Hiếm khi Trần Khoan Niên đứng đắn. Nghe Tiêu Muội nói chữ “có”, anh ta bỏ bài trên tay xuống, nhẹ giọng nói một câu “không chơi nữa” rất nghiêm túc. Rõ ràng là anh ta đề nghị mọi người cùng chơi, bây giờ bắt đầu lại không chơi nữa.

Tiêu Muội khẽ ho một tiếng, chủ động gom bài của mọi người lại: “Nào nào, chơi tiếp đi.” Lúc cô ấy đi học thì chỉ học thôi, học rất nghiêm túc, trước kia rất ít khi chơi những trò thế này. Bây giờ chơi một lát cô ấy chợt cảm thấy rất thú vị. Mà một khi đã có hứng thú là chơi không ngừng được.



“Không chơi.” Trần Khoan Niên không hài lòng với chữ “có” đó. Mặc dù anh ta là người đần độn, nhưng cái đần độn đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, có rất nhiều chuyện trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng. Tiêu Muội nói “có”, rõ ràng cô ấy để ý quá khứ của anh ta, nhưng có ai mà không có quá khứ chứ? Lúc em hẹn hò với anh chẳng lẽ không biết trước kia anh là người thế nào sao? Nếu anh rắp tâm lừa em rồi giả vờ ngây thơ như thư sinh thì là anh sai. Nhưng anh không hề làm vậy! Em cũng đã chấp nhận rồi, đã thế em còn sống bất chấp, suồng sã hơn cả anh nữa. Bây giờ em lại nói em để ý tới chuyện đó, chẳng phải nực cười lắm à? Sao dân tri thức các em lại cư xử thế chứ? 

Tiêu Muội ngồi thẳng người dậy, nói từng câu từng chữ: “Câu hỏi vừa rồi tớ nói dối đấy, giờ tớ trả lời lại, tớ không để ý đâu.”

...

“Thế chơi tiếp đi.” Trần Khoan Niên lật mặt còn nhanh hơn lật sách, hiếm khi mới thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi còn không che giấu tâm trạng tới vậy.

Ván này Lâm Xuân Nhi thua.

Lần này cô rút được một câu hỏi riêng tư: “Đêm đầu tiên của bạn là vào năm bao nhiêu tuổi?”. Trần Khoan Niên đọc câu hỏi này bằng vẻ mặt gian xảo. Câu này do anh ta viết, cái thú chơi khăm của anh ta nổi lên, mà anh ta lại chắc chắn mình sẽ không thua nên đã viết câu hỏi này: “Nào Lâm Xuân Nhi không kiêng nể gì, mic đây, mau đáp đi.”

Tống Thu Hàn cầm lấy tờ giấy: “Cũng chỉ có cậu mới có thể viết những câu hỏi thấp kém thế thôi. Phải phạt cậu vì kéo level trò chơi xuống, Lâm Xuân Nhi không cần trả lời.”

“Tại sao chứ?” Lâm Xuân Nhi cầm lấy tờ giấy: “Tại sao lại không cần trả lời.”



Tống Thu Hàn bị cô hỏi vậy thì hơi sửng sốt.

“Chuyện này có gì đâu mà không thể trả lời? Năm hai mươi lăm tuổi.” Lâm Xuân Nhi vứt tờ giấy qua một bên, lại nghe tiếng than nhẹ của Trần Khoan Niên: “Trễ vậy á?”

“Trễ ấy hả? Tớ có một người bạn, ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa từng làm chuyện đó. Cậu cảm thấy thế nào về một người phụ nữ trưởng thành chưa từng làm chuyện đó?” Lâm Xuân Nhi hỏi Trần Khoan Niên.

“Ừm... 80% là có vấn đề nhỉ? Tâm lý hoặc sin h lý.” Trần Khoan Nhiên nhún vai.

“Còn anh thì sao?” Lâm Xuân Nhi hỏi Tống Thu Hàn.

“Em sắp viết bản thảo đúng không?” Tống Thu Hàn hỏi cô.

“Em không viết, chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi, vừa khéo đụng phải câu hỏi luân lý nên hỏi vậy. Anh nghĩ thế nào?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.

“Anh á? Anh chấp nhận sự đa dạng của con người.” Tống Thu Hàn nói.

“Hết rồi hả? Không thảo luận mở rộng được sao?” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc hỏi anh.

Lúc này mọi người chợt thông suốt một điều, trò chơi này, bất kể là thánh bài New York hay thần bạc New York thì người thắng thật sự vẫn sẽ là Lâm Xuân Nhi. Đối với cô, thắng thua không thành vấn đề, cô sẽ lợi dụng bất kì cơ hội nào để hỏi câu hỏi mình muốn hỏi, hơn nữa còn khiến người được hỏi không thể không trả lời. Tống Thu Hàn trợn mắt nhìn Trần Khoan Niên như đang u oán: “Tôi đã nói gì hả? Đừng cho Lâm Xuân Nhi trả lời câu hỏi này, cậu lại cứ không tin.”

Trần Khoan Niên bị Lâm Xuân Nhi khơi gợi hứng thú, cảm thấy trò chơi này cứ chơi thế đi, nào còn nghe lời khuyên của Tống Thu Hàn nữa, thậm chí anh ta còn giúp cô: “Mau mau, thảo luận mở rộng đi.”

Tống Thu Hàn bị ép buộc không còn cách nào khác, đành lắc đầu. Anh cẩn thận suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thứ nhất, anh không cho rằng một người phụ nữ vẫn chưa từng làm chuyện đó là chưa trưởng thành. Thứ hai, có lúc quan hệ tình d/ục cũng cần thời cơ. Trong đó có rất nhiều tình huống phức tạp, anh từng xem một tài liệu có phân tích chuyện này. Ví dụ, một người phụ nữ rất yêu một người đàn ông, nhưng chức năng tính dụ/c của người đàn ông lại không hoàn thiện, hoặc có người bị lừa dối về giới tính, hoặc có người không gặp hai trường hợp trên nhưng lại thiếu nhân duyên... Thế giới rất lớn, luôn có người có cảnh ngộ khác với chúng ta, sống bằng cách chúng ta không thể nào tưởng tượng được, nhưng cũng không phải là khác người.”

Mắt Lâm Xuân Nhi híp lại như sợi chỉ, ngón tay cô khẽ ấn chóp mũi: “Xin lỗi, tài liệu đó do em viết đấy. Cũng may lúc anh kể còn lấy thêm dẫn chứng, nếu không em sẽ tố anh đạo văn.” Cô nói xong thì cười phá lên.

“...”

Tống Thu Hàn bó tay bất lực, gõ đầu cô: “Anh bị ‘tài liệu’ của em làm bối rối luôn rồi. Em cảm thấy thế nào về vấn đề vừa rồi?”

Lâm Xuân Nhi có qua có lại, đáp rất nghiêm túc: “Em cũng không cảm thấy có thể lấy tình d ục ra để phán đoán một người phụ nữ có vấn đề về tâm lý hoặc sinh lý hay không, vì mục tiêu của mỗi người khác nhau mà. Em thường xuyên nghe hoặc thấy mọi người dùng những từ ngữ xấu nghĩa hoặc mang tính làm nhục để hình dung một người phụ nữ, ví dụ như ‘gái trinh’. Từ này khiến em cảm thấy giá trị quan của con người đã lệch lạc rồi. Thôi tới đây thôi, chúng ta chơi tiếp được chứ?” Lâm Xuân Nhi kết thúc đề tài này, cô cũng không thấy ánh mắt Tống Thu Hàn nhìn mình mang chút tìm tòi nghiên cứu.

Ván tiếp theo, người thua vẫn là Trần Khoan Niên.

Anh ta rút được một câu hỏi, viết là: “Nếu bạn có một cơ hội sống lại, bạn muốn quay về ngày nào?”

“Câu hỏi kiểu gì thế?” Trần Khoan Niên nhìn Lâm Xuân Nhi: “Cậu viết à?”

Lâm Xuân Nhi chớp mắt mấy cái: “Câu hỏi này hay mà? Dừng chân nhìn lại quá khứ, cho mình một cơ hội làm lại.”

Đối với Trần Khoan Niên, câu hỏi này rất khó trả lời. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi triết học này, anh ta là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ, bèn dùng chính lời của mình để nói: “Trong quá khứ, tớ chưa từng có khoảnh khắc nào để mình chịu thiệt thòi, mặc sức mà sống, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu.”

“Tớ có thể không sống lại không? Tớ cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi.”

“Có thể chứ, đây cũng là câu trả lời mà. Nhưng mà, chuyện gì bây giờ khiến anh cảm thấy tốt nhất?” Cuối cùng Tiêu Muội cũng mở miệng nói chuyện: “Đừng có giả ngu, trả lời đi.”

“Người anh thích đang ở bên cạnh anh, không phải tốt lắm à? Anh còn có chút tiền, đủ để làm chuyện mình muốn làm, cái này cũng không tốt sao? Cơ thể anh cũng rất khỏe, cái này cũng rất hiếm có. Nếu có chỗ nào anh không hài lòng thì chính là anh thường xuyên cảm thấy mình sắp già rồi.” Trần Khoan Niên đỏ cả mắt: “Sáng nay anh cạo râu phát hiện có một sợi đã bạc. Chuyện này quá bất công, anh cũng sống kỷ luật bản thân như Tống Thu Hàn mà, tại sao anh có râu bạc rồi mà cậu ấy không có?”

“Cậu chắc đó là râu bạc chứ?” Lâm Xuân Nhi không thể tin được.

“Tớ chắc mà.”

“Ôi trời. Người có râu bạc sớm nhất mà tớ biết là một ông anh ba mươi sáu tuổi.” Lâm Xuân Nhi không nhịn được mà trêu anh ta. Trần Khoan Niên nghe vậy thì càng đau lòng, u oán nói: “Tớ hận cậu.”

“Không sao đâu, ai cũng già cả mà.” Lâm Xuân Nhi vỗ vai Trần Khoan Niên: “Tớ nói cho cậu một bí mật này. Hồi hai mươi lăm tuổi, tớ chạy bán marathon mất 2 giờ, còn năm nay là 224 phút. Mỗi một phút chậm lại đều là quà tặng của thời gian. Nhưng tớ rất vui vì tớ vẫn còn có thể chạy, hơn nữa tớ cũng nhìn nhận lại rồi, đúng là hai năm nay tớ đã lơ là rèn luyện vì công việc, dù tớ cho rằng tớ đã rất cố gắng, nhưng thực sự đã kém xa trước kia.”

“Cậu yêu cầu cao ở bản thân quá đấy.” Tiêu Muội vỗ ngực mình: “Xem tớ này, chuyện tớ thích nhất chính là nằm bất động trên giường.”

Mấy người cùng cười ra tiếng, thật ra tất cả đều đang an ủi Trần Khoan Niên. Lâm Xuân Nhi cũng không quan tâm rốt cuộc mình chạy bán marathon hết bao nhiêu thời gian.

Cười xong, Tiêu Muội hỏi Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn, nếu cậu có thể sống lại, cậu muốn sống lại vào ngày nào nhất?” Tống Thu Hàn không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Cả đời này của anh sống đến ngày hôm nay đã có vô số tiếc nuối. Anh muốn quay lại ngày huấn luyện quân sự, nghe một cô gái đọc thơ, đáng lẽ anh nên nói thêm với cô mấy câu. Anh cũng muốn trở lại ngày chụp ảnh tốt nghiệp, lúc anh nhìn đồng hồ trên cổ tay. Mười bốn giờ năm phút chiều, Lâm Xuân Nhi cười vẫy tay tạm biệt anh. Anh muốn quay lại ngày mình ra nước ngoài, anh nên làm theo lòng mình, cùng mẹ chống lại bố. Anh muốn quay lại ngày mẹ mình qua đời, New York tắc đường, đường tàu điện ngầm gặp trục trặc, anh không thể nào chạy về bên bà. Anh cũng muốn quay lại ngày tốt nghiệp, một công ty đầu tư chiến lược đứng đầu trong nước đã thuê anh, nhưng anh đã từ chối công việc đó. Vốn dĩ anh đã có cơ hội trở thành đồng nghiệp của Lâm Xuân Nhi, nhưng anh đã không làm vậy.

Có lúc anh cảm thấy số mệnh đối xử với con người quá mức khắc nghiệt.

Số mệnh chưa bao giờ rõ ràng, nó sẽ không nói cho con người biết người đó sắp đón chào điều gì, sắp làm sai cái gì.

“Tớ không biết nữa.” Tống Thu Hàn nghiêm túc trả lời: “Em thì sao?” Anh đặt tay lên tay Lâm Xuân Nhi: “Em muốn quay về ngày nào?”

“Em muốn quay về... hôm sinh nhật hai mươi tuổi. Hôm đó đáng lẽ em phải về quê, nhưng em đã không về.” Cô vẫn luôn nghĩ, nếu cô về, có lẽ bố mình sẽ không tự sát ít lâu sau đó. Đáng lẽ cô nên quay về.

Tống Thu Hàn siết chặt tay Lâm Xuân Nhi: “Chúng ta đổi câu hỏi nhé?”

“Được.”

Thật ra trò chơi này rất hay, câu hỏi mà mọi người viết đều rất đặc biệt. Chơi đến cùng, rốt cuộc Trần Khoan Niên cũng bộc lộ tấm lòng. Anh ta nắm tay Tiêu Muội, nói: “Dù em có tin không thì tình cảm của anh với em là nghiêm túc.”

Lâm Xuân Nhi đứng dậy đẩy họ: “Thôi mau mau, về phòng của hai người đi. Tớ không muốn nghe bí mật của hai người đâu.” Cô đẩy họ ra ngoài, mỉm cười đóng cửa lại. Tống Thu Hàn nhướng mày, chọc cô: “Em không đi à?”

“Hả? Chẳng lẽ chúng ta không nói chuyện riêng sao?” Lâm Xuân Nhi ngồi ở mép giường, vỗ xuống giường: “Anh Tống mau ngồi đi.” Cô ra vẻ lưu manh.

Tống Thu Hàn bị cô chọc cười, ngồi bên cạnh cô, ho khẽ một tiếng: “Ban nãy Tiêu Tình nói với anh phòng ở Amanfayun không đủ chỗ, họ chỉ đặt hai phòng giường lớn.” Tâm tư của Tống Thu Hàn đều lộ hết ra qua gò má, dái tai và phần cổ đỏ ửng. Anh chưa từng nói dối nên không quen.

Đây là điều anh muốn nói riêng sao?

Lâm Xuân Nhi nghe anh nói như vậy thì cũng đỏ mặt. Thế nhưng cô lại nghĩ đến một chuyện khác, cô nghĩ: Chết quá, mình còn chưa đi mua đồ ngủ nữa! Bà dì khiến người ta khổ sở cũng chưa qua! Nghĩ vậy, cô nhìn đồng hồ, đã không kịp rồi, chỉ có thể đợi ngày mai thôi.

Cô vỗ vai Tống Thu Hàn, thở dài rời khỏi phòng anh, đứng ở hành lang khách sạn suy nghĩ rất lâu. Đồ ngủ thì vẫn phải có.

Ngày hôm sau tới Hàng Châu, Lâm Xuân Nhi bảo Tống Thu Hàn cho cô và Tiêu Muội xuống ở nội thành, lấy cớ là muốn dự ngày quốc tế trẻ em gái, bảo bọn họ tới khách sạn check-in trước. Sau đó cô kéo Tiêu Muội lao thẳng tới trung tâm thương mại.

Lâm Xuân Nhi chưa bao giờ có tâm trạng thế này, vì một người đàn ông mình yêu mà đi mua một bộ đồ ngủ xinh đẹp. Tình yêu vốn nên ướt át, dù cô biết mình còn trong kỳ kinh nguyệt, hai người không làm được gì, nhưng vẫn muốn mặc một bộ đồ ngủ đẹp mắt xuất hiện trước mặt Tống Thu Hàn. Trước khi lên đường, cô không biết hành trình này sẽ mang tới cho cô một tình yêu tốt đẹp nên đã không chuẩn bị, cô chỉ cho rằng đây là một chuyến du lịch thôi.

Cô vừa chọn đồ ngủ vừa nghĩ tới ánh mắt Tống Thu Hàn.

Lúc Tống Thu Hàn nhìn người khác, ánh mắt anh rất sáng, có thể thấy rõ lòng người. Anh ấy sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình đây? Lâm Xuân Nhi suy nghĩ xa xôi, nhưng rồi suy nghĩ đó lại khiến cô khó thở.

Cô đã quá thích Tống Thu Hàn.

Bất kể là quá khứ hay hiện tại, cô cũng rất thích Tống Thu Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play