Tất nhiên Tống Thu Hàn không nhịn được. Anh chạy trên máy chạy bộ hơn nửa tiếng mới làm dịu được sự cồn cào trong cơ thể. Một bên đổ mồ hôi như mưa, còn một bên thì thầm oán: Vẫn là đồng nghiệp nam bên Nhật Bản biết chơi hơn, mới một tấm ảnh thôi mà đã thế này rồi. Anh quay về phòng mở điện thoại di động lên xem, không khỏi nuốt nước bọt. Lâm Xuân Nhi thật sự là một cô nhóc ma mãnh, anh chỉ mới gửi một tấm hình mà cô đã hiểu chuyện ngay, gửi qua một tấm ảnh mặc đồ ngủ.
Tống Thu Hàn phóng to ảnh lên xem, anh chưa từng nhìn thấy bộ đồ ngủ này, tám mươi phần trăm là Lâm Xuân Nhi lén mua. Lâm Xuân Nhi là một người làm chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, có một hôm cô trốn trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại với Tiêu Muội, Tống Thu Hàn ở phòng khách loáng thoáng nghe thấy cô nói: “Làm việc phải thật nghiêm túc, làm tình cũng phải thật nghiêm túc. Không biết thì phải học, tớ còn tìm được quyển ‘Tranh minh hoạ lịch sử tình d/ục của Trung Quốc’ bản online nữa, có rất nhiều tư thế quái lạ, chỗ nào cũng là chiến trường... Đợi lát nữa tớ gửi cho cậu xem, cậu dựa theo tinh thần nghiên cứu văn vật rồi nghiên cứu mày mò thật kỹ vào...”
Lâm Xuân Nhi bô bô cái miệng như tàu lửa chạy*, người nói vô tình, nhưng người nghe như Tống Thu Hàn lại có ý. Thì ra phụ nữ mà tụm lại với nhau thì sẽ nói về chuyện này ư? Còn thoáng hơn cả đàn ông, nhìn mức độ này thì chỉ thiếu điều lôi cậu nhỏ của bạn trai mỗi người ra so sánh nữa thôi.
(*: Ý chỉ một người khéo ăn khéo nói, năng lực phản biện hùng hồn, có thể đổi trắng thay đen, đổi đen thành trắng, chết nói thành sống.)
Nhưng Tống Thu Hàn vẫn xem thường Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội rồi, từ lâu bọn họ đã âm thầm so sánh.
Anh nghe đến đỏ cả mặt, nhưng cũng biết bản thân đã có một người bạn gái rất nghiêm túc, tò mò và tích cực tìm hiểu chuyện giường chiếu. Giống như lúc này, anh chỉ gửi cho cô một tấm ảnh tập gym ướt đẫm, cô đã gửi lại một bức ảnh đồ ngủ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, tuyệt đối không chịu thua kém.
Tống Thu Hàn thực sự yêu thích tấm ảnh này không gì bằng, cứ ngắm đi ngắm lại, trông hệt một tên mê gái. Không ngờ anh lại dùng từ “mê gái” để hình dung bản thân, chắc đã được nền văn hóa Nhật Bản hun đúc rồi ư? Anh cười tự giễu.
“Con ngủ chưa?” Dì Thượng đột nhiên hỏi anh.
“Con chưa ạ.”
“Dì Thượng nói cho con biết một chuyện, ông Tống quyết định về nước sống một thời gian.”
“Vậy con đi công tác về rồi quét dọn nhà một chút. Bao giờ mới về? Con đến sân bay đón hai người.”
Đợi cả buổi mà dì Thượng cũng không trả lời, Tống Thu Hàn bèn gọi cho bà. Dì Thượng bắt máy, nói: “Có phải dì Thượng trả lời chậm không? Dì đang tìm kính lão, mắt nhìn điện thoại thấy không rõ lắm.”
“Gần đây dì có uống thuốc đúng giờ không đấy?”
“Có chứ có chứ, con cũng đừng lo cho dì Thượng nữa. Con nghe dì Thượng nói, con không cần quét dọn kỹ càng làm gì, ông Tống không ở trong biệt thự. Ông ấy nói năm 2000 từng mua hai căn nhà ở bên đó, sau này giao lại hết cho quản lý nhà đất xử lý. Ông ấy đã chọn một căn, nhà ở trong thành phố, rất nhộn nhịp.” Dì Thượng nói một lát thì bật cười: “Khi nào rảnh dì sẽ hỏi lại ông Tống còn có nhà đất ở đâu nữa, đừng giấu giấu giếm giếm, phải nhanh chóng khai ra hết.”
Tống Thu Hàn bị dì Thượng chọc cười: “Gần đây sức khoẻ ông ấy tốt không? Con có gọi điện mấy lần nhưng ông ấy không bắt máy.”
“Tốt lắm. Tính tình cũng tốt hơn rất nhiều.” Dì Thượng suy nghĩ một chút rồi nói: “Con nói với Xuân Nhi một tiếng đi? Đừng để tới lúc đó...?”
“Vâng. Con sẽ nói với cô ấy, sẽ không để bố con gặp riêng cô ấy.”
“Vậy là tốt rồi. Đợi xác định ngày rồi dì Thượng sẽ nói cho con biết.” Dì Thượng ngừng một chút rồi nói: “Sống với Lâm Xuân Nhi có được không? Con bé kia cực kỳ thú vị, dì Thượng cảm thấy con đã sáng sủa hơn lúc trước nhiều rồi.”
“Ở chung tốt lắm ạ. Đợi dì về rồi con bảo cô ấy mời dì ăn một bữa cơm, cô ấy có tiền.” Tống Thu Hàn nói đùa, anh sẽ không nỡ để Lâm Xuân Nhi tiêu tiền đâu. Anh mong rằng Lâm Xuân Nhi có một kho bạc nhỏ, để cô cất tiền của mình cho đàng hoàng, như vậy thì cho dù tình hình kinh tế có ra sao đi nữa, cô cũng sẽ có đường lui cho mình. Tống Thu Hàn cũng đã mở riêng một tấm thẻ, mỗi tháng để dành một khoản tiền cho cô, thậm chí anh còn mời Khương Phương Lộ giúp anh soạn văn bản pháp luật, nhỡ đâu anh xảy ra chuyện không lành, Lâm Xuân Nhi sẽ có được tất cả quyền hạn sử dụng tấm thẻ kia. Anh từng nói nếu như cả đời không kết hôn thì phải sắp xếp mọi chuyện đâu ra đó. Anh suy nghĩ cực kỳ thấu đáo, một người mới hơn ba mươi tuổi mà đã suy nghĩ đến việc lập di chúc rồi. Khương Phương Lộ cười nhạo anh nghĩ nhiều, nhưng lại vô cùng kính nể anh.
“Thôi đừng, dì Thượng không nỡ xài tiền của Xuân Nhi. Con bé kiếm tiền không dễ dàng, lúc mấy đứa đi đạp xe đạp dì Thượng đã nhìn ra hết rồi, trong trong ngoài ngoài đều là con bé hết. Vừa muốn kiếm tiền lại vừa muốn làm việc thiện, thực sự là một cô gái tốt.”
“Cảm ơn dì Thượng đã thích cô ấy.”
“Đâu chỉ mình dì Thượng thích...” Dì Thượng hắng giọng, nhỏ giọng nói: “Cái hôm hai đứa làm nghi thức kết thúc chuyến đi, dì đi đưa trà cho ông Tống, bắt gặp ông ấy đang mỉm cười nhìn màn hình. Trong lòng ông ấy chắc cũng thích. Thôi được rồi, con mau đi ngủ đi.” Dì Thượng cúp điện thoại.
Tống Thu Hàn cũng không trông mong Tống Lương Ngọc sẽ thích Lâm Xuân Nhi, Lâm Xuân Nhi cũng không phải món đồ chơi mà có càng nhiều người thích cô thì càng tốt. Tống Thu Hàn không muốn cô phải cố tình lấy lòng bất cứ người nào.
...
Lúc Lâm Xuân Nhi mở mắt ra đã hơn chín giờ sáng, nhớ hình như ngày mai Kiều Hạn Văn phải phẫu thuật, ngày hôm nay chắc đã nhập viện rồi.
Cô hiếm kia gọi điện thoại cho anh ta, anh ta bắt máy rất nhanh: “Chuyện gì thế?”
“Có phải ngày mai anh phẫu thuật không?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Phải.”
“Nhập viện rồi à?”
“Vừa làm thủ tục xong.”
“Được, tôi đi thăm anh.”
“Không cần đâu.”
Kiều Hạn Văn cúp máy. Lâm Xuân Nhi tặc lưỡi một tiếng rồi gọi điện cho Vương Cẩn, hỏi anh ta nằm viện ở đâu, chỗ đó cách nhà Lâm Xuân Nhi cũng không xa. Thế là cô thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn hết hai quả trứng gà, rồi lại uống một ly sữa tươi, sau đó đạp xe lên đường.
Mặt trời gay gắt, cô mặc đồ chống nắng đầy đủ, không đến mức bị phơi nắng, nhưng lúc đến bệnh viện lại giống như vừa tắm một lượt, tóc và mặt đều ướt nhẹp. Cô tới chỗ y tá làm thủ tục đăng ký thăm bệnh, y tá cứ nhìn cô hết lần này tới lần khác, tò mò về người phụ nữ tới thăm Kiều Hạn Văn.
Lâm Xuân Nhi không thích tới bệnh viện. Mùi trong bệnh viện đã kéo dài xuyên suốt thời niên thiếu của cô, có một khoảng thời gian, thậm chí mỗi khi nhìn thấy hai chữ “bệnh viện”, cơ thể của cô lại xuất hiện phản ứng căng thẳng.
Cô đứng trước cửa phòng bệnh Kiều Hạn Văn thật lâu, cuối cùng mới đi vào.
Kiều Hạn Văn ở phòng bệnh riêng, lúc này đang đứng trước cửa sổ hóng mát, lúc nghe thấy tiếng quay đầu lại thì nhìn thấy một Lâm Xuân Nhi cực kỳ lôi thôi. Anh ta nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Đã bảo cô đừng đến cơ mà?”
“Đến thăm anh một chút.” Lâm Xuân Nhi đứng ở chỗ khá xa: “Tôi đạp xe tới, cả người toàn là mồ hôi. Cách xa anh một chút mới tốt.”
Kiều Hạn Văn nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, trong lòng mềm nhũn ra, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời khó nghe: “Cô ăn nhiều như vậy, phải vận động nhiều vào.”
“Hì hì.” Lâm Xuân Nhi cười hì hì một tiếng, kéo cái ghế nhỏ ở bên cạnh qua ngồi xuống.
“Cô hì hì cái gì?” Kiều Hạn Văn bị cô chọc cho tức cười, dựa vào bệ cửa, xoay người cầm lấy một điếu thuốc, Lâm Xuân Nhi bước mấy bước tới trước giường bệnh, đặt tay lên chuông báo: “Anh hút thuốc là tôi tố cáo anh đấy.”
“Cô quản nhiều thật.” Kiều Hạn Văn bỏ thuốc xuống, Lâm Xuân Nhi đi tới phía trước, lấy hộp thuốc với bật lửa của anh ta qua, trong miệng vẫn lải nha lải nhải: “Tốt nhất là anh nên tuân thủ quy tắc của bệnh viện, đừng gây thêm phiền phức cho bác sĩ với y tá.”
Hương vị mặt trời tỏa ra trên người cô ùa vào khoang mũi của Kiều Hạn Văn, anh ta nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Tránh xa tôi ra, tôi sợ tôi bộc phát thú tính kéo cô tới làm một phát phòng bệnh play bây giờ.”
“Chậc chậc chậc. Có vài người rõ ràng sắp phẫu thuật rồi mà miệng vẫn hỗn.” Cô bỏ thuốc và bật lửa vào túi đeo chéo: “Bao giờ mới làm kiểm tra trước phẫu thuật?”
“Chắc buổi chiều.”
Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Bao giờ công bố chuyện anh bị ung thư tuyến giáp?”
“Nhị Thiến đã sắp xếp người giúp tôi quay video rồi. Hôm nay muốn quay lúc nào cũng được.”
“Những cái khác thì sao? Xử lý truyền thông chẳng hạn?”
“Thống nhất hết rồi.”
Lâm Xuân Nhi gật đầu, đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Kiều Hạn Văn cứ thế mà nhìn cô, thấy vẻ mặt cô rầu rĩ, đoán rằng có lẽ cô đang nhớ lại chuyện ngày xưa, thế là mở miệng đuổi cô về: “Nếu cô không chuẩn bị lên giường với tôi thì bây giờ về mau đi.”
“Vậy cáo từ nhé.” Lâm Xuân Nhi đứng dậy đi ra ngoài, đã ra tới cửa rồi thì lại xoay người lại. Kiều Hạn Văn vẫn đứng trước cửa sổ, cứ nhìn cô như thế. Vẻ mặt của Lâm Xuân Nhi chẳng hề toát lên sự thương hại, cô kiểm soát rất tốt, nhưng Kiều Hạn Văn biết, Lâm Xuân Nhi đau lòng cho anh ta. Không phải đau lòng theo kiểu tình yêu nam nữ, mà là xuất phát từ sự tha thiết của cô dành cho cuộc sống.
Lâm Xuân Nhi cúi đầu nhìn mũi chân của mình, một lát sau mới ngẩng mặt lên: “Tôi cũng không biết phải nói gì để an ủi anh, tôi cũng không muốn an ủi anh. Đều là người trưởng thành cả rồi, chuyện như thế này cũng không tính là chuyện gì lớn, anh đừng thấy áp lực. Ngày mai anh làm phẫu thuật xong tôi vẫn sẽ đến thăm anh.”
Kiều Hạn Văn nhìn cô chăm chú, có lẽ cô không biết rằng bất kể cô mạnh mẽ đến cỡ nào, làm việc quyết đoán tới cỡ nào, cố chấp tới cỡ nào, hiểu nhiều biết rộng tới cỡ nào, nhưng trong nét mặt của cô vẫn toát lên một chút ngây thơ. Cô là một người rất phức tạp, nhưng có phức tạp tới cỡ nào đi nữa thì trong lòng vẫn rất sạch sẽ. Anh ta khẽ nhếch môi cười: “Cô sợ tôi chết à?”
“Ừ.”
“Tôi sẽ không chết đâu, chẳng phải người ta nói tai hoạ sẽ để lại ngàn năm hay sao?”
“Vậy ít nhất anh cũng có thể sống đến một ngàn tuổi.”
“Một ngàn tuổi thì lâu quá, tôi sợ mai sau cũng chẳng còn ý nghĩa gì, bảy mươi tuổi được không?”
“Vậy cũng được.”
Kiều Hạn Văn hiếm khi lại bật cười nhưng không mang theo ý chế giễu: “Vậy cô có thể trả thuốc cho tôi chưa?”
“Không được.” Lâm Xuân Nhi lấy tay đè chặt túi lại: “Anh đừng có mơ, tôi sẽ không dung túng cho anh làm trái với quy tắc của bệnh viện đâu. Anh nhịn đi.”
Cô trừng Kiều Hạn Văn một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Cô đi rồi, mang theo hương vị mặt trời đi mất, Kiều Hạn Văn chợt có chút ngẩn ngơ. Anh ta nhớ lại năm đó mình từng diễn một vai, cưỡi ngựa chạy trên sa mạc ngắm cảnh bình minh và cả hoàng hôn. Bướng bỉnh như vậy, cho rằng mình có thể tỏa sáng như ánh mặt trời. Trên đường gặp rất nhiều rất nhiều người, xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng anh ta vẫn không dừng lại. Anh ta chỉ muốn đến gần ánh sáng hơn một chút. Anh ta dùng cả đời để theo đuổi ánh sáng, lúc sắp chết, có một bà lão ngồi bên cạnh anh ta gào khóc: “Cậu dành cả đời để theo đuổi ánh sáng, nhưng lại quên mất bản thân cậu chính là ánh sáng.” Nhân vật đó quá hoang đường.
Nếu như anh ta chỉ có thể sống đến bảy mươi tuổi, vậy anh ta đã đi qua hơn nửa đời người rồi. Nửa cuộc đời này của anh ta gặp được bao nhiêu người, chứng kiến bao nhiêu chuyện, những người xấu xí khó coi, những chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi. Rõ ràng cứ tưởng mình đã nhìn thấu hết rồi, nhưng mấy ngày nay anh ta lại không ngừng suy nghĩ về sống chết nhân quả.
Lan nhân nhứ quả, hiện nghiệp duy thâm*.
(*: Là một câu thành ngữ dựa trên điển tích nói về nhân duyên thuở đầu tốt đẹp nhưng kết cục về sau lại đầy đau thương, hơn nữa còn dây dưa không rõ, vậy rốt cuộc ai mới là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.)
Anh ta lấy một điếu thuốc ra khỏi ngăn kéo, nhớ đến dáng vẻ Lâm Xuân Nhi bước dài tới trước chuông báo, nói muốn tố cáo anh ta, lại bỏ thuốc vào ngăn kéo trở lại. Sao Lâm Xuân Nhi lại hùng hồn ngang ngược như vậy chứ? Cô dựa vào cái gì mà yêu cầu tất cả mọi người đều phải có được phẩm chất tốt đẹp giống như cô? Cô dựa vào cái gì mà cho rằng cô có thể kiểm soát được tất cả những chuyện xấu đang diễn ra trước mắt mình? Kiều Hạn Văn khịt mũi một tiếng, lại lấy ra, nhưng cuối cùng vẫn bỏ về.
Y tá đến thông báo thời gian làm kiểm tra trước khi phẫu thuật của anh ta, nhìn thấy thuốc lá để cạnh cửa sổ, bèn nói: “Không được hút thuốc!”
Kiều Hạn Văn ném điếu thuốc cho cô ấy: “Lấy đi đi, cảm ơn.”
“Vậy được. Cảm ơn anh đã phối hợp. Lát nữa bác sĩ sẽ nói cụ thể hơn về việc kiểm tra trước khi phẫu thuật, còn phải dặn dò anh một số chuyện cần lưu ý, anh có người nhà không?”
Kiều Hạn Văn lắc đầu: “Không có. Tôi chỉ có người đại diện.”
“Vậy...”
“Không sao, tôi đã uỷ thác cho người đại diện rồi. Có văn bản pháp lý.”
“Được. Tôi sẽ nói với bác sĩ về chuyện này.”
“Cảm ơn.”
Cô y tá dễ thương không nhịn được mà nói thêm một câu: “Thực ra cũng không có gì đâu, bệnh viện chúng tôi ngày nào cũng làm mấy cuộc phẫu thuật cắt bỏ ung thư tuyến giáp. Không có gì nguy hiểm cả, anh đừng sợ.”
Kiều Hạn Văn nở nụ cười: “Ừ, tôi không sợ.” Thiện ý đến từ người lạ khiến anh ta thu hồi móng vuốt. Anh ta cầm điện thoại di động lên gọi cho Vương Cẩn: “Đến đây đi, cô Vương. Đến giờ tôi ký giấy chấp nhận làm phẫu thuật rồi. Mang theo văn bản pháp luật đến nữa, nếu không xem như tôi chưa nói gì.”
“Tôi biết rồi, tôi đang trên đường tới.”
Cô ấy vẫn còn đang làm vật lý trị liệu, trợ lý đẩy cô ấy đến phòng bệnh của Kiều Hạn Văn, hai người nhìn nhau một cái, một người bị ung thư tuyến giáp, một người thì tìm được đường sống sau tai nạn xe cộ, cuối cùng lại cảm thấy có chút buồn cười.
“Đỡ hơn chưa?” Kiều Hạn Văn hỏi Vương Cẩn.
“Đỡ nhiều rồi, có thể đi xa.”
“Vậy thì tốt.”
Kiều Hạn Văn đẩy Vương Cẩn đến bên giường, nhét cho cô ấy hai quả anh đào: “Mạng của tôi giao cho chị đó.”
“Nếu phẫu thuật xảy ra vấn đề gì, tôi chắc chắn không cho cấp cứu.”
“Vậy cảm ơn chị nhé.”
Dù lúc đầu cãi nhau dữ dội tới cỡ nào, nói ra bao nhiêu lời khó nghe, cuối cùng vẫn là người mà đôi bên tin tưởng nhất.
Điện thoại di động của Vương Cẩn reo lên, cô ấy mở ra xem, trên mạng đang nổ tung, chuyện Kiều Hạn Văn mắc bệnh ung thư trong nháy mắt xuất hiện ở khắp nơi. Kiều Hạn Văn lấy qua xem, bật cười thành tiếng: “Lâm Xuân Nhi cũng hành động mau lẹ thật. Phong cách nhanh gọn thế này mới làm được chuyện lớn.”
Ngay sau đó, điện thoại của Vương Cẩn và Kiều Hạn Văn đều rung lên dữ dội, Tiêu Khả cầm điện thoại di động chạy vào, nhìn Kiều Hạn Văn: “Cứ dựa theo bản thông báo mà nói à?”
“Ừ.” Kiều Hạn Văn lấy điện thoại di động qua bấm tắt nguồn, lại ra dấu bảo Vương Cẩn tắt nguồn: “Thấy người đại diện mới của tôi thế nào.”
Tiêu Khả nghe thấy câu này, sau mấy giây bình tĩnh thì cầm điện thoại di động lên nói: “Hello cô Lý.”
“Phải, bây giờ tôi đang ở bệnh viện. Chỉ là một cuộc giải phẫu nhỏ thôi, Joe đã biết từ trước rồi, cũng nhận ra người hiện đại phải chịu hai luồng áp lực lớn đến từ công việc và cuộc sống nên khiến cơ thể suy kiệt, vì vậy anh ấy bắt đầu làm một số hoạt động từ thiện chống ung thư.”
“Cảm ơn đã quan tâm. Bệnh này cần phải tịnh dưỡng một khoảng thời gian, chờ anh ấy khoẻ lại sẽ tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp văn hoá nghệ thuật.”
Sự nghiệp văn hoá nghệ thuật? Cống hiến? Kiều Hạn Văn nhướng mày nhìn Tiêu Khả, đợi cô ấy cúp máy anh ta mới nói: “Trong bản thông báo làm gì có câu này.”
“Người của Tân Nha sửa lại đó.”
“Người của Tân Nha còn sửa gì nữa?”
“Còn mấy câu nữa, nhưng vừa rồi phóng viên kia không hỏi.”
“Gửi qua tôi xem.”
Tiêu Khả tìm ra sau đó gửi cho Kiều Hạn Văn xem. Kiều Hạn Văn nhìn thấy trên bản thông báo viết: “Tôi rất lấy làm may mắn vì mình đã biết chuyện sớm, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Trong tương lai, tôi sẽ tiếp tục các hoạt động ủng hộ tuyên truyền chống ung thư, tôi cũng sẽ trích ra những khoản tiền tương ứng từ ngân sách của mình để ủng hộ những bệnh nhân đang chiến đấu với bệnh ung thư. Cũng mong rằng mọi người hãy biết quý trọng mạng sống của mình, giữ gìn sức khoẻ, tiếp tục cống hiến cho xã hội (nói bằng giọng tự nhiên).”
Kiều Hạn Văn bật cười thật to, ném điện thoại di động cho Vương Cẩn: “Nè, chị xem đi, văn bản do thanh niên tốt sinh ra ở thời đại tiên tiến, lớn lên trong xã hội chủ nghĩa tiên tiến viết đấy.”
Vương Cẩn đọc xong cũng cười: “Vừa nghiêm túc vừa chuyên nghiệp, tư tưởng rất đúng đắn. Điều đáng quý nhất là, có lẽ cô ấy cũng thật sự suy nghĩ như vậy. Có lẽ người của toàn bộ công ty Tân Nha cũng nghĩ như vậy.”
“Cần sửa lại không?” Tiêu Khả hỏi.
“Không cần.” Kiều Hạn Văn nói: “Nếu như có người nghi ngờ đây không phải phong cách của tôi thì cứ nói khoảng thời gian trước tôi đã đi học lịch sử Đảng.”
Một chuyện vô cùng nặng nề, đột nhiên lại mang chút màu sắc hài hước.
Vương Cẩn nhìn khóe môi nhếch lên của Kiều Hạn Văn, đột nhiên nhận ra Kiều Hạn Văn thích Lâm Xuân Nhi ở điểm nào. Anh ta thích cô, đầu tiên là vì cô là một người rạng rỡ, cao thượng. Sau đó mới đến nguyên nhân khác.
Có lẽ Kiều Hạn Văn vĩnh viễn cũng không có được Lâm Xuân Nhi, nhưng anh ta bằng lòng làm người theo đuổi ánh sáng đó, đuổi theo phía sau cô, nhìn cô tỏa sáng, nhưng sẽ không quên rằng bản thân mình cũng có ánh sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT