“Cậu về muộn thế này, không ảnh hưởng tới giấc ngủ của dì Thượng đấy chứ?” Lâm Xuân Nhi lại nhớ tới dì Thượng.
“Dì Thượng về nhà rồi.”
“Hả? Thế cậu ăn cơm kiểu gì?”
“Khách sạn có bữa sáng, nhưng đồ ở đó không ngon chút nào. Haiz!” Tống Thu Hàn thở dài.
“Cậu ở khách sạn á?”
Tống Thu Hàn nhún vai: “Khách sạn gần công ty hơn, ngoài chuyện thức ăn không ngon ra thì những thứ khác đều ổn.” Anh lại nhấn mạnh chuyện đồ ăn không ngon, nhưng Lâm Xuân Nhi lại như không nghe thấy, còn hỏi lại: “Sao cậu lại muốn ở khách sạn?”
… Đầu óc Lâm Xuân Nhi lại đù đờ tiếp rồi. Giờ mà không trả lời cô là cô sẽ liên tục hỏi, thế là anh trả lời: “Phản kháng một cách nhẹ nhàng, tớ nói với cậu rồi mà.”
Lâm Xuân Nhi bừng tỉnh “à” lên một tiếng, sau đó giơ ngón cái với Tống Thu Hàn: “Lợi hại, lợi hại!”
“Chỉ tiếc cho cái dạ dày của tớ thôi.” Tống Thu Hàn cau mày trông vô cùng đáng thương. Khó mà tưởng tượng được nhân vật số một trong buổi tiệc rượu lúc chập tối, giờ lại ba phen mấy bận ám chỉ để kiếm miếng cơm, thậm chí còn giả vờ đáng thương.
“Có thể tiếp tục kế hoạch ăn ngon vào cuối tuần mà.” Lâm Xuân Nhi nói.
“Thế thì mấy ngày trong tuần vẫn không được thoải mái…” Tống Thu Hàn thở dài.
“Công ty của cậu ở đâu?” Một cơn gió thổi tới, Lâm Xuân Nhi vội quấn chặt khăn quàng cổ bọc mình kín mít không khe hở, chỉ còn đôi mắt lấp lánh tò mò nhìn thế giới đầy tuyết bay này.
“Ở đường Kim Dung.”
“Ô? Vậy cũng gần chỗ bọn tớ.” Lâm Xuân Nhi nói: “Có thể cùng ăn cơm tối!”
“Không cho ăn bữa trưa à?” Tống Thu Hàn đùa cô, ngày mai anh phải đi công tác rồi, chủ nhật mới về.
“Cơm trưa thì chỉ có thể ở công ty tớ ăn mì ăn liền thôi.” Lâm Xuân Nhi nghiêm mặt nói: “Có lúc bọn tớ bận quá còn quên cả bữa trưa luôn, lúc nhớ ra thì đã là xế chiều rồi. Công ty ít người mà lại nhiều việc, chẳng còn cách nào khác.”
“Sao không tuyển thêm ít người?”
“Chi phí cao.”
“Đòi nhà đầu tư thêm chút tiền đi, giống như cái cách cậu xúi Lương Ngộ ấy.” Tống Thu Hàn thăm dò cô.
“Làm gì có nhà đầu tư nào!” Lâm Xuân Nhi nhún vai: “Bọn tớ đều không thích bị nhà đầu tư điều khiển.”
Tống Thu Hàn nghĩ kĩ lại, cũng đúng thôi, có nhà đầu tư tham gia vào thì sẽ bị mất quyền phát biểu. Lâm Xuân Nhi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, nếu phát hiện công ty đi vào con đường mà cô không thích thì e rằng sẽ vô cùng đau khổ: “Nhưng các cậu đi được tới ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì.” Sau khi Tống Thu Hàn họp với Lương Ngộ xong đã nghiên cứu kỹ công ty của Lâm Xuân Nhi. Lúc trước cô từng nói chỉ là công ty nhỏ mới thành lập, không đáng nhắc tới, nhưng sau khi anh nghiên cứu kỹ mới phát hiện nào phải công ty mới thành lập không đáng nhắc tới chứ? Chỉ cần lấy ra một trong những người sáng lập công ty là cũng đủ để chứng thực vốn liếng rồi, huống chi tận ba người. Lâm Xuân Nhi giữ chức quản lý chuyên nghiệp trong đó cũng chẳng phải dạng vừa: “Lão Trương trong nhóm công ích là một trong những người sáng lập công ty cậu à?”
“Ừ, chuẩn! Lão Trương chính là ông chủ trước kia của tớ mà tớ kể với cậu đấy.” Lâm Xuân Nhi gật đầu.
Một cơn gió thổi tới, cô quay lưng đi. Tống Thu Hàn cản ở sau lưng Lâm Xuân Nhi, đợi gió ngừng thổi mới quay lại vị trí của mình: “Để tớ đưa cậu về thì hơn, đừng để cảm lạnh.”
Hai người lại quay về, Tống Thu Hàn đứng đó nhìn Lâm Xuân Nhi lên tầng. Hai phút sau, anh đoán cô đã vào nhà cùng Tiêu Muội thì mới lên xe nói với tài xế: “Ngại quá, để anh phải đợi lâu rồi, tới khách sạn đi!”
Anh là người có ăn có học, vì muốn giúp anh thư thả khi trên xe nên đương nhiên tài xế sẽ không mất kiên nhẫn chút nào, sau khi nhắc nhở Tống Thu Hàn cài dây an toàn thì khởi động xe luôn.
Tống Thu Hàn quay đầu nhìn về phía chiếc cửa sổ kia, trong đó là một thế giới ấm áp. Trong thế giới kia có một cô gái tên là Lâm Xuân Nhi, lo anh đói ăn cay sẽ đau dạ dày, bận trước bận sau chiên bánh bao cho anh, bận tới mức chóp mũi đầy mồ hôi.
Đó thật là một chiếc cửa sổ cực kỳ đẹp.
…
Sau khi Tống Thu Hàn rời đi, Viên Như đột nhiên cảm thấy bữa tiệc trở nên cực vô vị. Cô ta chọn một bộ đồ thanh lịch, trang điểm tỉ mỉ đều là vì anh. Nhưng ánh mắt Tống Thu Hàn luôn giữ đúng mực, không nhìn nhiều thêm cái nào. Nói vài câu đã vội vàng đi ngay.
Viên Như thấy anh đi thì cũng không còn hứng thú xã giao nữa. Cô ta buồn bực chán ngán ngồi ở đó, đối đáp cho qua.
Kiều Hạn Văn thì lại không giống Viên Như, nơi này có rất nhiều người mà anh ta quen biết từ trước, cũng có nhiều đối tác, xử lý rất thành thạo. Nhưng Kiều Hạn Văn cũng không muốn ở lại quá lâu, ngày qua ngày sống trong cảnh náo nhiệt, ít nhiều cũng thấy mệt mỏi vì kiểu xã giao này. Thế là anh ta tìm cớ rời tiệc sớm. Lần này cũng chẳng biết nên đi đâu, thế là ngồi trên xe một lúc lâu rồi mới nói với Vương Cẩn: “Về nhà đi, chán bỏ xừ!”
Vương Cẩn gật đầu, bảo tài xế lái xe, sau đó lại bàn bạc với anh ta: “Cái cô Phương Gia Lỵ kia, tôi đã bảo cô ta thiết kế lại mấy bộ đồ của cậu, cô ta nói không thành vấn đề. Thật ra ấy mà, chúng ta nhận mối làm ăn này cũng coi như nể mặt bố cô ta. Mối quan hệ của bố Phương Gia Lỵ ở nước ngoài rất rộng, tuy bây giờ đang nhàn rỗi nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn.”
“Ừ.” Kiều Hạn Văn chỉ “ừ” một tiếng, không nói đồng ý hay không.
Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Tuyết rơi rồi.” Giọng nói rất nhẹ, hiếm lắm mới dịu dàng như vậy.
“Ngày mai quay quảng cáo không cần tuyết nhân tạo nữa.” Vương Cẩn nói.
Kiều Hạn Văn không nói gì, ngồi đó như một pho tượng. Anh ta thường xuyên như vậy, tính tình háo thắng thích áp bức người khác, thay đổi thất thường, hay rơi vào trầm mặc. Vương Cẩn đã quen với điều này rồi: “Nên đi gặp bác sĩ Vương rồi đấy.” Cô ấy đang lựa lời nói khéo, dù nói là đi gặp bác sĩ Vương nhưng thực ra là muốn anh ta đi tư vấn tâm lý.
Cũng vào một buổi sáng tuyết rơi, Kiều Hạn Văn không tới studio đúng giờ, trước giờ anh ta chỉ tới sớm chứ chưa bao giờ đến muộn. Vương Cẩn đi gõ cửa phòng khách sạn của Kiều Hạn Văn, một lúc lâu vẫn chẳng thấy có ai mở cửa. Tới chỗ nhân viên lễ tân xem camera giám sát thì phát hiện anh ta không hề ra ngoài. Cô ấy phải đưa ra đủ loại thân phận mới thuyết phục được khách sạn mở cửa phòng. Sau đấy tình huống trước mắt dọa sợ Vương Cẩn, cô ấy cuống quýt đóng cửa phòng lại, ngăn tầm mắt của mọi người ở ngoài cửa, sau đó cấp tốc gọi cấp cứu. Cổ tay Kiểu Hạn Văn có rất nhiều vết cắt đang chảy máu, anh ta nằm nghiêng ở đó như một bức tranh tuyệt mỹ. Vương Cẩn gọi điện cho người phụ trách của công ty truyền thông: “Mau tới phòng 2301 của khách sạn Wall.”
Đó là một ngày rất lạnh, ngày ấy Vương Cẩn ý thức được rằng Kiều Hạn Văn có vấn đề về tâm lý. Bắt đầu từ hôm đó, anh ta bắt đầu quãng thời gian dài tư vấn tâm lý, mỗi tháng hai lần, bí mật này không có ai biết cả.
“Thế nào cũng được, chị sắp xếp đi.” Kiều Hạn Văn ngắm tuyết một lúc mới hỏi Vương Cẩn: “Ký hợp đồng với Lâm Xuân Nhi chưa?”
“Đang làm theo quy trình, họ sẽ cử người tới làm việc onsite* vào tuần tới. Quay phim theo lịch trình của cậu.” Vương Cẩn nói.
(*: Tới làm việc trực tiếp cho khách hàng)
“Cử ai thế?” Kiều Hạn Văn lại hỏi.
“Tiểu Hỷ nói họ đã họp bàn với nhau rồi, ban đầu sẽ do Lâm Xuân Nhi đích thân tới.”
“Ừ.”
Thật ra Lâm Xuân Nhi không muốn làm dự án với Kiều Hạn Văn, ánh mắt của anh ta khiến cô không thoải mái. Nhưng với tính cách của Kiều Hạn Văn, nếu ngay từ đầu cử người khác đi, chắc chắn anh ta sẽ bắt bẻ, tạo áp lực cường độ cao, không tốt với việc đẩy mạnh dự án. Thế là Lâm Xuân Nhi nghĩ mình sẽ ra trận trước, đợi quá trình được sắp xếp rõ ràng sẽ phái người khác đi.
“Trước khi onsite thì triển khai mở cuộc họp làm rõ các chi tiết trước.” Kiều Hạn Văn nói.
Vương Cẩn liếc nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu đừng có muốn chinh phục Lâm Xuân Nhi chỉ vì cô ấy từ chối cậu một lần. Chúng ta có mục tiêu của bản thân, cậu phân cao thấp với cô ấy làm cái gì?”
Ánh mắt Kiều Hạn Văn lóe lên, sau đó bật cười thành tiếng: “D ục vọng chinh phục của tôi rõ như vậy à?”
“Cậu đoán xem?” Viết rõ ràng trên mặt luôn.
Kiều Hạn Văn nhún vai.
“Cậu đừng làm bừa, tôi thấy cái cô Lâm Xuân Nhi kia khá cá tính đấy, lại xuất thân từ ngành truyền thông, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì lại được không bù nổi mất. Cậu cũng biết những người trong ngành truyền thông kia khó đối phó thế nào rồi mà.” Vương Cẩn thấy Kiều Hạn Văn có thái độ này thì thót tim, lo lắng anh ta không khống chế được.
“Thay vì lo lắng tôi làm ẩu hỏng tên tuổi thì thà chị đi xem xem có mỹ nam nào thay thế được tôi khiến sự nghiệp người đại diện của chị kéo dài mãi mãi không đi. À còn nữa, mấy người mà chị mới tuyển không ổn lắm đâu.” Kiều Hạn Văn nói với vẻ khắt khe. Vương Cẩn không thèm chấp anh ta, chỉ ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.
Vương Cẩn là người đại diện của Kiều Hạn Văn suốt mười lăm năm, từ hai lăm tuổi tới bốn mươi tuổi nên đã quen với thói khắt khe của anh ta rồi, cứ thỉnh thoảng lại nổi giận, soi mói thì liên hồi. Người có tính tình như Kiều Hạn Văn, có thể leo tới vị trí như ngày hôm nay đúng là phải cảm ơn ông trời đã thưởng cơm cho anh ta ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT