Mặt Tiêu Muội lại càng đỏ hơn, cô ấy đẩy nhẹ Lâm Xuân Nhi một cái: “Sờ cái gì mà sờ! Nhưng tớ biết...” Sau đó bụm kín mặt, chỉ chừa lại cần cổ mảnh mai và vành tai cho Lâm Xuân Nhi nhìn, hình ảnh này trông hơi rung động lòng người. Lâm Xuân Nhi lấy điện thoại di động ra, lên mạng mua bao cao su, là một hãng mà cô từng nghe người ta nhắc đến trong lúc nói chuyện, bao cao su siêu mỏng, không có cảm giác, giá tiền trên trời, sau đó kéo tay Tiêu Muội, đưa lịch sử mua hàng cho cô ấy xem: “Với tư cách là bạn thân của cậu, lúc này tớ chỉ có thể tặng cậu cái này thôi. Mong rằng cậu có được đời sống tình dụ/c tốt đẹp.”
Tiêu Muội không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mắng yêu: “Lâm Xuân Nhi, cậu thật là... Cậu...” Cô ấy không tìm ra từ nào để hình dung nữa, chuyện gì Lâm Xuân Nhi cũng có thể làm được. Lúc Tiêu Muội có mối tình đầu tiên, cô tặng cho cô ấy đồ lót tình thú, năm sinh nhật hai mươi ba tuổi của cô ấy thì tặng cô ấy một bộ đồ chơi tình thú, sau đó còn hỏi cô ấy cảm giác sau khi sử dụng. Đây chính là Lâm Xuân Nhi, một Lâm Xuân Nhi to gan lớn mật.
Hai người đã lâu không gặp, tâm sự cả buổi trời vẫn chưa đã ghiền, thế là lại trèo lên giường, đắp kín chăn, tắt đèn, nằm đối mặt với nhau. Tiêu Muội kể lại những điều mình học hỏi được trong chuyến công tác lần này, cũng kể cho Lâm Xuân Nhi nghe chuyện Trần Khoan Niên hẹn cô ấy đi trấn Cảnh Đức. Thực ra trong lòng cô ấy thấy rất mâu thuẫn, một bên thì thấy quá vội vàng, một bên lại bồn chồn muốn đi: “Cậu nói xem tớ bị sao vậy? Rõ ràng lúc trước tớ lý trí lắm cơ mà.” Cô ấy than nhẹ.
“Lúc trước cậu lý trí là bởi vì trong lòng cậu, người đó rất dễ nắm bắt. Cậu thử nhớ lại Mr. điềm đạm kia đi, trông chẳng có sức công kích gì, giống như toàn tâm toàn ý để cậu ở trong lòng, có cảm giác an toàn biết nhường nào. Trần Khoan Niên thì sao? Là một cậu ấm ăn chơi hư hỏng, cậu sợ cậu ấy chạy mất đúng không?” Lâm Xuân Nhi phân tích một cách logic cho Tiêu Muội nghe, rồi lại chợt nhớ đến dáng vẻ của Tống Thu Hàn. Dáng vẻ anh cùng cô ngồi nghe nhạc trước cửa sổ sát đất tràn ngập ánh nắng mặt trời ở quán cà phê đó, chàng trai ngông nghênh khi xưa đã biến thành một người rất ấm áp, cực kỳ ấm áp.
“Thôi kệ.” Tiêu Muội xua đi sự thấp thỏm không yên ở trong lòng: “Lên giường với anh ấy một lần trước đã! Nếu anh ấy bỏ chạy, vừa hay tớ cũng không cần chịu trách nhiệm.” Nói xong còn bật cười, tiếng cười kia trong bóng đêm nghe vô cùng thánh thót êm tai.
...
Phương Gia Lỵ bắt chéo hai chân ngồi đối diện Kiều Hạn Văn, cô ta mặc một chiếc áo lông màu đen cổ chữ V khoét sâu, cùng với một chiếc quần jean bó sát, phối với một đôi giày bó cao qua đầu gối. Dây chuyền kim cương ở trên cổ vừa vặn rũ đến dưới xương quai xanh, vô cùng quyến rũ.
“Năm ngoái lúc ở NewYork tôi từng nhắc qua với chị Cẩn về ý tưởng của buổi trình diễn này, chị Cẩn cũng cảm thấy anh thích hợp.” Cô ta bày ra dáng vẻ của bên A, trong lúc nói chuyện không hề dùng kính ngữ.
Kiều Hạn Văn nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn vào kh/e ng/ực lúc ẩn lúc hiện của cô ta, ngón tay chỉ chỉ vào không khí: “Lộ hết rồi kìa.”
Ánh mắt của anh ta không hề toát lên sự tục tĩu, chỉ nhìn ngực của Phương Gia Lỵ giống như đang nhìn một món hàng. Thấy Phương Gia Lỵ đỏ mặt kéo cổ áo ra đằng sau, lúc này anh ta mới ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Vương Cẩn ở bên cạnh: “Chị nhận công việc này cho tôi rồi à?”
Vương Cẩn ngẩn ra, nói với Kiều Hạn Văn: “Đúng lúc tháng Mười Hai này có mấy hôm được rảnh.”
Kiều Hạn Văn lắc đầu: “Được rảnh à... Vậy chị xem, mấy hôm được rảnh đó, tôi đến Serbia một chuyến thì sao?”
Vương Cẩn cười với Phương Gia Lỵ, sau đó nói: “Joe, nói chuyện riêng một lát đi.”
Một lát thì một lát. Kiều Hạn Văn đứng dậy bước ra ngoài, đợi Vương Cẩn.
“Không nhận à?” Vương Cẩn nhẹ giọng hỏi anh ta: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ nhận công việc này chứ.”
Kiều Hạn Văn bật cười thành tiếng, hất cằm vào trong phòng: “Mấy bộ quần áo vớ vẩn do cô ta thiết kế không lọt vào mắt tôi nổi.”
“Cái này... tôi từng xem thử rồi, phong cách Trung Quốc kiểu mới, rất độc đáo.” Vương Cẩn vắt hết óc muốn tìm ra mấy câu để khen, nói thật thì chính cô ấy cũng không cảm thấy tốt, mấy bộ quần áo đó, ở nước ngoài muốn lừa người nước ngoài thì còn được, dù sao ở nước ngoài cũng ít thấy mấy kiểu quần áo như thế này. Nhưng với trào lưu phục cổ ở trong nước, những nhãn hiệu thiết kế mang đậm phong cách nước nhà xuất hiện càng lúc càng nhiều, mấy bộ quần áo đó đều đẹp vô cùng.
Kiều Hạn Văn thấy vẻ mặt của Vương Cẩn như vậy thì bật cười: “Chính chị cũng không thấy đẹp.”
Vương Cẩn xua tay: “Haiz, đẹp hay không cũng chẳng sao cả. Thứ chúng ta cần kiếm là tiền.”
“Không.” Kiều Hạn Văn từ chối thẳng thừng.
Vương Cẩn có chút khó xử: “Nhưng tôi hứa với cô ta rồi, bố của cô ta...”
“Chị Cẩn lại cúi đầu trước uy quyền cơ à.” Kiều Hạn Văn trêu chọc cô ấy: “Làm người đại diện khó thật ha.”
“Hay là thế này, kêu cô ta thiết kế lại hai bộ quần áo của cậu nhé?” Vương Cẩn đưa ra phương hướng giải quyết.
“Vậy để xem tình hình sau khi cô ta thiết kế đã.” Kiều Hạn Văn vỗ vỗ vai Vương Cẩn: “Làm khó cho chị rồi, suốt ngày cứ phải nói chuyện với mấy người tai to mặt lớn khó chiều này.”
Cậu chính là tai to mặt lớn khó chiều đấy. Vương Cẩn nghĩ bụng, sau đấy lại thở dài: “Vào trong ngồi thêm một lát đi.”
“Không được.” Anh ta lười xã giao: “Tôi đi tìm Viên Như đây.”
“Cậu cẩn thận chút, đừng để bị chụp hình.”
Kiều Hạn Văn gật đầu, cho tay vào túi rồi đi mất. Anh ta chọn Viên Như, bởi vì an toàn. Viên Như thông minh hiểu chuyện, chưa bao giờ lắm lời, vừa hay hai người lại độc thân, giải quyết nhu cầu si nh lý cho nhau là quá thích hợp. Lúc này Viên Như đang ở nhà đọc tài liệu, ngày mai là tiệc tối của các nhà đầu tư, trong tài liệu của cô ta đã chuẩn bị đầy đủ tất cả thông tin. Thân phận gia thế, tuổi tác, sở thích, vân vân của người tham dự đều được viết ở trên đó. Cô ta vừa tra tài liệu vừa sắp xếp ý tưởng ở trong đầu. Sau khi Kiều Hạn Văn đến, cũng không làm gì với cô ta mà chỉ cầm tư liệu của cô ta rồi nghiêm túc đọc.
Viên Như hiểu chuyện, thông minh, ít nói, cũng rất chăm chỉ. Mấy năm nay cần cù làm việc, khó khăn lắm mới có được ngày hôm nay. Điều này khiến Kiều Hạn Văn khá tán thưởng.
“Tư liệu khá đấy.” Anh ta xem xong thì để tài liệu xuống, duỗi tay về phía Viên Như: “Qua đây.”
Viên Như đi tới nằm bên cạnh anh ta.
Hôm nay Kiều Hạn Văn cũng không có ha m mu ốn gì mà chỉ nhổm người dậy, im lặng nhìn cô ta.
Viên Như bị anh ta nhìn đến mức tê cả da đầu, không nhịn được mà quay sang chỗ khác, dây áo ngủ mảnh nhỏ bắt chéo ở sau lưng, làm nổi bật lên làn da sáng ngời trắng như tuyết của cô ta. Kiều Hạn Văn áp môi vào, lành lạnh. Viên Như không nhịn được mà run lên, trên người nổi lên da gà li ti. Cô ta quay người lại giơ tay chạm vào mặt anh ta, tìm kiếm môi của anh ta. Cô ta đã muốn rồi. Kiều Hạn Văn để mặc cho Viên Như hôn mình, sau đó cúi đầu nhìn cô ta. Dây áo trễ xuống, càng toát lên thêm phần quyến rũ.
Viên Như duỗi tay qua, dùng cách nói của anh ta thì là “súng trường mạnh mẽ”. Nhưng anh ta lại nằm đó không nhúc nhích, cô ta đã nhẹ giọng cầu xin mấy lần nhưng anh ta vẫn nằm như thế, rõ ràng đang làm khó cô ta, muốn xem mức độ nhớ nhung của cô ta. Vậy thì cứ cho anh ta xem thoả thích. Viên Như cắn môi ngồi xuống, nhắm mắt lại, sau đó là một hồi tình xuân ngập tràn.
Tính ra thế gian này cũng có mấy phần đáng để lưu luyến. Viên Như nghĩ bụng. Ít nhất lúc này là như thế, giải được cơn khát trong lòng, lại sung sướng cực hạn.
Cô ta nhoài lên người Kiều Hạn Văn, giống như nước lũ tháng Bảy, nhiều không kể xiết.
Kiều Hạn Văn nghĩ bụng, người đàn bà này cũng quyết tâm thật đấy. Tới lúc ngón chân của Viên Như cong lên, cuối cùng anh ta cũng ngồi dậy, ghé vào tai cô ta rồi nói: “Có một bộ phim công sở muốn tìm nữ chính, em đi tìm Vương Cẩn đi.” Cũng không nên khiến người ta phí công vô ích, dù sao cũng chỉ nói một câu là xong thôi mà.
Mọi chuyện sau đó cứ thế diễn ra, đợi khi tất cả xong rồi, Kiều Hạn Văn lại cảm thấy chán nản. Mỗi năm anh ta lại có khoảng mười mấy ngày như thế này, cảm thấy cuộc sống chẳng có niềm vui gì. Ngồi bên giường hút hết điếu này tới điếu khác, hút đến khi khói thuốc bay mù mịt khắp cả phòng. Viên Như không nhịn được ho khan vài tiếng, nhưng cũng chẳng nói gì Kiều Hạn Văn, chỉ im lặng đổ tàn thuốc cho anh ta, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn anh.
“Hôm đó đi ăn canh chua cá, em đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?” Kiều Hạn Văn hỏi cô ấy.
“Ai?”
“Bạn học thời cấp ba của em, Tống Thu Hàn, đi với một người phụ nữ.” Kiều Hạn Văn nhìn thấy ánh mắt của Viên Như thoáng trở nên u ám, chợt bật cười: “Em nhìn em kìa, lại không giấu được tâm sự rồi. Phải luyện kỹ năng diễn xuất thêm mới được.”
Viên Như cúi đầu nhìn đôi tay của mình: “Phải, em nhớ anh ấy.” Cô ta đột nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Em nhớ anh ấy đến sắp điên rồi. Vừa rồi lúc làm t/ình với anh, người em nghĩ tới cũng là anh ấy.” Đây là lần đầu tiên cô ta phản bội Kiều Hạn Văn, cũng đoán được anh ta sẽ vô cùng tức giận. Nhưng anh ta lại bật cười, đứng dậy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa cười: “Em đoán xem vừa rồi người tôi nghĩ đến là ai?” Đến khi anh ta mặc quần áo xong xuôi thì bất chợt hỏi một câu.
Viên Như ngớ ra, Kiều Hạn Văn cũng không trả lời cô ta mà xuống tầng đi về.
Lời tác giả:
Từng khoảnh khắc yêu em tựa như tàu điện ngầm lao vun vút – Bài hát “Thoát khỏi miệng hổ” của Lão Lang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT