa thằng bé ra nước ngoài? Thằng bé không muốn đi thì không đi! Nó có tự do của nó! Nó có quyền tự do yêu người khác!” Giây phút ấy Tống Lương Ngọc vô cùng thất vọng, ông được kế thừa gia nghiệp, hơn nữa cũng không ngừng cố gắng, cho nên chỉ mong Tống Thu Hàn có thể phấn đấu một chút để kế thừa thành tựu của mình. Ông thở dài nói: “Bố già rồi, chuyện của thanh niên các con bố không quản được nhiều. Ngay cả cuộc sống của mình còn tốn công sức thì hơi đâu mà quản nhiều như vậy?”

“Vâng.” Thực ra Tống Thu Hàn nghi ngờ Tống Lương Ngọc. Ông vừa về nước là Lâm Xuân Nhi đã lập tức lâm vào phiền phức, nhưng anh không có bằng chứng.

“Công ty của con yêu cầu con về ngay, con sẵn sàng chưa?” Tống Lương Ngọc hỏi ông ta.

“Sẵn sàng rồi ạ, cũng chỉ là một cuộc đàm phán dài dòng thôi.” Lẽ ra công ty sẽ không cố chấp với một nhân viên đến thế, nhưng Tống Thu Hàn nắm giữ mấy khách hàng lớn nhất của công ty, nếu lúc này anh có động thái khác thì sẽ gây bất lợi cho công ty. Công ty cân nhắc nhiều lần rồi yêu cầu anh trở về chức vị trước thời hạn. Tống Thu Hàn còn chưa nói với Lâm Xuân Nhi chuyện này, cô đã gặp rất nhiều phiền phức, anh không muốn khiến cô thêm phiền lòng.

“Quyết tâm ở lại trong nước à?”

“Vâng.”

“Trong nước có gì tốt?”

“Mặt trăng nước ngoài chưa chắc đã tròn.” Tống Thu Hàn nhìn Tống Lương Ngọc: “Con vẫn không hiểu tại sao bố lại cố chấp với nước Mỹ. Con đã đi theo bố, cũng từng chứng kiến, từng phấn đấu trên mảnh đất ấy, nhưng sau khi về nước, con vẫn cảm thấy thổ nhưỡng trong nước phù hợp để con phát triển hơn. Con sống trong nước vô cùng vui sướng.”

“Là vì Lâm Xuân Nhi nên mới vui sướng chứ gì?” Tống Lương Ngọc khẽ khịt mũi.

“Rốt cuộc thành kiến của bố đối với Lâm Xuân Nhi đến từ đâu? Bố đã từng gặp cô ấy chưa? Biết cô ấy là người như thế nào chưa?” Tống Thu Hàn không trả lời câu hỏi của Tống Lương Ngọc mà hỏi ngược lại ông.

“Bố không có thành kiến với cô ta.” Tống Lương Ngọc nhún vai: “Đây là ảo giác của con thôi.”

“Nhưng bố nói cô ấy dung tục.”

“Dung tục là chỉ khí chất của một người phụ nữ. Khí chất của Phương Gia Lỵ là cao quý, còn khí chất của Lâm Xuân Nhi là dung tục. Bố có thể phân biệt rõ khí chất.”

“Thế thì lạ quá, trong mắt con lại hoàn toàn trái ngược.”

“Chúng ta không thảo luận chuyện này, dù sao con cũng đã yêu đương rồi, sớm ngày kết hôn sinh một đứa con. Bố ở nước Mỹ không nhúng tay được nhiều như thế, chỉ cần con sống vui vẻ là không còn gì tốt hơn nữa.” Tống Lương Ngọc lại sửa lời, nghe vô cùng kỳ quặc.



Buổi trưa sau khi quay video bác bỏ tin đồn xong, Lâm Xuân Nhi nhận được điện thoại của Tiêu Khả. Tiêu Khả rõ ràng đang khóc, nói mời cô đến bệnh viện một chuyến, Lâm Xuân Nhi không hỏi nhiều mà thay quần áo rồi lập tức đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt bên khoa quốc tế, Lâm Xuân Nhi thấy Viên Như nằm trên giường bệnh.

“Bác sĩ nói may mà phát hiện sớm.” Đôi mắt Tiêu Khả đỏ hoe: “Lúc em vào nhà, chị ấy đã nằm trên sofa, cổ tay chảy máu.”

Lâm Xuân Nhi bước tới ôm cô ấy an ủi, sau đó hỏi cô ấy: “Tôi có thể vào phòng thăm cô ấy không?”

“Được ạ. Chị ấy muốn gặp chị.”

Trong lúc hôn mê, Viên Như thấy xung quanh mình chỉ toàn bóng tối, sau đó ánh sáng chợt thay đổi, cô ấy nằm trong khu vườn toàn là hoa anh túc, nắng gắt đốt người khiến cô ấy không thể mở mắt. Cô ấy đứng dậy đi về phía trước, không biết đi bao lâu bao xa thì thấy một cô bé ngồi dưới tàng cây, là cô ấy của năm mười sáu tuổi, mặc một bộ váy trắng, vẫn chưa chịu hết đau khổ trên đời. Cô ấy ngồi bên cạnh mình của năm mười sáu tuổi, nhận thấy cô bé ấy xê dịch sang một bên, miệng oán giận: “Trên người chị có mùi là lạ.”

“Mùi gì?”

“Mùi cống thoát nước.”

Viên Như thất thanh òa khóc: “Chị là em trong tương lai đây, vì sao em lại ghét bỏ chị?”

Cô gái ấy khó tin đẩy cô ấy ra: “Tôi sẽ không bao giờ biến thành chị! Không bao giờ!”

Sự thất vọng của con người sẽ được tích lũy dần dần, còn nỗi tuyệt vọng thì chỉ nảy sinh trong chớp mắt.

Viên Như thường xuyên muốn thử cảm giác lưỡi dao mỏng tanh kia cứa lên cổ tay sẽ có cảm giác gì. Nhưng cô ấy yêu cái đẹp nên năm lần bảy lượt quơ lưỡi dao trên cổ tay mà vẫn chưa bao giờ thật sự cứa xuống.

Khi Lâm Xuân Nhi vào phòng, Viên Như mở mắt ra, vẻ mặt mỏi mệt, nụ cười xa xăm, cứ như vừa trải qua một hồi đi bộ dài dòng: “Có phải trông xấu lắm không?”

“Không xấu chút nào, giống người đẹp ốm yếu.”

Lâm Xuân Nhi ngồi trên ghế nhỏ bên giường Viên Như, chống tay lên đầu gối nhìn cô ấy. Thực ra cô hơi tò mò, lẽ ra Viên Như cũng có mấy người bạn, cô ấy có thể thông báo cho bất cứ ai, nhưng lại cứ phải thông báo cho cô. Lâm Xuân Nhi rất đau lòng, nếu chưa bao giờ gặp Viên Như thanh xuân vô địch thì có lẽ trong lòng cô sẽ không đau đớn như lúc này.

Đôi mắt cô đỏ hoe chỉ vào cổ tay của Viên Như, khẽ hỏi cô ấy: “Đau không?”

Viên Như khẽ lắc đầu: “Không đau, không có cảm giác gì cả.”

Lâm Xuân Nhi không biết nên nói gì nữa. Khi cô ngồi trong phòng chờ máy bay gặp Viên Như đã có linh cảm cô ấy bị bệnh, hôm ấy trong khu phố nước ngoài Thập Lý, cô ấy bỗng sụp đổ, càng khiến cô xác nhận điều này. Cô vốn tưởng rằng can thiệp tâm lý vẫn còn kịp, nhưng không ngờ cô ấy lại ra tay một cách dứt khoát, cứ như thể không còn lưu luyến gì với cơ thể này.

Lúc bố cô rời đi cũng có tâm trạng thế này sao? Cảm giác như trên đời này không còn thứ gì đáng để ông ấy ngắm lâu thêm một chút, chỉ muốn mau chóng chết đi để được giải thoát.

Cô lẳng lặng bầu bạn với Viên Như một lát, y tá gõ cửa ra hiệu cho cô nên rời đi. Cô đứng dậy, lại ngồi xổm bên giường Viên Như, nhẹ giọng nói với cô ấy: “Viên Như, cậu biết trong trí nhớ của tôi cậu trông như thế nào không? Hồi ấy trường học có rất nhiều bạn nữ, nhưng tôi thích ngắm cậu nhất. Cậu có mái tóc rất dày, mặc váy dài đứng trên sân bóng tựa như một bức tranh đẹp đẽ. Hồi ấy tôi soi gương cũng sẽ lén lút bắt chước cậu, bắt chước gương mặt tươi cười của cậu dưới ánh nắng, tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng cậu ca hát trên sân khấu, các bạn nam la hét bên dưới. Sau này tôi đã sinh sống ở thành phố này nhiều năm, thấy cậu trên biển quảng cáo khổng lồ trong trung tâm thương mại đều sẽ dừng chân ngắm lâu một chút. Tôi cũng xem tiết mục của cậu, bài phỏng vấn của cậu, tôi nghe cậu kể thời niên thiếu cậu từng yêu một người.” Lâm Xuân Nhi rơi lệ: “Vì tôi đã thấy cậu của hồi ấy nên càng mong chờ tương lai của cậu. Hứa với tôi, sống sót tiếp có được không?”

Khóe miệng Viên Như run rẩy, cuối cùng rơi nước mắt.

Lâm Xuân Nhi lau nước mắt cho cô ấy: “Tôi sẽ còn đến thăm cậu, hứa với tôi, bảo trọng thân thể.”

Những năm gần đây, đề tài sống và chết thường xuyên hiện lên trong đầu Lâm Xuân Nhi. Cô không sợ cái chết, cũng không sợ sống sót. Cô lau nước mắt bước ra bệnh viện, đứng trên đường phố huyên náo, bỗng không biết nên đi về đâu. Trần gian rất khổ, những người trông có vẻ hãnh diện lộng lẫy thật ra cũng có nỗi khổ không thể giãi bày. Cứ nhìn những người vẻ mặt tất bật đi trên đường đi, cho dù trên mặt họ mang theo nụ cười thì đa phần trong lòng cũng che giấu nỗi đau. Mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu trái tim sụp đổ, rồi lại có bao nhiêu trái tim được xây đắp lại. Tóm lại cuộc sống sẽ không được mỹ mãn, kiểu gì cũng sẽ thiếu một góc.

Điện thoại đổ chuông, Lâm Xuân Nhi bắt máy.

Một giọng nói ôn hòa vang lên từ điện thoại: “Cô Lâm Xuân Nhi phải không?”

Lâm Xuân Nhi sửng sốt, trả lời: “Tôi đây, xin hỏi ai vậy ạ?”

“Tôi là bố của Tống Thu Hàn. Lát nữa tôi muốn gặp cô một lần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play