Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội xuống xe ở trước cổng trường, từ đó có một con đường rải đầy hoa tươi kéo dài đến sân thể dục, trên con đường nhỏ được đặt vài giàn hoa, trên các giàn hoa ngập tràn những bông hoa rạng rỡ.

Cứ thế đi thẳng, thẳng tiến về phía trước, con đường sẽ dẫn đến sân bóng xanh nơi năm đó nhóm thiếu niên đã rơi xuống những giọt mồ hôi. Những tiếng cười đùa, reo hò cổ vũ và những tràng pháo tay lúc ấy như xuyên qua năm tháng và rót vào tai, mà chàng thiếu niên dưới ánh nắng rạng rỡ năm nào, giờ đây đang đứng thẳng tắp ở nơi đó trong bộ vest, dùng dáng vẻ vô cùng trịnh trọng, kết hôn với cô gái mà mình hằng yêu quý.



Lựa chọn tổ chức đám cưới ở nơi này quả là đúng đắn, câu chuyện bắt đầu từ đây, trải qua một khoảng thời gian dài, cuối cùng họ đã quay trở lại chốn xưa, quay lại điểm khởi đầu. Hàng chục người ngồi trên khán đài, nhìn kỹ lại, họ đều là những người có liên quan đến khuôn viên trường học này và quãng thời gian ấy. Trong đó có một vài người Lâm Xuân Nhi chưa một lần gặp lại kể từ lúc tốt nghiệp đến giờ. Biết bao khuôn mặt trẻ trung bất khả chiến bại, giờ ít nhiều đã có dấu vết của năm tháng, cùng các giáo viên đáng mến giờ đầu tóc đã bạc phơ.

Chiếc váy cưới trắng như tuyết của Tiêu Muội và bộ lễ phục dâu phụ màu hạnh nhân của Lâm Xuân Nhi đều cực kỳ thanh lịch. Họ dừng chân nơi cuối hành lang rải đầy hoa, chung quanh cũng được bao bọc bởi những chùm hoa rực rỡ, cảnh tượng đẹp hệt như trong giấc mơ của thiếu nữ. Đúng vậy, thiếu nữ đã từng mơ mộng được kết hôn với người mình yêu ở địa điểm thơ mộng như thế này. Buổi lễ còn chưa bắt đầu, mà đôi mắt của cô dâu đã rơm rớm ánh nước.

Còn chàng thiếu niên năm ấy thì chậm rãi quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy cô dâu xinh đẹp rạng ngời của mình trong lớp váy cưới.

Đệt.

Trần Khoan Niên dụi muốn đỏ cả mắt, anh ta thực sự khóc luôn rồi. Tụi Loan Niệm chắc chắn sẽ cười anh ta, nhưng anh ta không quan tâm được nhiều chuyện như vậy, bởi vì cô dâu của anh ta quá đẹp.

Tiêu Muội thấy Trần Khoan Niên khóc, theo bản năng nghiêng đầu nhìn bí thư đang có mặt trên khán đài, tuy thường ngày bí thư khá hùng hùng hổ hổ, nhưng giờ phút này cũng đang lau nước mắt.

Chú rể cưới cô dâu, Trần Khoan Niên đi về phía Tiêu Muội. Đời này anh ta chưa bao giờ long trọng như hôm nay. Không biết đã bao nhiêu người nói anh ta mắc vô số món nợ phong lưu, bây giờ lại muốn tìm một người lương thiện để chung sống qua ngày. Họ thì biết cái khỉ gì chứ! Chỉ có Trần Khoan Niên mới biết rằng Tiêu Muội nào phải người lương thiện, nhưng Tiêu Muội là người trong lòng anh ta. Anh ta rất yêu cô ấy! 

Bố Tiêu Muội đặt tay cô ấy vào tay Trần Khoan Niên, tối qua ông cụ còn nói nhất định sẽ không khóc, vậy mà bây giờ lại òa khóc nức nở. Lâm Xuân Nhi cũng rơi nước mắt.



Người mình thích thời niên thiếu, lúc này cùng mình bước vào lễ đường kết hôn, cái kết thật sự quá viên mãn.

Lúc họ trao nhẫn cho nhau, Lâm Xuân Nhi ngẩng đầu nhìn Tống Thu Hàn. Anh nhìn Trần Khoan Niên từ từ đeo nhẫn vào ngón tay Tiêu Muội với đôi mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ. Sao có thể không ngưỡng mộ cho được? Tuy rằng nhiều người kết hôn chỉ để có một người bạn đời bên cạnh, nhưng một khi có ai đó kết hôn vì tình yêu thì thật đáng ngưỡng mộ.

Lâm Xuân Nhi lau đi giọt nước trên khóe mắt.

Đến lúc Tiêu Muội tặng hoa cưới, cô ấy nhìn mọi người ở đây một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lâm Xuân Nhi. Tiêu Muội dùng ánh mắt dịu dàng vây lấy cô, chữa lành cho cô, kế đó cô ấy cầm theo bó hoa, bước chầm chậm đến hành lang hoa và đặt nó lên đó.

Tống Thu Hàn bất ngờ rơi nước mắt.

Vào khoảnh khắc ấy, Lâm Xuân Nhi cũng che miệng bật khóc. Cô ấy là người bạn tốt nhất trong cuộc đời này của cô, đồng thời cũng là người luôn luôn hiểu được cô.

Tuy những người ngồi bên dưới không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ có bốn người bọn họ biết bó hoa cưới ấy nên đi về đâu. 

Mọi người vỗ tay để phù dâu gửi lời chúc phúc, Lâm Xuân Nhi bỗng dưng thấy hơi bối rối. Cô thân kinh bách chiến, hiếm khi lại bối rối như thế này. Nước mắt trên mặt cô vẫn chưa kịp khô, bàn tay đang cầm micro khẽ run rẩy.

“Chào mọi người.” Lâm Xuân Nhi gật đầu chào mọi người, âm điệu của từ ‘người’ ở cuối hơi thấp xuống, còn có một tiếng nức nở khe khẽ.

Cô Khúc ngồi dưới khán đài đột nhiên rưng rưng nước mắt, bà nhớ lại ngày phát hiện ra sở thích của Lâm Xuân Nhi, đó là ngày đăng ký vào cấp ba, bà thuận miệng hỏi sở thích của cô là gì, cô đứng bên cạnh cha mình, cười khúc khích đáp: “Thưa cô, em thích đọc diễn văn.”

“Vậy em đã từng phát biểu trước đám đông chưa?”

“Em từng là người dẫn chương trình nhỏ ở trường cấp hai.” 

Cô Khúc nhìn vào hồ sơ học bạ của cô, hầu hết nhận xét của giáo viên trường trung học cơ sở đều là: ‘Thật sự là một học sinh năm tốt.’

“Vậy em có thể đại diện cho khóa học sinh mới lên phát biểu được không?”

“Em có thể ạ.”

Lâm Xuân Nhi là học sinh giỏi nhất mà bà từng dẫn dắt, sau khi cô tốt nghiệp, bà đã hỏi thăm vô số lần rằng đứa nhỏ kia đã đi đâu về đâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng được gặp lại người thật, cô giáo vô cùng xúc động.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Xuân Nhi chưa từng nói ‘em không làm được’, ‘em sợ’, cô mãi mãi bảo rằng ‘được ạ’, ‘em đồng ý làm thử’.

“Tự dưng tớ không biết phải nói gì, hết thảy mọi thứ ở đây đều quá quen thuộc, khuôn viên này, sân vận động này và những người đang ở trước mắt tớ.”

“Tớ nhớ dáng vẻ của chúng ta khi ấy, tớ hơi mũm mĩm, buộc tóc đuôi ngựa; cậu thì gầy gò, thường hay đeo kính. Tớ cũng nhớ cả chuyện chúng ta cùng nhau chọn lớp xã hội, cậu đã nói với tớ là ‘cậu chọn gì thì tớ sẽ chọn nấy’; tớ nhớ mỗi buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn bột lá sen bên cạnh trường, và dạo quanh các cửa hàng, nhưng đáng tiếc bây giờ những cửa hàng này đã không còn nữa; tớ nhớ chúng ta cùng đốt pháo hoa và cùng ngắm sao, giữa chúng ta không có bất cứ bí mật nào...”

Lâm Xuân Nhi khóc nấc lên: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ từ địa ngục trở về nhân gian, cảm ơn cậu vì cậu đã nhờ bố mẹ cậu chăm sóc tớ, cảm ơn cậu đã bảo vệ phẩm giá và sự nhạy cảm của tớ mà không tiết lộ tình trạng của tớ với bất cứ ai trong những năm qua, cảm ơn cậu... bạn thân nhất của tớ, người thân cả đời tớ.”

“Cảm ơn cậu vì đã ở bên tớ suốt những năm dài tháng rộng đã qua.”

Lâm Xuân Nhi thật sự mừng cho Tiêu Muội, cô khóc đến mức không ngừng lại được: “Cũng cảm ơn Trần Khoan Niên, hãy thay tớ chăm sóc người bạn thân nhất của tớ nhé. Tớ giao cậu ấy cho cậu, hy vọng hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc.” 

Mong cậu khởi đầu chuyến hành trình tiếp theo trong đời cậu thật tốt, tớ vẫn ở đây bất cứ mọi lúc.

Luôn luôn ở đây.

Năm tháng thoắt cái đã trôi đi, quá khứ lướt qua trong chớp mắt.

Tiêu Muội ôm siết Lâm Xuân Nhi thật lâu, nước mắt cô ấy rơi xuống cổ và vai Lâm Xuân Nhi, cô ấy khẽ nói với Lâm Xuân Nhi rằng: “Tớ mãi mãi yêu cậu.”

“Bọn tớ cũng có quà tặng cho cậu.” Tiêu Muội gật đầu với Trần Khoan Niên, Trần Khoan Niên ấn một cái nút, màn hình vẫn chưa sáng lên, nhưng lại có tiếng cười vang dội của một nhóm người.

Tiếp đến, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn thấy quá khứ của chính mình. Wow, chúng ta đã từng trẻ như vậy. Gương mặt trẻ tuổi của chúng ta toát ra thần thái bay bổng, tiếng cười của chúng ta xuyên qua phòng lớp, bay tới tầng mây. Quá khứ ơi, xin chào nhé; Thiếu niên ơi, chào cậu.

Sau đó, camera chuyển hướng, cố định trên người Lâm Xuân Nhi.

Cô ngồi làm bài tập trên bàn, nghe thấy ai đó gọi mình, cô ngẩng đầu lên và nở một nụ cười rạng rỡ.

Cô đứng trên bục thu bài tập về nhà, giận dữ với Tống Thu Hàn: “Tống Thu Hàn, cậu đã không làm bài tập về nhà rồi lại còn gây rối nữa!”

Cô quay lại và đặt khuôn mặt của mình trên bàn của Tống Thu Hàn, không biết đang nói chuyện gì mà Tống Thu Hàn giơ tay ra vỗ vào đầu cô.

Thiếu niên Tống Thu Hàn đưa tay ra kéo tóc của cô, trông thấy có người chụp lén mình, anh quay lại và dựng ngón giữa về phía ống kính, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười.

Tống Thu Hàn và Lâm Xuân Nhi đi ăn pizza sau giờ học, bóng của họ bị ánh trăng kéo dài. Tống Thu Hàn cố gắng nắm tay Lâm Xuân Nhi nhiều lần, nhưng chẳng có lần nào thành công.

Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều bóng dáng của bọn họ, cũng như thời niên thiếu của họ. Chân thật như vậy, sâu sắc như vậy.

Cô Khúc ngồi trước màn hình, nói: “Tống Thu Hàn thích Lâm Xuân Nhi, tôi đã biết chuyện này từ lâu rồi. Lúc đó Lâm Xuân Nhi nói Tống Thu Hàn còn hùa với tiểu đội dọa con bé sợ hãi trên đường về nhà, yêu cầu đổi đồng đội. Tống Thu Hàn nói ‘cô ơi xin cô đừng đổi nhé ạ, em thích cậu ấy’. Tống Thu Hàn còn nói chỉ cần để thằng bé ngồi phía sau Lâm Xuân Nhi, thằng bé hứa sẽ không làm rối loạn kỷ luật trong lớp học nữa. À còn nữa... lúc tôi giảng bài, tôi luôn trông thấy Tống Thu Hàn nhìn bóng lưng của Lâm Xuân Nhi…”

Khán giả bùng nổ một tràng cười sảng khoái, không khí sôi nổi hơn hẳn, mọi người đồng loạt vỗ tay, hóa ra lúc đó hoàng tử trong lòng các cô gái đã thích Lâm Xuân Nhi rồi à! Họ lại thoáng bừng tỉnh, cũng phải thôi, hai người họ tốt vậy cơ mà!

Tống Thu Hàn nhìn sang Lâm Xuân Nhi, đúng đó, lúc ấy anh rất thích em, bây giờ em đã tin chưa?

Sau đó nữa, tại nhà của Tống Thu Hàn ở Mỹ.

Tiến vào phòng lưu trữ của anh, nơi anh không cho phép bất kỳ người nào bước vào. Trong phòng lưu trữ có những thứ được anh xem như báu vật, một hộp gỗ cũ kỹ, người quay phim từ từ mở hộp gỗ ra và nhìn thấy một lá thư; Còn có miếng thạch cao có tên Lâm Xuân Nhi được ghi rất lớn, hùng hồn hướng ra ngoài. Không biết vì lý do gì mà Tống Thu Hàn cầm máy ảnh khóc rất dữ dội, bàn tay của người đang quay phim không ngừng run rẩy.

Trong những năm tháng tình bạn giữa Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên, trông có vẻ Trần Khoan Niên chả quan tâm gì mấy, nhưng thật ra anh ta hiểu rõ mọi chuyện.

Lúc này, nỗi đau của Tống Thu Hàn bỗng nhiên trở nên chân thật, Lâm Xuân Nhi nhớ lại lá thư ấy: ‘Gọi máy bàn cho cậu nhưng không ai bắt máy.’

Nước mắt Lâm Xuân Nhi không cầm được nữa mà tuôn rơi, tuổi trẻ sinh động như vậy, thời gian xa cách đến thế.

Cảnh quay cuối cùng là vào ngày tốt nghiệp. Mọi người đi theo Trần Khoan Niên tìm địa điểm chụp ảnh tốt nghiệp, đêm hôm trước trời vừa đổ mưa, những bông hoa lạ nở rộ khắp khuôn viên trường, không khí nóng ẩm, người nào người nấy giống y như cà tím bị sương muối vùi dập. Nhưng khi họ đứng vào đội hình thì lại đứng thẳng người, Trần Khoan Niên nói muốn chụp thử, bảo mọi người cùng nói “kim chi”, Tống Thu Hàn chợt nói: “Lâm Xuân Nhi, đừng có nhe răng ra!”

Mọi người cười rộ lên, Lâm Xuân Nhi nghiêng đầu nhìn anh cười, trong mắt là ánh sao lấp lánh, chứa đựng cả dải ngân hà. Tống Thu Hàn giả vờ mỉm cười nhìn về phía trước thay vì nhìn cô, nhưng khi cô quay đầu về, anh hơi cúi đầu, mặt lại khẽ nghiêng về phía bên kia, mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp.

Ống kính dừng lại tại đây, ngay khoảnh khắc Tống Thu Hàn nhìn về phía Lâm Xuân Nhi.

Đó là chi tiết mà chúng ta đã bỏ qua, những chi tiết mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy đáp án nếu như không có video này.

Tống Thu Hàn yêu Lâm Xuân Nhi còn lâu hơn Lâm Xuân Nhi yêu anh.

Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn Tống Thu Hàn, anh đang rơm rớm nước mắt nhìn cô, người từ nhỏ đến lớn không chịu khóc, cuối cùng lại khóc không thành tiếng ngay trước mặt bạn cũ.

Anh chậm rãi bước đến ôm chầm lấy Lâm Xuân Nhi, năm tháng thoắt cái trôi đi, chỉ có tình yêu là sự thật duy nhất.



Cuối cùng họ cũng lên đường đến Hulunbuir.

Khi ấy mấy người bạn thân bàn bạc xem chuyến đi tốt nghiệp sẽ đi đâu, chụm đầu lại với nhau, di chuyển đầu bút trên bản đồ, cuối cùng quyết định ở vị trí đó: đi Hulunbuir!

Chuyến đi tốt nghiệp muộn, rốt cuộc đã được thực hiện vào hôm nay.

Lâm Xuân Nhi ngồi trên ghế phụ, vươn tay về phía xa, tâm trạng hăng hái: “Xuất phát!”

Tống Thu Hàn thở dài, quay sang thắt dây an toàn giúp cô, thừa cơ cọ môi vào chóp mũi của cô. Trần Khoan Niên ngồi phía sau cất tiếng than thở: “Tống Thu Hàn, đủ rồi đấy nhé!”

“Liên quan gì đến cậu?” Lâm Xuân Nhi quay xuống trừng mắt với anh ta: “Còn nói nhiều nữa là ném cậu xuống xe ngay đấy!”

Tiêu Muội ngoan ngoãn giơ tay: “Tớ tán thành!”

Mọi người cùng cười ồ lên.

Con đường dẫn đến Hulunbuir này, trong vòng một ngày đã đi qua các thành phố, làng mạc, sông suối và những bông hoa không biết tên, thỉnh thoảng họ dừng xe lại để nhìn ngắm thế giới rộng lớn này.

Mùa thu kéo dài bất tận, từ sáng sớm cho đến lúc chiều tà.

Hoàng hôn làm cho thảo nguyên trở nên dịu dàng hơn, cuối cùng họ đã đặt chân đến Hulunbuir.

Họ đứng cạnh nhau, đón cơn gió lạnh buổi chiều tối thổi trên thảo nguyên. Cảnh tượng này đẹp quá đỗi, cỏ khô đẹp, lá rụng đẹp, dòng sông cũng đẹp. Lâm Xuân Nhi nhớ lại ngày hôm đó lúc cô đang ăn thịt ở nhà người chăn nuôi gia súc thì nhận được điện thoại của Trần Khoan Niên, trong giây lát, quá khứ ùa vào tâm trí cô đến mức cô không còn biết bất cứ điều gì nữa. Cô một mình đạp xe từ nơi sâu nhất trong Mông Cổ về Bắc Kinh, suốt dọc đường cô đơn tịch mịch, ngắm nhìn vô số phong cảnh, cũng trải qua cơn bão dữ dội, đạp xe hơn nửa tháng, thỉnh thoảng trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của cậu thiếu niên mà cô hiếm khi nghĩ đến trong vài năm qua, còn cả cái tên mà cô chẳng dám nhớ tới, bởi chỉ cần nghĩ đến là lập tức đau xót: Tống Thu Hàn.

Cô chưa bao giờ nói với bất cứ ai lý do tại sao cô lại thích Hulunbuir đến vậy. Cô sẽ không bao giờ quên được chuyến đi tốt nghiệp mà họ đã mơ ước ấy. Khi cô sống trong nhà của người chăn cừu, lùa dắt đàn cừu với một quyển sách trong túi và hứng gió trên thảo nguyên, cô nghĩ: Đây là chuyến đi tốt nghiệp của chúng ta! Cô cũng nghĩ rằng: Có những thiếu sót mới là cuộc sống.

Nhưng hôm nay, họ đã đứng nơi đây.

Tất cả đau đớn mấy năm qua bỗng trở nên nhẹ nhàng, thậm chí không còn nhận ra được nữa. Cô vô cùng biết ơn những người xung quanh đã chữa lành cho cô và sưởi ấm cô. Thật tốt.

Lâm Xuân Nhi cúi đầu tìm kiếm trên bãi cỏ, cô tìm rất lâu, muốn tìm ra nhánh cỏ đẹp nhất trong ánh chiều tà. Và rồi cô đã tìm thấy, nhánh cỏ ấy nửa vàng nửa xanh, phân tầng rõ ràng. Cô nhổ nhánh cỏ này lên, cố gắng bện chặt lại. Cuối cùng, trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, cô bước đến trước mặt Tống Thu Hàn, nhìn anh bằng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.

“Có một hôm em nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ của anh, bỗng dưng em bắt đầu mơ về lúc tuổi xế chiều. Em ngồi ngoài cửa sổ tắm nắng và nhâm nhi một tách trà nóng. Có người khoác lên cho em một chiếc áo, và lúc em quay đầu nhìn lại thì phát hiện người đó chính là anh.” Lâm Xuân Nhi xòe tay ra, một chiếc nhẫn cỏ nằm trong lòng bàn tay cô, chiếc nhẫn thật đẹp làm sao.

“Vậy nên, Tống Thu Hàn, anh có bằng lòng lấy em không?”

Tống Thu Hàn dùng hai tay che mặt, nước mắt chảy ra từ các kẽ ngón tay. Sau một lúc lâu, anh mới buông tay xuống, nói trong làn nước mắt:

“Anh bằng lòng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play