Cáp Ngô Lặc đưa điện thoại cho cô xem: “Ầy, chị xem doanh nhân chết đói này đi.”

Lâm Xuân Nhi thấy tướng ăn của mình thì cũng bật cười: “Đói bụng mà…”



“Không hề bối rối chút nào, em nghĩ bát cơm đó nhất định rất ngon.” Tiểu Mã bổ sung một câu.

Mấy tài xế xe tải bên cạnh nhìn thoáng qua nhóm nam nữ bên này rồi bắt chuyện với họ: “Đến đây chơi à?” Trong nhà hàng này chỉ có hai người phụ nữ, một là bà chủ và người còn lại là Lâm Xuân Nhi. Các tài xế xe tải thấy Lâm Xuân Nhi tốt tính lại có vẻ rất nhiệt tình bèn tới gần nói chuyện phiếm với họ. Tất cả mọi người đều chạy xe đường dài đã lâu năm, nói vài câu bèn ngồi xen lẫn vào nhau, vui vẻ hò dô vô cùng sôi nổi. 

Mấy tài xế biết họ tới Tân Cương quay phim tài liệu giúp đỡ người nghèo thì la hét ầm ĩ muốn được họ chụp ảnh quay phim. Đương nhiên nhóm Lâm Xuân Nhi vui vẻ bằng lòng, đứng lên chụp một bô “ảnh studio” cho họ. Chụp xong ảnh cận mặt của họ, nhóm Lâm Xuân Nhi gửi luôn ảnh và video vào trong nhóm, nhận được lời khen của hết người này đến người khác. Cả nhóm chơi đùa đến một giờ sáng mới quay lại khách sạn, nhưng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.  

Phải đợi đến lúc lấy điện thoại ra, Lâm Xuân Nhi mới cảm thấy không ổn. Cả một ngày trời cô chưa báo cáo hành trình của mình trong “hiệp khách hành”, ba người kia đã gọi cô hơn chục lần rồi. Thế là Lâm Xuân Nhi vội vàng gửi tin nhắn thoại qua: “Xin lỗi, xin lỗi mọi người nha, hôm nay bận quá nên quên báo cáo hành trình. Nơi này đổ tuyết lớn, là trận thứ ba trong năm nay, đường cao tốc và quốc lộ đều bị đóng, sáng sớm ngày mai tớ sẽ đi xem thử liệu có thể ra ngoài được hay không. Ngắm tuyết đi nè!”

Lâm Xuân Nhi gửi vài bức ảnh trận tuyết ngày hôm nay qua. Tiêu Muội và Trần Khoan Niên lần lượt trả lời cô, ba người nói chuyện phiếm một lát rồi thôi. Còn Tống Thu Hàn từ đầu đến cuối không hề lên tiếng.

Tống Thu Hàn đang giận.

Từ sáng sớm thức dậy mở nhóm chat ra không thấy tin nhắn của cô, chẳng biết tại sao anh lại hơi bực bội. Cả ngày hôm nay anh đều nghiêm mặt. Tiêu Tình vào văn phòng đưa cà phê, thấy khuôn mặt lạnh lẽo của anh thì chỉ nhẹ nhàng đặt xuống rồi đi liền. Mặc dù cô ấy biết ông chủ của mình luôn cư xử đúng mực nhưng vẫn lo lắng nhỡ đâu anh sẽ đột nhiên bùng nổ, túm lấy cô ấy mắng một trận thì toi.

Cho tới tận năm sáu giờ chiều Tống Thu Hàn mới nghĩ thông suốt. Anh đang lo lắng vì cái gì vậy chứ? Lo Lâm Xuân Nhi xảy ra chuyện gì sao? Hai người đã không gặp nhau hơn chục năm, cô vẫn xông xáo náo nhiệt đi hết trời Nam đất Bắc, chẳng lẽ lần này lại có thể xảy ra chuyện chắc? Anh tự cười mình suy nghĩ chuyện không đâu. Nhưng mặc dù đã hiểu rõ thì anh vẫn không nuốt cơn tức xuống được. Sau khi ăn cơm với khách hàng, anh lái xe về nhà, chào hỏi qua loa với dì Thượng rồi lên tầng chạy bộ. 



Hôm nay thời gian trôi qua rất chậm, anh cứ liên tục nhìn đồng hồ, cảm thấy dường như kim đồng hồ đã bị trói lại nên mới nhích lên khó khăn như vậy. Cho đến tận một giờ sáng, nghe tiếng điện thoại vang lên, anh mở máy ra rồi nghe được giọng nói của Lâm Xuân Nhi thì cơn tức mới tiêu tan phân nửa, nửa còn lại thì khiến anh không muốn nói chuyện. Tống Thu Hàn đặt điện thoại sang bên cạnh, tiện tay cầm quyển sách bên gối lên. 

Loan Niệm nhắn trong một nhóm chat khác hỏi anh: “Cuối tuần muốn đi chơi bóng cùng nhau không? Hai đội thi đấu giao hữu, đấu xong thì ngồi với nhau một lát.” Sau đó anh ta còn bổ sung một câu: “Có cổ động viên nữa nhé.”

Tống Thu Hàn ngẫm nghĩ, cuối tuần hình như anh không bận gì, bèn đáp: “Được.”

Trần Khoan Niên hỏi anh: “Cậu chưa ngủ à?”

“Chưa ngủ.”

“Lâm Xuân Nhi nhắn tin báo bình an trong nhóm đấy.”

“Thấy rồi.”

Anh nói chuyện kiểu này khiến Trần Khoan Niên phát hiện ngay có vấn đề, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với Loan Niệm: “Cuối tuần anh đây có hẹn rồi.”

“Đưa người tới đi.”

“Không được, tôi sợ đám đàn ông trung niên như hổ đói vồ mồi các cậu sẽ hù dọa cô gái của tôi mất.” Cuối cùng anh ta còn gửi thêm một icon mặt cười. 

“Sợ chúng tôi bóc phốt cậu chứ gì?” Loan Niệm nói toạc ra. 

Trần Khoan Niên cười hì hì: “Tóm lại cuối tuần tôi không đi chơi với các cậu đâu. Anh đây còn chuyện quan trọng phải làm, không thể lăn lộn với đám đàn ông rảnh rỗi các cậu được.”



Trần Khoan Niên nói xong câu này thì tiếp tục qua bên “hiệp khách hành” chỉ mặt điểm tên trách mắng Tống Thu Hàn: “Cậu chủ Tống đang hẹn nhau với một nhóm khác cuối tuần này đi chơi bóng rổ cùng các người đẹp cổ động viên đấy, thế mà không chịu nói chuyện trong nhóm này. Tình bạn thật là mong manh!” Trần Khoan Niên đang trả thù câu nói hôm trước của Tống Thu Hàn bảo anh ta không thể hôn được Tiêu Muội.

Tống Thu Hàn thấy vậy thì thầm mắng anh ta trẻ trâu, chẳng thèm trả lời mà ném điện thoại sang một bên. Anh không phải người thích dùng bạo lực lạnh, nhưng những lúc bực bội anh thật sự không muốn nói chuyện với ai cả. Cơn tức ngày hôm nay bắt nguồn từ Lâm Xuân Nhi, mặc dù anh chẳng có quyền cũng chẳng có lý do gì để tức giận, nhưng anh vẫn giận thế thôi. Nhìn câu trả lời của Lâm Xuân Nhi thì anh lại càng thêm bực mình, cô nói rằng: “Tống Thu Hàn trọng sắc khinh bạn thật, nhưng nếu là tớ thì tớ cũng sẽ ưu tiên cho bữa tiệc bóng rổ cuối tuần nha. Có người đẹp cổ vũ lại thêm hormone nồng đậm, có bao nhiêu người ghen tỵ mà không được đi đấy.” 

Lâm Xuân Nhi thông cảm cho Tống Thu Hàn nên đang chừa lại đường cho anh xuống nước. Nhưng anh lại không muốn bước lên cái đường xuống nước ấy chút nào, anh cứ muốn đứng im ở đây đấy. Anh tắt điện thoại rồi ném máy sang một bên, mở to mắt ngẩn người trong bóng tối. 

Trước đây họ cũng từng cãi nhau.

Đó là ngày đầu tiên Tống Thu Hàn quay lại trường học sau khi tay bị thương, trời ngập trong sương mù mờ mịt, đến trưa vẫn chẳng tan đi. Anh không có trận đấu bóng rổ nào nên ghé vào bàn học nghe Lâm Xuân Nhi đọc những câu chuyện lãng mạn. Giọng nói của cô có thể ru ngủ nên anh cứ mơ màng thiếp đi như vậy. Qua hồi lâu, anh nghe được trước cửa sổ có tiếng người vang lên bèn ngồi dậy nhìn ra ngoài. Lâm Xuân Nhi đang đặt một lá thư vào tay cậu học sinh nào đó, người này Tống Thu Hàn cũng biết, họ thường chơi bóng cùng nhau. Anh nhìn Lâm Xuân Nhi đỏ mặt, đột nhiên cảm thấy ngày hôm ấy thật tồi tệ. 

Lâm Xuân Nhi cười đi vào phòng học cứ như vừa trải qua một chuyện vô cùng vui mừng. Vệt ửng đỏ trên mặt cô còn chưa tan đi, thấy Tống Thu Hàn trợn mắt nhìn mình, cô còn cười hì hì bảo anh: “Sao lại lườm người ta thế?”

“Sắp thi rồi, cậu không học hành chăm chỉ đi mà lại chạy đi gửi thư tình cho đàn anh khóa trên, cậu có xứng đáng với công sức của thầy cô không?” Tống Thu Hàn không hề hạ thấp âm lượng khiến bạn học đều quay sang nhìn họ. 

Khuôn mặt Lâm Xuân Nhi thoắt cái đỏ bừng lên: “Cậu nói lung tung gì thế!”

“Người vừa nãy đứng trước cửa sổ là cậu phải không?”

“Ừ.”

“Vậy cậu còn bào chữa gì nữa? Nhìn lại điểm toán của cậu xem, có thời gian thì cố gắng học cho tốt đi, phải biết thân biết phận chứ.” Tống Thu Hàn đẩy bàn ra rồi đứng dậy bước khỏi phòng học, buồn bực vô cùng. Anh thấy cãi nhau với Lâm Xuân Nhi chẳng đã nghiền chút nào, bình thường cô luôn là người miệng lưỡi sắc bén, thế mà lúc tranh luận căng thẳng với người khác lại trở nên ăn nói vụng về, nhiều nhất là thốt ra được một câu “cậu nói linh tinh” rồi sau đó lắp bắp không nên lời. Tống Thu Hàn đã từng thấy cô cãi nhau với Viên Như, trông cô ngốc nghếch như vậy khiến anh ở bên cạnh nhìn mà cũng sốt ruột thay. Nếu Trần Khoan Niên không kéo anh lại thì có lẽ anh đã xông lên nói giúp cô rồi. Hai người cãi nhau ầm ĩ, rõ ràng cô là người có lý nhưng lại bật khóc trước. Hôm đó anh đứng ngoài cửa rất lâu, cho đến tận khi cô Tiêu gọi tên mình thì anh mới chậm rãi bước vào trong. 

Sau tiết tự học buổi tối, các tổ tập trung ở cổng trường, Lâm Xuân Nhi không thèm để ý đến anh mà kéo một bạn học đi tới tổ khác. Mấy ngày sau đó cô đều không nói chuyện với anh. Nếu hai người tình cờ chạm mặt thì đều tỉnh bơ đi lướt qua nhau, coi như người xa lạ.

Tống Thu Hàn cứ tức giận như thế vài ngày, cho đến tận một hôm, anh đang ngồi xem đấu bóng thì đàn anh khóa trên kia tới bên cạnh anh lấy nước. Tống Thu Hàn không nhịn được hỏi anh ta: “Lâm Xuân Nhi viết thư tình cho anh hả?”

“Không, cô ấy gửi hộ người khác thôi.”

Tống Thu Hàn mừng như điên, buổi chiều trước khi vào lớp còn mua một lon coca đặt trên bàn cô. Lâm Xuân Nhi ngẩng đầu lên, thấy là Tống Thu Hàn thì ném trả lại lon coca vào tay anh. Tống Thu Hàn bèn ngồi xổm xuống bên cạnh cô, tay chống vào bàn, ánh mắt tội nghiệp ngước nhìn lên: “Lâm Xuân Nhi, tớ muốn xin lỗi cậu, lời tớ nói ngày hôm ấy quá khốn nạn.”

Lâm Xuân Nhi vẫn không thèm để ý đến anh. Trong lòng cô, dù ai nói những lời như vậy thì cô cũng sẽ không tức giận, riêng Tống Thu Hàn là không được. Cô đứng dậy đi lên bục giảng, ôm một chồng tài liệu đưa cho giáo viên. 

Ba ngày liên tiếp cô không thèm quan tâ m đến anh.

Khi Tống Thu Hàn nghe được giọng nói của cô trong giờ nghỉ trưa ngày thứ tư, trong lòng anh bỗng trào lên cảm xúc dịu dàng. Anh xé một tờ giấy và viết: “Gửi Lâm Xuân Nhi, người bạn thân nhất của tớ: Thứ sáu tan học tớ mời cậu đi ăn pizza được không? Tớ không nên nói cậu như vậy. Nếu cậu đã nguôi giận thì hãy giúp tớ phát bài hát ‘Năm tháng huy hoàng’ nhé, Tống Thu Hàn.”

Viết xong, anh bèn chạy đến phòng phát thanh, nhét tờ giấy vào khe cửa, gõ cửa vài tiếng rồi bỏ chạy. Trái tim anh treo lơ lửng chờ đợi bài hát mình đã yêu cầu được phát, thế nhưng một lúc lâu sau vẫn chẳng có gì. Khi anh đang chán nản thì chợt nghe Lâm Xuân Nhi nói: “Gửi Tống Thu Hàn, người bạn tốt nhất của tớ, tớ không giận cậu, với điều kiện tiên quyết là cậu phải mời tớ ăn pizza sau giờ học ngày thứ sáu. Lâm Xuân Nhi. Bài hát cuối cùng của ngày hôm nay là ‘Lần đầu tiên’ của Quang Lương, gửi đến tất cả mọi người, chúc mọi người sáng sớm vui vẻ, tới trưa an lành, ban đêm say giấc.”

Đó là bộ phim Tống Thu Hàn thích nhất hồi ấy. Anh đã từng nói rất nhiều lần, thế giới ở đây và thế giới nơi đó trông thì giống nhau nhưng lại khác biệt. Tôi không muốn sống trong giả dối, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào xông ra khỏi lồng giam, hướng về thế giới mà mình chưa từng nhìn thấy. Cho nên, nếu chúng ta không thể gặp lại nhau nữa thì chúc em sáng sớm vui vẻ, trới trưa an lành, ban đêm say giấc.

Lâm Xuân Nhi nhớ rõ vẻ mặt Tống Thu Hàn lúc nói về bộ phim ấy, bèn lén xem thử. Khi nhân vật chính cuối cùng cũng đi về phía cánh cửa đó, thiếu nữ Lâm Xuân Nhi đã khóc không thể ngừng nổi. Khi đó con gái nhạy cảm hay khóc, còn con trai sâu sắc được như anh khá hiếm, nếu có thì nhất định là người rất tốt. 

Từ trước đến nay Tống Thu Hàn chưa bao giờ là người thích khóc. Nhưng buổi chiều hôm đó, khi anh gục xuống bàn nghe Quang Lương hát đến câu “lần đầu tiên ấy, khi tôi nói lời yêu” thì chợt cảm thấy thế giới của mình trở nên thật ấm áp. Cô gái tên Lâm Xuân Nhi này chính là thiên sứ ư?

Lời tác giả:

Làm rõ:

Chương này có nhắc đến lời thoại trong phim “Buổi diễn của Truman”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play