Nhà hát Kiều Hạn Văn chọn rất rất nhỏ, sức chứa nhiều nhất cũng chỉ được khoảng hai trăm người. Lúc này trong rạp không có xuất diễn, anh ta ngồi ở hàng ghế đầu, yên lặng nhìn nhân viên công tác đo đạc sân khấu.

Lâm Xuân Nhi đi vào từ cửa sau, lên tiếng chào hỏi rồi ngồi xuống cạnh anh ta.



Hình như Kiều Hạn Văn không có hứng thú nói chuyện phiếm, chỉ cầm bản vẽ phối cảnh của nhà hát, nghĩ ngợi điều gì đó.

Lâm Xuân Nhi rất thích nhà hát.

Mấy năm trước, cô đã từng khởi xướng một hoạt động gọi là “Đến Nhà Hát Đi”. Hoạt động này kết nối đạo diễn, diễn viên và khán giả lại với nhau, diễn xuất ở nhà hát đã mang đến cho cuộc sống của họ những bừng tỉnh, hiểu biết mới.

Hí kịch và phim ảnh là hai hình thức biểu diễn hoàn toàn khác nhau. Phim ảnh dễ lưu truyền, quảng bá đến đông đảo khán giả, còn hí kịch lại dễ khiến chấn động lòng người hơn.

“Là kịch bản ngắn à?” Cuối cùng, Lâm Xuân Nhi không nhịn được, mở miệng hỏi.

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Vì tôi tự bỏ tiền túi ra làm, không muốn đầu tư nhiều quá.”  Kiều Hạn Văn nói chuyện nửa thật nửa giả, Lâm Xuân Nhi cũng không biết câu nào thật câu nào giả nữa. Cô vẫn lấy kịch bản ra xem lại một lần. Vở kịch của Kiều Hạn Văn kể về câu chuyện từ khi sinh ra đến khi chết đi của một người. Trong đó có tình thân, tình yêu, tình bạn, sự sống và cái chết. Vở kịch dài ba tiếng rưỡi này chỉ có đúng một diễn viên… đúng là thử thách lớn về độ hấp dẫn, phấn khích của kịch bản và trình độ của diễn viên.



“Giờ vở kịch này còn chưa viết được hết những cung bậc cảm xúc.”  Kiều Hạn Văn quay sang nhìn cô: “Tôi hi vọng các cung bậc, mức độ cảm xúc trong này rõ ràng một chút. Tình cảm, âm điệu cần phải thật rõ ràng, lời thoại cũng phải có chiều sâu. Nói thế này đi, nếu tôi phải chết thì tác phẩm này chính là lời cảm ơn chân thành nhất.”

Lâm Xuân Nhi cau mày: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Cứ ung thư tuyến giáp là phải chết à?”

“Tôi chỉ làm phép so sánh thế thôi.” Môi Kiều Hạn Văn giật giật. Anh ta ghé sát đầu về phía Lâm Xuân Nhi, khoé môi cong lên thành nụ cười xấu xa: “Sợ tôi chết thế cơ à?” Đến gần rồi mới phát hiện: thế giới trong mắt Lâm Xuân Nhi rất đẹp, bản thân anh ta ở trong đó cũng không đến nỗi nào.

Lâm Xuân Nhi ngửa đầu ra phía sau, kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Coi chừng bị đồn thổi đấy.”

“Lâm Xuân Nhi.”

“Sao nào?”

“Tôi sẽ không chết đâu, cô đừng lo lắng.”

“Chỉ so sánh thôi cũng không được nói kiểu đấy.”

“Không kiêng ăn mặn, sống chết cũng không kiêng. Chẳng kiêng kị gì hết.”

“Nói năng vớ vẩn. Người sống dù thế nào cũng nên có lòng kính sợ, có phải ‘bách quỷ dạ hành’ gì đâu. Mà sao anh lại muốn diễn vở kịch này?” Lâm Xuân Nhi quay đầu hỏi anh ta.

Kiều Hạn Văn đưa tay n.ắn bó.p đoá hoa cúc cài trên đầu Lâm Xuân Nhi. Cô nghiêng người, ngồi sang chỗ khác, cách anh ta một cái ghế.

Kiều Hạn Văn kéo kịch bản về rồi chạy lên sân khấu, đi đến vị trí trong cùng: “Sân khấu không có quá nhiều ánh đèn, đạo cụ hay bối cảnh. Chắc toàn bộ câu chuyện sẽ bắt đầu từ chỗ này.”

Kiều Hạn Văn dang rộng hai tay, nhắm mắt lại. Anh ta đã nhập tâm vào vở kịch.

Lâm Xuân Nhi nhìn Kiều Hạn Văn, cảm thấy anh ta đúng là người sinh ra để diễn hí kịch. Dù giây phút này, đứng trên một sân khấu vô cùng đơn sơ không ánh đèn không đạo cụ, nhưng chỉ riêng ánh mắt cũng đủ để chụp thành poster rồi.

Người như Kiều Hạn Văn, dù có có đi qua bao nhiêu con đường, cuối cùng vẫn sẽ hướng về chỗ này, đúng không? Tự nhiên trong đầu Lâm Xuân Nhi lại nảy ra câu hỏi mang tính triết lý này.

Cô nhìn Kiều Hạn Văn, trong mắt tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu. Còn Kiều Hạn Văn thì sao, thẳng thừng coi cô như không khí luôn. Anh ta đi tới đi lui trên sân khấu, miệng không ngừng lẩm bẩm… nhìn cứ như một tên điên.

Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta đi đi lại lại, cảm thấy cũng khá là thú vị. Dường như cô đã có chút linh cảm, biết phải sửa kịch bản kia như thế nào rồi: đổi thành phong cách ‘Kiều Hạn Văn’ đi. Anh ta lúc thì tỉnh táo, lúc thì cuồng nhiệt, lúc lại âm u lạnh lùng… đây đều là những thăng trầm thuộc về vận mệnh của anh ta.

Cô lấy kịch bản và sổ ghi chú ra, viết lại những linh cảm mới có được.

Lâm Xuân Nhi rất thích những trải nghiệm hoàn toàn mới như thế này. Viết kịch, viết chuyên đề và viết văn có những điểm khác biệt rất lớn, cô còn cảm thấy phải mở rộng chuyên môn của mình mới được.

Lâm Xuân Nhi cũng đắm chìm vào trong đó, thậm chí còn không phát hiện ra Kiều Hạn Văn đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.

Kiều Hạn Văn nhìn ngòi bút của Lâm Xuân Nhi lướt như bay trên giấy, đây là lần đầu tiên anh ta biết được: Lâm Xuân Nhi là một người cầm bút rất lợi hại. Có lẽ bản thân cô cũng không biết khi mình toàn tâm toàn ý vào một việc, tất cả mọi thứ xung quanh đều sẽ lộ ra vẻ ảm đạm, chỉ có một mình cô là toả sáng.

Anh ta ngồi bên cạnh Lâm Xuân Nhi, nhớ lại những gì bác sĩ Vương đã nói: “Cậu phải nghe theo trái tim mình, nhìn thẳng vào suy nghĩ của bản thân, không thể trốn tránh mãi được.”

“Có điều, không phải tất cả mọi người đều có thể thỏa mãn với ước muốn, suy nghĩ thoáng hay buông bỏ.”

Bác sĩ tâm lý không khuyên bảo bệnh nhân, họ chỉ lắng nghe, để bệnh nhân trút hết những cảm xúc tích tụ trong lòng. Cách giải giải quyết vấn đề của họ chính là để bệnh nhân vét sạch mọi tâm tình trong lòng.

Kiều Hạn Văn không quan tâ m đến những chuyện này, kịch bản của anh ta khi còn sống đều như nước chảy thành sông. Anh ta đã từng diễn vô số vở kịch, biết bao nhiêu cuộc đời đã lắng đọng trong con người anh ta. Thế nên  Kiều Hạn Văn là một tổng thể vô cùng phức tạp.

Lâm Xuân Nhi viết xong những linh cảm vừa xuất hiện, lúc này mới nhận ra không biết  Kiều Hạn Văn đã ngồi cạnh mình bao lâu rồi.

“Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp anh.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên nói: “Lúc ấy tôi đã nghĩ, cái tên nghiện kịch đến phát cuồng này, không biết làm người à? Tôi chuyển chỗ ngồi trong phòng làm việc cho anh, thế mà anh còn trợn mắt, lạnh mặt nhìn tôi.”

“Tôi là khách đấy.”

“Nhưng anh vẫn là đàn ông mà.”

“Tôi cũng có phải ‘người đàn ông’ của cô đâu. Nếu cô là bạn gái tôi thì chỉ cần nằm không thôi cũng được, chẳng cần động tay vào cái gì luôn. Cô có muốn thử một chút không?” Trong nhà hát hơi tối, công nhân đã chuyển sang đo đạc ở lối đi nhỏ. Kiều Hạn Văn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

“Anh đã từng yêu rồi đúng không? Ý tôi là yêu đương thật sự chứ không phải tìm bạn giường.” Lâm Xuân Nhi chỉ vào kịch bản: “Anh nhìn chỗ này đi, yêu mà sinh ly tử biệt, đau thấu tim gan.”

Kiều Hạn Văn mím chặt môi, không trả lời câu hỏi của Lâm Xuân Nhi.

“Chắc chắn anh cũng đã từng có một tình yêu ghi lòng tạc dạ nhưng không thể đạt được ước mơ, cho nên mới…”

Kiều Hạn Văn bỗng đứng bật dậy, hôn Lâm Xuân Nhi. Môi anh ta lạnh buốt, bá đạo đến mức không cho phép cô từ chối. Lâm Xuân Nhi sửng sốt mất vài giây, sau đó dồn sức đẩy anh ta ra. Thế nhưng  Kiều Hạn Văn lại ôm chặt lấy cô, không cho cô trốn tránh.

Đôi môi Lâm Xuân Nhi rất mềm mại, giống y hệt như trái tim cô. Kiều Hạn Văn nhìn rõ sự bối rối cùng phẫn nộ trong mắt đối phương nên bỗng nhiên thấy rất đau lòng, bèn buông cô ra. Lâm Xuân Nhi lập tức trở tay, cho anh ta một cái tát!

Một tiếng “chát” giòn tan vang lên khiến mấy công nhân đang làm việc phía sau quay đầu lại nhìn. Có điều mấy hàng ghế ngồi khá cao, vừa khéo che kín được Lâm Xuân Nhi nên họ cũng không nhìn được chuyện vừa xảy ra.

Kiều Hạn Văn đưa tay xoa mặt, trong mắt lấp loé ánh nước.

Anh ta rất đau khổ.

Kiều Hạn Văn cảm thấy mình đúng là tự làm tự chịu, rõ ràng là anh ta đã có được tất cả, nhưng vẫn không thấy thỏa mãn. Anh ta nhất định phải đi khám bác sĩ tâm lý, nhất định phải uống thuốc mới có thể ngăn cản suy nghĩ tự tìm cái chết của bản thân.

Ngày qua ngày, anh ta không chịu nổi bất kỳ quấy nhiễu nào nữa.

Bọn họ không nói gì với nhau.

Lâm Xuân Nhi đứng dậy, rất tức giận nhưng lại không phát cáu nữa. Cô chỉ lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó quay người rời khỏi nhà hát nhỏ xíu này.

Kiều Hạn Văn đang bị bệnh, anh ta đang phải đấu tranh vật lộn… Lâm Xuân Nhi đã quá quen với trạng thái này. Cô không thể so đo với anh ta, nhưng cũng không thể vì Kiều Hạn Văn bị bệnh mà dâng mình tặng cho đối phương. Cô đứng bên ngoài nhà hát nhỏ, nhìn cảnh hè nóng nực trước mắt, giờ đang là thời điểm nóng nhất trong năm. Qua khoảng mười ngày nữa thì sáng sớm và đêm sẽ hơi se lạnh, sắp sang thu rồi.

Cô đứng ở đó, im lặng một lúc lâu mới quay vào nhà hát. Kiều Hạn Văn vẫn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tỳ hai khuỷu tay lên đầu gối, không hề nhúc nhích. Lâm Xuân Nhi đi tới trước mặt anh ta, thấy đối phương ngẩng đầu, trên mặt toàn là nước mắt. Kiều Hạn Văn không thể nói với cô rằng đã có một cô gái rất rất tồi chết vào hôm nay, chết trong mùa hè rực nắng. Anh ta không thể nói với ai, cũng chẳng muốn nói với ai.

Anh ta bị hành hạ nhiều năm như vậy, nhưng lại chẳng thể nói được điều gì.

Kiều Hạn Văn mang toàn bộ oán hận trút hết lên người Vương Cẩn. Anh ta hận Vương Cẩn, tra tấn cô ấy, nhưng thực ra lại là hận chính bản thân mình. Hận mình khi còn trẻ không có dũng khí đánh tan miệng lưỡi người đời, không có gan từ bỏ tất cả.

Để sau này, khi gặp được những người giống cô nhưng lại chẳng thể là cô. Anh ta đã bị áy náy che mờ tâm trí.

Lâm Xuân Nhi lấy khăn tay trong túi xách ra, đưa cho Kiều Hạn Văn.

Cô thật sự đọc hiểu kịch bản. Tình yêu trong đó đẹp nhưng thê thảm, tình yêu kết thúc bằng sinh ly tử biệt. Lâm Xuân Nhi không cần hỏi đối phương nữa, cô đã biết điều gì đã khiến anh ta trở thành như hôm nay.

Lâm Xuân Nhi im lặng ngồi cùng Kiều Hạn Văn rất lâu. Thật ra cô muốn đề nghị anh ta đi tìm bạn bè tâm sự, dù sao thì anh ta cũng phải có một vài người bạn chứ. Có điều cô đã nghĩ rất lâu mà vẫn không tìm nổi ai có thể là bạn của Kiều Hạn Văn. Lâm Xuân Nhi lén hỏi Nhị Thiến: “Em làm fan Kiều Hạn Văn nhiều năm thế rồi, có biết anh ta có người bạn thân bí mật nào không?”

“Đều là giao tình nhàn nhạt như nước thôi ạ.”

Lâm Xuân Nhi chỉ còn cách lén lút tìm Vương Cẩn, gửi định vị cho cô ấy: “Joe đang ở đây, khóc dữ lắm. Tôi cảm thấy có lẽ anh ấy cần chị đến an ủi.”

“Được, tôi biết rồi.” Năm nào cũng thế, cứ đến ngày này đều rất khó vượt qua. Vương Cẩn từ từ xuống dưới lầu, tự mình lái xe đi. Quá trình vật lý trị liệu và hồi phục của cô ấy rất tốt nên giờ đã có thể tự làm rất nhiều việc, chỉ là động tác hơi chậm chạp. Cô ấy ngồi trên xe rất lâu, hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm lẩm bẩm: Hôm nay tránh không thoát đâu.

Lúc Vương Cẩn đến đã là một tiếng sau. Kiều Hạn Văn không nói câu nào, cũng không xin lỗi Lâm Xuân Nhi. Lâm Xuân Nhi thấy Vương Cẩn đến thì lập tức đứng dậy: “Tôi đi đây, chị chú ý nhé.”

Kiều Hạn Văn cũng đứng dậy, đi theo cô ra cửa nhà hát: “Lâm Xuân Nhi.”

“Hả?”

“Giúp tôi sửa kịch cho thật tốt nhé, cám ơn cô.”

“Được rồi.”

“Cô không hỏi tôi chuyện hồi nãy à?”

“Không quan trọng.”

“Rất xin lỗi cô.”

Rốt cuộc thì một nụ hôn có quan trọng hay không? Quan trọng chứ. Đấy là lúc Lâm Xuân Nhi bị bất ngờ, hơn nữa còn không thích chút nào. Thế nhưng Lâm Xuân Nhi không có ý định nói tiếp đề tài này với anh ta, như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ là cô hơi cảm thấy có lỗi với Tống Thu Hàn, là do cô đã sơ ý. Giờ Lâm Xuân Nhi đã dần giữ khoảng cách với những người khác phái, Tống Thu Hàn không hề yêu cầu cô làm vậy nhưng chính cô lại yêu cầu bản thân làm vậy.

Cô đi rồi, công nhân đo đạc cũng đi rồi, nhà hát chỉ còn lại Kiều Hạn Văn và Vương Cẩn, lẻ loi trơ trọi. Vương Cẩn chán nản tựa vào lưng ghế, thì thào nói: “Từ nhà tôi chạy đến đây là 19km, trên đường đi tôi vẫn luôn nghĩ: Cậu tuyệt đối đừng có việc gì đấy. Thế nhưng lúc đến, nhìn thấy cậu và Lâm Xuân Nhi im lặng ngồi cạnh nhau, tôi lại cảm thấy lo lắng của mình thật sự quá thừa thãi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play