Sau khi xuống máy bay, Tiêu Muội và Trần Khoan Niên cãi nhau một trận, lý do là một bạn tình cũ của Trần Khoan Niên lại liên lạc được với Tiêu Muội trên mạng, gửi ảnh chụp cũ của họ cho cô ấy, đồng thời hỏi: “Anh ấy vẫn nhiệt tình như xưa chứ? Còn thích chơi lắm trò như xưa không?” Trần đầy khiêu khích.
Điều này nằm ngoài dự đoán của Tiêu Muội.
Kinh nghiệm ít ỏi trong mối tình chóng vánh kia của cô ấy không đủ để chống đỡ cốt truyện máu cún cỡ này. Cô ấy nắm chặt di động không biết nên làm thế nào cho phải, đành phải đưa điện thoại cho Lâm Xuân Nhi xem. Bức ảnh đó rất rõ nét, rõ ràng là cô gái kia chụp ảnh sau khi ân ái. Lâm Xuân Nhi muốn khuyên cô ấy, cô ấy lại gửi bức ảnh cho Trần Khoan Niên, hỏi anh ta: “Anh còn bao nhiêu chuyện xấu xa chưa nói với em?”
Trần Khoan Niên nhìn bức ảnh, bỗng chốc khó có thể biện bạch ngay được, chỉ trả lời: “Đã bảo không nhắc đến chuyện quá khứ cơ mà?” Nghe cứ như Tiêu Muội đang cố tình gây sự vậy.
Tiêu Muội không trả lời anh ta. Trong lòng cô ấy ngột ngạt không thể miêu tả, trong mắt cô ấy, đây là do Trần Khoan Niên không xử lý sạch sẽ. Sau khi về nhà, cô ấy chặn Trần Khoan Niên ngoài cửa nhà Lâm Xuân Nhi, nói với anh ta: “Chúng ta đều bình tĩnh lại đi, rất nhiều chuyện phải suy nghĩ rõ ràng, hôm nay em không dọn nữa, nếu cứ thế sống chung thì sẽ không có trách nhiệm với cả hai ta.”
Trần Khoan Niên hơi tức giận: “Cô ta có cam lòng hay không thì liên quan gì tới anh? Chẳng lẽ anh có thể ngăn cản cô ta không liên lạc với em chắc? Sau này ngày còn dài lắm, cách xử lý của em kiểu này quá ấu trĩ.”
“Nếu anh có một quá khứ không phóng túng như thế, quá khứ của anh sạch sẽ một chút thì sẽ không có phiền phức như hôm nay. Anh nói đúng không?”
“Anh đã nói với em rồi, quá khứ không thể quay lại! Nếu em cứ vin vào quá khứ không buông ra thì cứ chia tay cho rồi!”
“Được, chia tay đi.”
Tiêu Muội đóng cửa, sau đó lại mở cửa: “Anh thích chơi chiêu trò gì? Mỗi lần anh làm t ình với người khác đều chụp ảnh với người ta sao? Anh còn có đam mê nào nữa? À phải rồi, những chuyện này đều không liên quan tới tôi. Chúng ta chia tay rồi.” Cô ấy lạnh lùng liếc Trần Khoan Niên rồi đóng sầm cửa.
… Trần Khoan Niên rất ít khi tức giận, tức giận sẽ rất khó dỗ. Anh ta đứng ngoài cửa lạnh lùng nói: “Em nói đúng, chúng ta đều nên bình tĩnh lại đã.” Sau đó xoay người rời đi.
Tống Thu Hàn đứng bên cạnh xem cảnh tượng mang tính hí kịch này, mãi tới khi Trần Khoan Niên xoay người rời đi, anh mới biết giấc mơ đẹp đêm nay được ác chiến với Lâm Xuân Nhi đã tan tành mây khói rồi. Đồng thời anh cũng cảm thấy dở khóc dở cười, rất muốn đánh cho Trần Khoan Niên ngất xỉu. Thậm chí anh còn lén mua bao cao su ở sân bay, lòng tràn đầy hân hoan cho rằng hôm nay sẽ dùng đến. Anh nháy mắt với Lâm Xuân Nhi, muốn cô khuyên Tiêu Muội nguôi giận.
Đương nhiên cô sẽ không khuyên Tiêu Muội tạm nhân nhượng vào thời điểm này. Cô đi tới trước mặt Tống Thu Hàn ôm eo anh, ngẩng đầu lên nhẹ giọng dỗ dành anh: “Đây là chuyện nằm ngoài dự đoán… Chúng ta… để hôm khác tính vậy… Hôm nay tâm trạng của Tiêu Muội không vui, em cũng không có tâm trạng.”
“Ừ.”
“Chẳng phải anh cũng phải ở bên an ủi Trần Khoan Niên sao?”
“Ừ.” Tống Thu Hàn đáp một tiếng, sau đó lẩm bẩm với Lâm Xuân Nhi: “Anh không muốn đi. Hôm nay anh đi thì ngày mai lại phải đi làm việc sớm, không biết đến hôm nào mới được gặp em.” Nguyện vọng tan biến rồi, giờ đây anh lại biến về mười sáu tuổi biết làm nũng.
Câu nói này khiến cảm xúc trong lòng Lâm Xuân Nhi rất phức tạp, chỉ ước gì có thể tìm cái góc để cẩu thả với anh một trận. Nhưng cái mà Tống Thu Hàn muốn không phải chỉ là cẩu thả với cô, anh còn muốn ôm cô ngủ ngon giấc một đêm. Cô hôn lên cằm Tống Thu Hàn: “Chờ anh quay về được không?”
“Đành vậy.” Tống Thu Hàn không nhịn được thở dài, đều là chuyện gì vậy trời!
Anh ôm Lâm Xuân Nhi thật lâu mới buông cô ra: “Đi thôi, đi dỗ cô bạn thân của em đi. Chắc giờ phút này bạn trai có cũng được mà không có cũng không sao.”
Tống Thu Hàn xuống lầu tìm Trần Khoan Niên, anh ta đang tựa vào thân xe hút thuốc. Tống Thu Hàn bước tới đứng bên cạnh anh ta: “Đêm qua vừa dỗ vừa lừa để Lâm Xuân Nhi đồng ý cho tôi vào nhà cô ấy, vui sướng cả đêm không ngủ được, còn tưởng ngày lành của tôi đã đến rồi. Ai ngờ lại thua trong tay bạn gái cũ của cậu.” Anh cười khổ một tiếng.
“Chậm trễ tiến độ giải phóng tình d/ục của cậu chứ gì?” Trần Khoan Niên dụi thuốc lá: “Thế thì cũng không thể trách tôi được, cậu phải trách ngày đèn đỏ của Lâm Xuân Nhi đến không đúng lúc.” Trần Khoan Niên phủi sạch chính mình, sau đó hỏi anh: “Rủ Loan Niệm đi uống rượu không? Chúc mừng anh em khôi phục độc thân.”
“Được.”
Họ lái xe lên núi, nhưng lại thấy rất nhiều siêu xe đỗ trước quán bar tư nhân của Loan Niệm. Đẩy cửa bước vào thì thấy trong phòng bày bàn dài, các cô gái ngồi trước bàn dài, cả phòng vô cùng xa hoa. Họ dừng bút trong tay ngẩng đầu nhìn hai vị khách đẹp trai không mời mà đến này.
Phương Gia Lỵ đứng ở đầu bên kia bàn dài, thấy Tống Thu Hàn, cảm giác xấu hổ cùng cực kia lại ùa lên. Cô ta cúi đầu nói với mọi người: “Mọi người vẽ trước đi.” Sau đó đi về phía họ, hỏi: “Đã về rồi à? Em không biết hôm nay các anh sẽ đến nên hẹn các phu nhân trong giới đến đây tổ chức hoạt động.” Cô ta giải thích với Tống Thu Hàn, sợ anh hiểu nhầm đây lại là một mưu kế của cô ta.
“Tốt lắm, bọn họ đều đang chờ cô kìa.” Trần Khoan Niên chỉ vào các phu nhân nhà giàu ngồi trên bàn dài: “Mau đi đi.” Sau đó kéo Tống Thu Hàn đi tìm Loan Niệm. Nếu Phương Gia Lỵ có mặt ở đây thì chắc chắn Tống Thu Hàn sẽ không muốn ở đây uống rượu. Cho dù Trần Khoan Niên tức giận cỡ nào thì vẫn còn lý trí, không muốn rước phiền toái cho Tống Thu Hàn, thế là kéo Loan Niệm cùng nhau ra ngoài.
Phương Gia Lỵ bước tới chặn trước mặt Tống Thu Hàn, hỏi anh: “Có thể ra chỗ khác nói chuyện được không?”
“Được.” Tống Thu Hàn cùng cô ta đứng ở chỗ xa hơn một chút.
“Hôm đó em quá chén thôi, Tống Thu Hàn, anh cũng biết con người em chưa bao giờ làm chuyện như vậy mà. Em cũng không biết hôm đó em bị sao nữa, chắc là thấy anh công khai yêu đương nên khiến em nổi điên.” Cô ta cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi: “Anh có thể tha thứ cho em không?”
Tống Thu Hàn chợt cau mày: “Cô không cần phải nghiêm túc đến mức này. Những lời mà tôi nói với cô ngày hôm ấy, cô không cần để bụng lắm đâu. Giữa cô và tôi vốn trong sạch, quá mức để bụng lại thành ra cứ như có chuyện gì mờ ám.”
“Em sắp đi rồi, trước Tết sẽ đi, sau này có lẽ sẽ quay về mỗi quý một lần.”
“Vậy chúc cô công việc thuận lợi.” Tống Thu Hàn xoay người rời đi.
Phương Gia Lỵ xuyên qua cửa sổ quán bar nhìn họ rời đi, trong lòng không thể yên ổn. Chú Tống nói với bố cô ta là bảo cô ta đừng sốt ruột, cứ kiên nhẫn chờ, bây giờ Tống Thu Hàn chỉ bị ma xui quỷ khiến thôi, trai hư sớm muộn gì cũng sẽ quay đầu. Nhưng cô ta thấy vẻ mặt và lời nói của Tống Thu Hàn rõ ràng là không có khả năng đến với cô ta, cô ta không biết chú Tống bảo mình chờ một chút là muốn chờ cái gì. Trong lòng cô ta đau khổ, lại không muốn biểu lộ trước mắt người bên cạnh, bèn nở nụ cười với mọi người: “Vừa rồi chỉ là người bạn không thân thôi, chúng ta tiếp tục nào.”
Bên kia Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội ngồi đối diện với nhau trong nhà. Tiêu Muội đói bụng, Lâm Xuân Nhi nấu hai tô mì trứng cà chua, nhưng cô ấy cầm đũa thật lâu vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ thật sự rất đáng thương.
Lâm Xuân Nhi nắm tay cô ấy: “Cậu sao vậy?”
“Cứ nhớ tới mấy tấm ảnh kia là lại thấy chướng mắt.” Cô ấy lau nước mắt.
“Là ai bảo cứ thỏa mãn cơ thể của mình trước, không vui thì đá cậu ta đi?” Lâm Xuân Nhi lấy một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy: “Những lời nói hùng hồn ấy giờ đều biến thành nước mắt chảy hết ra rồi.”
“Tớ cũng không biết tớ bị sao nữa. Tớ cứ thấy mấy bức ảnh đó là lại nghĩ mục đích của anh ta là gì? Cô gái kia có gương mặt và vóc dáng như báu vật trần gian, còn trẻ tuổi như thế, hoàn toàn khác biệt với tớ.”
“Cho nên không phải cậu đang trách cậu ta, cậu chỉ không tự tin thôi.” Lâm Xuân Nhi chỉ ra trọng điểm: “Đúng không?”
Tiêu Muội gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Tớ cảm thấy tớ với anh ta không phải cùng một kiểu người.”
“Cậu là kiểu người nào?” Lâm Xuân Nhi đưa tô mì cho cô ấy: “Không ăn thì lát nữa sẽ không còn ngon đâu, chúng ta ăn một miếng trước đã, cho dù giờ đã chia tay, nhưng muốn tán được người kế tiếp thì cũng cần có sức khỏe, cậu nói xem có đúng không?”
“Cậu nói đúng.” Tiêu Muội cúi đầu nghiêm túc ăn mì, nhưng vừa ăn một miếng mì, nước mắt lại tuôn rơi, mì bị nghẹn trong cổ họng, làm cô ấy phải cố gắng nuốt xuống. Cuối cùng cô ấy dứt khoát đặt đũa xuống luôn. Đau đớn quá rồi, lần trước cô ấy chia tay mối tình kia không hề đau đớn như vậy, thế mà mới ở bên Trần Khoan Niên vài ngày mà đã đau đớn đến mức này rồi. Cô ấy khóc nức nở, Lâm Xuân Nhi ở bên cạnh im lặng bầu bạn với cô ấy.
Trước kia cô ấy từng nói rất nhiều lời nói hùng hồn, cũng vì biết Trần Khoan Niên là một tay chơi nên vẫn rất cẩn thận, sợ mình có đi mà không có về. Giờ thì hay rồi, thật sự có đi mà không có về, mới mấy bức ảnh đã khiến cô ấy sụp đổ, mà căn nguyên ở chỗ cô ấy thật sự yêu anh ta.
Cô ấy yêu anh ta, nhưng lại cảm thấy không cùng một kiểu người với anh ta. Tình yêu vừa chớm nở đã tự hạ thấp bản thân mình.
Trong lòng cô ấy không biết có bao nhiêu mâu thuẫn, giờ đây đều đã tuôn trào hết ra ngoài.
Vừa nghĩ tới đây, cô ấy liền cảm thấy vô vọng. Nói lời chia tay, chiếc giày còn lại rơi xuống, trong lòng cũng được thanh tịnh.
Thấy lúc này trong lòng cô ấy muôn vàn cảm xúc, Lâm Xuân Nhi chỉ ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng. Bây giờ cô không thể nói gì, nói gì cũng không ổn, đành phải lén lút hỏi Tống Thu Hàn: “Các anh đang ở đâu?”
“Đang uống rượu với Trần Khoan Niên. Tâm trạng cậu ấy không vui.”
“Cậu ta có thời gian uống rượu thì thà gọi điện thoại nói lời xin lỗi với bạn gái cũ, sau này bớt mấy cái sóng gió như thế này đi.” Lâm Xuân Nhi đưa ra phương án giải quyết. Phương án giải quyết này phải xem thành ý của Trần Khoan Niên, trước kia anh ta hoang đường, có khi anh ta còn chẳng nhớ mình từng có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng những người có thể gọi là bạn gái thì tất nhiên vẫn có một ít. Nếu lúc chia tay không thoải mái thì mấy cô bạn gái kia khó tránh khỏi sẽ không cam lòng.
“Ha ha.”
“Ha cái gì mà ha. Tiêu Muội khóc mãi không dứt đây này. Lúc sắp đi Trần Khoan Niên còn nói cái gì mà, ‘chẳng lẽ anh có thể ngăn cản cô ta không liên lạc với em chắc?’ May mà Tiêu Muội dễ tính đấy…”
“Nếu là em thì sao?”
“Nếu là em thì chẳng những chia tay mà còn chặn hết toàn bộ phương thức liên lạc, không bao giờ gặp lại nữa!”
“… Gặp phải một chuyện nhỏ đã đòi chia tay, không đủ lý trí đâu nhỉ?” Lời nói của Lâm Xuân Nhi khiến trái tim Tống Thu Hàn run sợ.
“Hừ!”
“Em hừ gì mà hừ, chuyện hôm nay là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan tới hai chúng ta. Em không được suy nghĩ miên man đâu đấy.”
“Em không có…”
“Em có. Tóm lại em chỉ cần lo cho Tiêu Muội thôi, đừng đặt vào tình cảm của chúng ta. Anh không có quá khứ lộn xộn như thế, bây giờ cũng trong sạch, tâm tư xấu xa duy nhất của anh chính là muốn ngủ cùng em thôi.”
Tống Thu Hàn cất di động đi, hỏi Trần Khoan Niên: “Cậu có còn muốn yêu đương với Tiêu Muội không?”
“Muốn. Không chỉ muốn yêu đương mà còn muốn kết hôn với cô ấy.” Trần Khoan Niên uống cạn ly rượu: “Nhưng muốn thì sao? Tôi nghiêm túc, còn cô ấy? Cô ấy chỉ muốn trải nghiệm cuộc sống với tôi thôi. Nói chia tay cứ như nói xin chào, trông thoải mái thế cơ mà!”
“Nếu là trải nghiệm cuộc sống thì không ai làm thế đâu.” Suốt cả buổi tối im lặng, cuối cùng Loan Niệm cũng lên tiếng: “Để tôi nói cho cậu nghe trải nghiệm cuộc sống là thế nào. Chẳng phải các cậu vẫn tò mò số điện thoại không tồn tại mà tôi gọi hồi xem cực quang năm ấy là gì sao? Là một cô gái. Cô ấy là nhân viên công ty tôi, ngày thứ ba sau khi vào làm, nhờ sự trùng hợp nhân duyên mà cô ấy yêu đương với tôi. Tôi rất thích mối quan hệ tình d/ục đơn thuần ấy, mà có vẻ cô ấy cũng không ngại. Sau khi ở bên nhau sáu năm, cô ấy đột nhiên rời đi, để lại một tin nhắn cho tôi, nói cảm ơn sự bầu bạn của tôi sáu năm qua, chúc tôi vui vẻ. Thế còn chưa phải là tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất là cô ấy bán hết toàn bộ quà cáp mà trước kia tôi tặng cho cô ấy với mức giá giảm một nửa trong chợ đồ cũ của công ty. Đây mới là trải nghiệm cuộc sống, hiểu chưa?”
“…” Chuyện gì vậy trời? Tống Thu Hàn nhìn Loan Niệm: “Cậu không tìm cô ấy à?”
“Tìm kiểu gì? Phương thức liên lạc thanh lý sạch sẽ, người cùng nhóm với cô ấy trong công ty đều không biết cô ấy đi đâu. Huống chi có gì hay mà tìm? Phụ nữ trên đời này nhiều như thế, chẳng lẽ còn thiếu cô ấy hay sao?”
“Phụ nữ trên đời này nhiều như thế, nhưng mấy năm qua không thấy cậu cặp với ai.” Cuối cùng Trần Khoan Niên tỉnh táo lại: “Vậy thì xem ra tiến sĩ của tôi thật sự không phải trải nghiệm cuộc sống với tôi. Vậy thì sao trông cô ấy còn khốn nạn hơn tôi vậy? Tôi cảm thấy cô ấy có xu hướng kéo quần lên không nhận người.” Trần Khoan Niên không hiểu, anh ta cho rằng anh ta đã tìm được một cô gái có khí chất thư hương, cô gái này dịu dàng mềm mại không rời khỏi anh ta. Kết quả thì sao? Cô gái này có chính kiến hơn bất cứ ai, hành động cũng quyết đoán tàn nhẫn.
“Có lẽ vì cô ấy không cho rằng cậu sẽ nghiêm túc?” Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng nhìn thấy tia sáng, ngẫm nghĩ rồi khuyên anh ta: “Đừng để giống cô nàng của Loan Niệm, bỗng nhiên biến mất, cậu không tìm được.”
“Thế thì không được. Ngủ xong đòi chạy á? Tôi không phải là Loan Niệm.” Trần Khoan Niên đặt ly rượu xuống: “Đi, cậu cùng tôi đến nhà Lâm Xuân Nhi, tôi phải nói rõ ràng với cô ấy.”
“Ok.” Tống Thu Hàn đứng dậy: “Hai cậu nói chuyện riêng với nhau đi, nói cho rõ ràng vào.” Sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lâm Xuân Nhi: “Trần Khoan Niên muốn quay về xin lỗi.”
“?” Lâm Xuân Nhi gửi lại một dấu chấm hỏi.
“Dưới câu chuyện về chính trải nghiệm của Loan Niệm, Trần Khoan Niên đã suy nghĩ thấu đáo.”
“Ờ.”
Không biết tại sao, Lâm Xuân Nhi lại cảm thấy hơi hồi hộp. Cô cho rằng buổi chiều từ biệt, muốn gặp lại Tống Thu Hàn cũng phải nửa tháng sau, nhưng bây giờ anh lại quay về. Chưa đầy nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa đã reo lên, cô chạy ra mở cửa đón hai người vào nhà.
Cảm xúc của Tiêu Muội đã sớm ổn định lại, đang ngồi trên sofa ăn táo. Thấy họ vào nhà, cô ấy lạnh lùng trừng Trần Khoan Niên một cái rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Trần Khoan Niên đi theo, đóng cửa lại.
Lâm Xuân Nhi đứng trước sofa, bỗng nhiên không biết nên nói gì, đành phải ngốc nghếch hỏi anh: “Anh muốn ăn táo không?”
Tống Thu Hàn lắc đầu.
“Thế ăn sầu riêng không?”
Tống Thu Hàn vẫn lắc đầu.
“Anh uống nước không?”
“Anh…”
Tống Thu Hàn tiến lên một bước hôn cô. Mới tách ra mấy tiếng mà anh đã rất nhớ cô. Trong miệng anh có vị cocktail Gin Tonic trái cây, khiến Lâm Xuân Nhi chếnh choáng say. Vất vả lắm cô mới thoát khỏi được môi anh, ú ớ nói: “Đừng…” Cô sợ Tiêu Muội và Trần Khoan Niên bất thình lình mở cửa đi ra sẽ thấy dáng vẻ cấp bách này của họ. Tống Thu Hàn khom lưng bế cô lên, đưa cô vào căn phòng ngủ ấm áp có mùi hương của cô, lại đặt cô trên ván cửa, trán tựa lên trán cô: “Lâm Xuân Nhi, đêm nay cùng anh được không? Anh không thể chờ được nữa, trong đầu anh toàn là em.”
“Nhưng Tiêu Muội…”
“Tiêu Muội có Trần Khoan Niên rồi.”
“Họ…”
“Họ không sao đâu, tin anh đi.” Tống Thu Hàn đặt từng nụ hôn liên tiếp lên môi Lâm Xuân Nhi, sau đó van nài bên tai cô: “Cùng anh có được không?”
“Vâng.”
Sao Lâm Xuân Nhi có thể từ chối? Cuộc đời ngắn ngủi biết bao, cô muốn đêm nay ở bên Tống Thu Hàn, bất kể là ở đâu.
Nhưng cửa phòng Tiêu Muội lại mở ra, giọng nói của cô ấy truyền vào phòng: “Anh đi đi, nếu đã nói rõ ràng thì coi như chia tay chính thức.”
Thấy Tống Thu Hàn chán nản tựa vào vai mình, Lâm Xuân Nhi không kìm lòng được mà run rẩy bật cười trong lòng anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT