Kiều Hạn Văn nhún nhún vai: “Một người phụ nữ không muốn lên giường với người đàn ông kia nhưng lại cứ thích quyến rũ anh ta, ý đồ quá lộ liễu. Rõ ràng cô ta chịu kíc h th ích từ một tên đàn ông khác, cho nên muốn xem thử bản thân mình còn hấp dẫn nữa không. Nếu như cô thật sự muốn thử thì đợi lát nữa đến quán bar, cứ mặc bộ đồ bây giờ của cô, kéo cổ áo trễ xuống một chút, sẽ có hàng tá thằng đàn ông muốn ăn nằm với cô. Chỉ tiếc là, tôi không nằm trong hàng tá thằng đàn ông đó.” Kiều Hạn Văn cởi áo trên người, để lộ cơ thể vô cùng đẹp đẽ: “Thử cái nào?”
Phương Gia Lỵ cắn môi không nói nữa, cũng không dám nhìn Kiều Hạn Văn mà lo đi tìm quần áo cho anh ta. Cô ta muốn quay về nước Mỹ, cô ta không thích chỗ này, bởi vì chỗ này không có tên đàn ông nào hiền lành hết. Lúc Tống Thu Hàn ở nước ngoài còn có thể trò chuyện với cô ta vài câu, sau khi về nước thì dứt khoát không màng đến cô ta. Còn Kiều Hạn Văn từ lần đầu tiên gặp mặt đã tỏ thái độ với cô ta rồi, muốn cô ta khó xử.
Kiều Hạn Văn mặc một bộ đồ khác, quần áo được may riêng phỏng theo thời Tống, áo lót màu xanh nhạt, áo ngoài cộc tay màu xanh đậm, viền hoa văn màu trắng thêu chìm, cho dù nhìn thế nào cũng hoà thành một thể với quần áo. So với bộ đồ người mẫu chuyên nghiệp vừa rồi còn đẹp hơn gấp mấy lần.
“Được chưa?” Kiều Hạn Văn hỏi cô ta.
“Anh chờ chút.” Phương Gia Lỵ ra ngoài, đi tới trước mặt Vương Cẩn: “Thử thêm một bộ nữa, bao nhiêu tiền?”
Vương Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Năm mươi phần trăm giá gốc thôi, lấy giá hữu nghị.”
Giá đó cũng không ít rồi, nhưng Phương Gia Lỵ vẫn trả nổi, cô ta chấp nhận: “Làm hợp đồng không? Bộ hiện giờ Joe đang mặc thử cũng rất đẹp.”
“Được.”
Kiều Hạn Văn đi tới, giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, hỏi: “Bao giờ đi thử lần hai? Tôi còn có hẹn, không đến muộn được.”
“Bây giờ luôn nhé?”
...
Lâm Xuân Nhi gọi mọi người mở một cuộc họp khẩn cấp vào buổi chiều, rà soát lại tất cả nội dung trong hồ sơ mời thầu của tập đoàn Thành Phẩm. Cô đổi lại kế hoạch, hồ sơ mời thầu có dấu mộc bỏ vào tài liệu bình thường, lúc diễn thuyết chỉ mất có mười lăm phút. Sau đó dùng hai mươi lăm phút còn lại để nói về kết quả nghiên cứu thị trường do hiệu ứng quảng cáo mà họ đã tự chi tiền làm cho Thành Phẩm trong suốt năm năm qua, những vấn đề được phát hiện, phương án giải quyết tương ứng. Phần nội dung này cô quyết định không bỏ vào trong hồ sơ mời thầu.
Sau khi đối chiếu nội dung với Tiểu Hỷ và Nhị Thiến xong, cô nói với Nhị Thiến: “Đi ăn một bữa với chị đã, khi nào về rồi cùng nhau tăng ca.”
“Dạ?”
“Chúng ta đi gặp người đại diện trọn đời của tập đoàn Thành Phẩm.”
Người Lâm Xuân Nhi nói là Kiều Hạn Văn.
Tập đoàn Thành Phẩm chỉ ký kết với một người đại diện trọn đời duy nhất. Kết quả nghiên cứu của nhóm Lâm Xuân Nhi cho thấy, trong tất cả quảng cáo của tập đoàn Thành Phẩm, quảng cáo được mọi người yêu thích nhất là series của Kiều Hạn Văn.
Hằng năm tập đoàn Thành Phẩm đầu tư bốn tỷ cho việc quảng cáo, trước đó gần như đều chi tiền cho các nhãn hàng. Nhưng năm nay họ thay đổi kế hoạch, cố tình lấy ra sáu mươi triệu để tuyên truyền trên mạng, đồng thời tiến hành quản lý dữ liệu kinh doanh một cách chi tiết. Cô cũng không biết tại sao Thành Phẩm lại thay đổi chiến lược tuyên truyền, nhưng thực tế thì, tiến hành quản lý chặt chẽ các kênh truyền thông và kênh quảng cáo là một bước tiến rất lớn trong kế hoạch của một công ty.
Lâm Xuân Nhi đến phòng VIP từ sớm, ngồi đó chờ.
Kiều Hạn Văn vẫn đúng giờ như xưa, sau khi đi vào nhìn thấy Nhị Thiến thì cũng không bất ngờ, anh ta cởi áo khoác ngồi xuống bên cạnh Lâm Xuân Nhi, Vương Cẩn thì ngồi bên cạnh anh ta.
“Gọi món chưa?” Kiều Hạn Văn hỏi cô.
“Gọi rồi, gọi rồi.” Lâm Xuân Nhi lấy menu qua, lần lượt đọc tên món ăn cho Kiều Hạn Văn, sau đó hỏi anh ta: “Có gì không ăn được không?”
“Không có.” Kiều Hạn Văn trả lời.
Nhân viên phục vụ phòng đi vào, nhìn thấy Kiều Hạn Văn, dường như cũng không thấy bất ngờ, hỏi anh ta: “Hôm nay anh không quay phim à?” Rõ ràng rất thân.
“Ồ? Anh cùng thường tới đây sao ạ?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Cô không phải nói kính ngữ đâu.” Kiều Hạn Văn ra dấu bảo Lâm Xuân Nhi im lặng. Cô cứ mở miệng là lại dùng kính ngữ, trông thì có vẻ rất cung kính, nhưng thật ra đang nói: Chúng ta không thân thiết gì cả, anh chỉ là người ngoài thôi. Kiều Hạn Văn nghe mà khó chịu.
“Vậy... uống chút nhé?” Lâm Xuân Nhi đề nghị uống chút rượu, Kiều Hạn Văn gật đầu: “Được.” Anh ta không cho rằng Lâm Xuân Nhi chỉ điều một quản lý dự án bên cạnh anh ta đi là đã hiền hòa hẳn ra như vậy.
“Cuộc đấu thầu sáu mươi triệu mà cô nói là của công ty nào?” Kiều Hạn Văn hỏi cô.
“Tập đoàn Thành Phẩm.” Lâm Xuân Nhi nói đúng sự thật.
Kiều Hạn Văn nghiêng đầu nhìn cô, người phụ nữ này, đã lấy đi một quản lý dự án của anh ta rồi, giờ còn muốn lợi dụng anh ta. Nhưng anh ta nhìn cô, chẳng hề thấy cô có chút chột dạ nào, đã thế còn đang rót rượu gạo cho anh ta. Vương Cẩn ngồi bên cạnh nghe ra đầu mối mà lau mồ hôi hộ Lâm Xuân Nhi luôn. Kiều Hạn Văn không thích bị người khác lợi dụng, mà Lâm Xuân Nhi lại trắng trợn như vậy, chẳng khác gì nhảy đầm trên đầu tử thần.
Lâm Xuân Nhi rót rượu, cười với Kiều Hạn Văn: “Tôi khát quá, giải khát trước đây.” Sau đó ngửa đầu uống một ly nhỏ, cười tít mắt: “Ngon quá.” Cả ngày cô chỉ ăn hai miếng bánh quy, lúc này thật sự có hơi đói bụng, cũng không có tâm trạng để nói chuyện, bụng đã kêu thành tiếng rồi, bị Kiều Hạn Văn nghe thấy.
Lâm Xuân Nhi cười với Kiều Hạn Văn tỏ vẻ xin lỗi: “Tối qua người của Thành Phẩm đột nhiên bảo chúng tôi sửa lại thời gian đấu thầu, đồng thời ám chỉ lần này chúng tôi chỉ là bên thông thầu. Cho nên hôm nay chúng tôi mở họp khẩn cấp thay đổi kế hoạch, cả ngày chưa ăn gì đâu ạ...” Thấy Kiều Hạn Văn nhíu mày, cô vội vàng sửa lời: “Chưa ăn gì đâu, anh đừng cười tôi.”
“Công ty các cô mới thành lập, thông thầu là chuyện bình thường.” Kiều Hạn Văn uống một hớp, quay đầu lại nghe Lâm Xuân Nhi nói. Cô gói một miếng nem cuốn cho mình, cho vào trong miệng, hai má phồng lên, nhưng trông chẳng hề bôi bác mà còn có chút đáng yêu. Cô ăn xong miếng này, có đồ lót bụng rồi mới nói tiếp: “Thông thầu thì được, nhưng phải nói trước với chúng tôi. Vì dự án này mà chúng tôi đã tốn gần hai trăm triệu để làm nghiên cứu thị trường.”
“Không phục à?”
“Không phục.” Lâm Xuân Nhi bưng ly rượu nhỏ lên, chạm vào mép ly của Kiều Hạn Văn: “Mời anh.” Sau đấy lại nâng ly với Vương Cẩn: “Cũng mời chị Cẩn.”
Kiều Hạn Văn uống một hớp rượu, trong mắt toát lên ý cười: “Không phục thì phải làm sao đây?”
“Tất nhiên là phải chiến đấu.” Lâm Xuân Nhi cũng không che giấu sự hiếu chiến của mình vào lúc này, người tự lập nghiệp ắt hẳn là hiếu chiến.
Kiều Hạn Văn cũng không ghét lòng ganh đua của Lâm Xuân Nhi, mặc dù công ty của cô không lớn nhưng cũng có hơn trăm người, cô phải chịu trách nhiệm với hơn một trăm người này, nếu như không có lòng ganh đua, sợ rằng công ty này đã sớm không hoạt động tiếp được rồi: “Cho nên cô mời tôi ăn cơm? Bởi vì tôi là người đại diện trọn đời của họ, có thể giúp ích cho cô?” Kiều Hạn Văn hỏi thẳng cô.
“Đầu tiên, thực sự là vì tôi đã điều Nhị Thiến đi, cảm thấy nên mời anh ăn bữa cơm này. Thứ hai, đúng vậy.” Lâm Xuân Nhi nói xong thì cười thành tiếng, cô đã uống hai ly rượu gạo, mặt hơi đỏ lên, dùng tay vỗ lên ngực, lẩm bẩm một mình: “Tiêu rồi tiêu rồi, Joe sắp tức giận rồi.”
?
Vương Cẩn nhìn chằm chằm cô, làm thế cũng được nữa hả? Sau đấy lại nhìn sang Kiều Hạn Văn, anh ta nhìn Lâm Xuân Nhi thật lâu, cuối cùng bị cô chọc tức đến bật cười. Đúng vậy, Kiều Hạn Văn bị Lâm Xuân Nhi chọc tức tới bật cười: “Tôi gặp cô được bao nhiêu lần? Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?”
Lâm Xuân Nhi nghiêm túc trả lời: “Sáu lần. Tôi cũng không muốn bảo anh móc nối quan hệ giúp tôi, tôi chỉ muốn hiểu rõ một số chuyện thôi. Tất nhiên anh không cần phải giúp đỡ tôi, bởi vì không nhất thiết. Nhưng nếu anh có thể giúp tôi thì tôi thực sự rất biết ơn. Công ty chúng tôi mới thành lập, để đến được ngày hôm nay cũng không dễ dàng, nếu như lấy được sáu mươi triệu tiền đấu thầu, chúng tôi có thể sống thêm được hai năm.” Lâm Xuân Nhi dừng lại một chút: “Hơn nữa tôi cảm nhận được, tuy rằng thời gian quen nhau rất ngắn, nhưng về cơ bản thì chúng ta là cùng một kiểu người. Chúng ta nghiêm túc với bản thân, làm người một cách phóng khoáng, chưa bao giờ dễ dàng chịu thua.”
“Cô tự đánh giá mình cao quá đấy.” Kiều Hạn Văn lườm Lâm Xuân Nhi, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lâm Xuân Nhi cũng không nhắc lại nữa, đứng dậy lấy đũa dùng chung gắp thức ăn cho Kiều Hạn Văn, Nhị Thiến muốn đứng lên giúp cô, cô lắc đầu. Cô gắp cá cho Kiều Hạn Văn, rồi lại múc canh cho anh ta. Kiều Hạn Văn túm cổ tay cô: “Ngồi xuống đi, đừng có nịnh hót.”
“Ok.” Lâm Xuân Nhi ăn một miếng cá, hỏi anh ta: “Anh thường tới quán này à?”
“Ừ, cũng gần hai mươi năm rồi.”
“Vậy còn sớm hơn tôi tận mấy năm...” Lâm Xuân Nhi lẩm bẩm, thấy Kiều Hạn Văn lườm cô, bèn vội vàng xua tay: “Ý tôi không phải anh già...” Vương Cẩn ở bên cạnh bật cười thành tiếng: “Người lần trước nói như vậy ở trước mặt Joe, cỏ trước mộ đã cao hai trượng rồi.”
“Sao có thể như thế được. Trông Joe hơi khó gần thôi, chứ trong lòng thì rất nhẹ dạ.” Lâm Xuân Nhi bưng ly rượu lên dè dặt chạm vào mép ly của Kiều Hạn Văn: “Tôi uống một ly nhận lỗi nhé.”
Thực ra từ đầu đến cuối Kiều Hạn Văn chưa hề tức giận. Lâm Xuân Nhi có chuyện cũng nói thẳng với anh ta, không hề giấu giếm quanh co, cách đối xử của cô dành cho anh ta giống như một người bạn vậy. Đã lâu rồi Kiều Hạn Văn không kết bạn, tuy rằng không muốn làm bạn với Lâm Xuân Nhi, nhưng phải công nhận, cảm giác này cũng rất tuyệt.
Mãi đến khi mọi người đều no say, nhân viên phục vụ dọn bàn sạch sẽ, Kiều Hạn Văn vẫn ngồi đó không đi về. Lâm Xuân Nhi uống tới ngà ngà say, mặt đỏ như hoa đào tươi, cô đứng dậy nhưng nhìn thấy anh ta không nhúc nhích, thế là bèn ngồi xuống, nhìn anh ta.
Đôi mắt kia trong trẻo sáng ngời, khiến Kiều Hạn Văn mềm lòng: “Chẳng phải có chuyện muốn hỏi sao?” Lần đầu tiên anh ta đánh mất giới hạn của mình, nếu là lúc trước, chắc chắn anh ta sẽ không để ý tới yêu cầu như vậy. Vương Cẩn giương mắt nhìn anh ta, Kiều Hạn Văn lần đầu tiên từ bỏ nguyên tắc, trông đã đáng yêu hơn lúc trước một xíu rồi đấy.
Nghe anh ta nói vậy, Lâm Xuân Nhi lập tức nở nụ cười tươi tắn như hoa, lấy sổ ghi chép và bút máy ở trong túi xách ra, ngồi ngay ngắn lại. Cũng làm khó cho cô quá, uống nhiều rượu như vậy mà vẫn còn có thể ngồi vững. Kiều Hạn Văn nhìn xuống ngòi bút của cô, nhìn cô viết xuống ngày 12 tháng 12, with Joe. Lâm Xuân Nhi hỏi cảm giác của Kiều Hạn Văn khi làm người đại diện cho toàn bộ sản phẩm của tập đoàn Thành Phẩm, quan hệ thực tế giữa bộ phận thị trường của tập đoàn Thành Phẩm và bộ phận quan hệ công chúng, cùng với bộ phận marketing, hỏi sở thích cá nhân của tổng giám đốc tập đoàn Thành Phẩm. Cô hỏi rất chi tiết. Kiều Hạn Văn cũng nghiêm túc trả lời. Đợi đến khi kết thúc thì đã là đêm khuya.
Mọi người ra khỏi quán ăn, Lâm Xuân Nhi đi vội vài bước, đuổi theo Kiều Hạn Văn.
Kiều Hạn Văn dừng lại nhìn cô: “Còn chuyện gì nữa?”
Lâm Xuân Nhi đứng thẳng người: “Cảm ơn anh.”
… “Có gì to tát đâu.”
“Không phải.” Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Chuyện này rất quan trọng. Rất quan trọng với công ty chúng tôi.”
Kiều Hạn Văn nhìn cô qua lớp kính râm, một người phụ nữ ngà ngà say mà còn có thể cầm bút ghi chép, xứng đáng được tôn trọng đến cỡ nào. Vì vậy hiếm khi mỉm cười với cô: “Chúc cô thành công.”
“Nếu như thành công tôi mời anh ăn tiếp một bữa canh cá chua nhé.” Cách thức cảm ơn của Lâm Xuân Nhi quá đơn giản, nhưng lại chân thành.
Kiều Hạn Văn lại bị cô chọc cho tức cười, cơ thể hơi nghiêng về phía trước một chút, nhích lại gần cô hơn: “Ngoại trừ canh cá chua, cô không ăn món gì khác à?”
“Cũng có. Hay là thịt quay nhé?”
“Được.” Kiều Hạn Văn đi được mấy bước thì dừng lại hỏi Lâm Xuân Nhi: “Thông thường khi họ gọi thầu thì sẽ có những bộ phận nào tham dự?”
“Theo như thông lệ thì dự án cỡ chục triệu thế này sẽ có bộ phận thị trường, bộ phận marketing, bộ phận kêu gọi đầu tư, hội đồng quản trị cũng sẽ tham dự.”
“Hoành tráng thật. Vậy chúc cô thành công thêm lần nữa vậy.” Kiều Hạn Văn lên xe.
Một người đứng ở gốc cây trên con phố đối diện, giơ máy ảnh lên chụp lại cảnh này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT