Tiểu Hỷ ở bên ngoài nghe tiếng thì nhìn vào trong, nhưng lại bị Tiêu Khả ngăn lại: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

“Không được!” Tiểu Hỷ biết Kiều Hạn Văn là hạng người nào, anh ta lo chị Xuân Nhi sẽ bị Kiều Hạn Văn ăn tươi nuốt sống.



Lâm Xuân Nhi nghe tiếng động bên ngoài thì lớn tiếng nói: “Không sao đâu, Tiểu Hỷ.”

Nhưng quả thực, cô đã bị sự kích động của Kiều Hạn Văn dọa sợ. Cô không biết rốt cuộc anh ta giận cái gì. Cô giúp người khác không hề sai, còn quan hệ giữa cô và anh ta lại chưa thân tới mức anh ta phải lo lắng cho sự an toàn của cô. Cô nhìn cuốn sách kia rồi lại nhìn anh ta, chỉ cảm thấy lúc này không cần thiết phải nói chuyện với anh ta. Tay cô đặt trên tay nắm cửa, cô muốn đi ra ngoài, nhưng lại nghe Kiều Hạn Văn đứng đằng sau nói với cô bằng giọng sâu thẳm: “Lâm Xuân Nhi, có phải cô đang giả ngu với tôi không?”

“Tôi yêu cô.”

Câu “tôi yêu cô” này nhẹ bẫng, như cánh hoa bồ công anh giữa không trung, gió khẽ thổi đã bay đi hết, nhưng người nhìn thấy cánh hoa vẫn nhớ tới. Bầu không khí xung quanh đột nhiên rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Lâm Xuân Nhi phải nín thở, rất sợ quấy rầy đến người khác. Cô vô thức nhìn Kiều Hạn Văn, anh ta vẫn đứng đó, gương mặt bình tĩnh, giống như câu “tôi yêu cô” vừa rồi chỉ là lời nói gió thổi qua tai của người khác.

“Tôi yêu cô.” Kiều Hạn Văn nói lại lần nữa: “Mẹ kiếp! Tôi cũng không biết tại sao lại yêu cô nữa, tôi muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ? Vậy mà tôi lại cứ yêu cô.”

Trong đầu Lâm Xuân Nhi nhanh chóng lướt qua vô số khả năng, Kiều Hạn Văn muốn quỵt phần tiền còn lại, Kiều Hạn Văn nổi lên thú tính muốn ngủ với người ngoài giới, Kiều Hạn Văn cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt nên muốn tìm vui vẻ, Kiều Hạn Văn đang tập đọc thoại... Trong đầu cô có vô số ý niệm, vẻ mặt cũng không có gợn sóng gì: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi. Dù tôi không có bạn trai thì tôi cũng không yêu anh. Nói vậy có tổn thương anh không? Nhưng mà anh biết đấy, tôi không thích quanh co.”

“Tôi biết. Tôi yêu cô, nhưng cũng không có ý định chiếm hữu cô. Tôi hy vọng sau này cô bớt làm những chuyện ngu xuẩn kia đi, thế giới này sẽ không trở nên tốt đẹp vì cô ngu ngốc đâu, tự cô sống khỏe mạnh đi.” Kiều Hạn Văn lại châm một điếu thuốc, anh ta vẫn cho rằng cả đời này mình không thể nói những lời ấy với bất kì ai nữa. Tuổi thích hợp nhất để tỏ tình là tuổi hai mươi, nhưng anh ta đã qua cái tuổi mờ mịt ấy rồi. Anh ta mới quen Lâm Xuân Nhi bao lâu chứ? Bảy tám tháng. Mới gặp cô được bao nhiêu lần? Bẻ đầu ngón tay ra đếm cũng có thể đếm hết. Nhưng không hiểu sao anh ta lại cứ yêu cô. Ở quán canh cá chua đó, cô ngồi đối diện với Tống Thu Hàn, lúc cô cười uống rượu với anh, anh ta chỉ nhìn cô một cái đã không thể quên nữa.

Anh ta hung hăng rít một hơi thuốc, ngước mắt lên nhìn Lâm Xuân Nhi, cô vẫn đứng ở cạnh cửa, trên mặt có rất nhiều nghi ngờ, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ thôi, không hề có nhân từ.



“Cô không muốn hỏi tôi gì sao?” Kiều Hạn Văn nhẹ giọng hỏi cô.

Lâm Xuân Nhi lắc đầu.

“Không có câu hỏi nào thật sao?”

“Có một câu.” Cuối cùng Lâm Xuân Nhi cũng mở miệng nói: “Khi nào anh phẫu thuật?” Câu “tôi yêu cô” vừa rồi cứ như cơn gió thoảng qua.

Kiều Hạn Văn nghe vậy thì nhìn cô: “Cô quan tâm chuyện sống chết của tất cả mọi người sao?”

“Vậy tôi không quan tâm nữa.” Lâm Xuân Nhi kéo ghế ngồi xuống cạnh cửa, nhìn Kiều Hạn Văn. Thật ra trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Cô cho rằng Kiều Hạn Văn chỉ nhất thời nổi hứng muốn chinh phục mình thôi, nhưng nghe câu “tôi yêu cô” kia cứ như là móc tim móc phổi ra vậy. Điều này khiến cô không thể thích ứng được.

“Phẫu thuật vào ngày quốc tế thiếu nhi.” Kiều Hạn Văn hút thêm một hơi nữa, cảm thấy vô vị tẻ nhạt nên dứt khoát dập luôn: “Có phải cô bị tôi dọa rồi không?”

“Không hề.”

“Mạnh miệng.” Đột nhiên tâm trạng Kiều Hạn Văn tốt hơn hẳn, anh ta quay lại bật cười: “Hay cô chia tay với Tống Thu Hàn đi.”

“Không.”

Lâm Xuân Nhi thấy anh ta bình tĩnh rồi mới hỏi: “Chị Cẩn đâu?”

“Chị Cẩn của cô bị sa thải rồi.” Kiều Hạn Văn nói: “Tôi thấy chị ta tuổi cao kém sắc, không muốn dùng nữa nên dứt khoát sa thải rồi. Cô thấy quản lý mới của tôi thế nào?”

“Viên Như bằng lòng cho anh mượn quản lý à? Bây giờ quản lý nghệ thuật cũng tùy tiện thế sao? Không cần công bố hợp đồng luôn hả?”

“Đây chính là chỗ tốt của việc tôi lớn tuổi. Quản lý như bảo mẫu thôi, muốn đổi sao thì đổi.”

“… Anh thì giỏi rồi.” Lâm Xuân Nhi đứng lên, đẩy cái ghế về chỗ cũ: “Còn có chuyện gì khác không? Không có thì tôi đi kiếm tiền đây.” Cô đặt tay trên chốt cửa, nhưng vừa vặn một cái đã bị tay Kiều Hạn Văn đè lại.

Lòng bàn tay anh ta dán vào tay cô, khô khốc, xù xì, ấm áp. Lâm Xuân Nhi muốn rút tay ra, nhưng lại bị Kiều Hạn Văn nắm chặt.

“Buông ra.”

Kiều Hạn Văn không buông, Lâm Xuân Nhi thúc cùi chỏ về phía sau, dồn sức đánh vào bụng anh ta. Kiều Hạn Văn rên một tiếng rồi buông tay. Anh ta biết tính Lâm Xuân Nhi cương quyết, cũng biết cô có thể cứng rắn đến mức độ nào, chỉ là anh ta muốn thử một lần thôi. Lâm Xuân Nhi thúc cùi chỏ rất mạnh, trước kia Kiều Hạn Văn còn lo cô sẽ phơi thây đầu đường, bây giờ lại cảm thấy nên lo cho chính mình mới phải.

“Cô thật độc ác.”

“Lần sau còn như vậy là tôi bẻ gãy tay anh luôn!” Lâm Xuân Nhi dọa anh ta, trong lòng lại nghĩ vẫn phải đi luyện tập cùng Tống Thu Hàn, nếu không sau này sẽ bị thua thiệt mất.

Kiều Hạn Văn đuối sức lùi về sau ngồi dưới đất, thở hổn hển, trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng, nhưng miệng thì vẫn không quên chế nhạo cô: “Bạn trai cô lên giường với cô có cần mua bảo hiểm không?”

“Liên quan gì đến anh?” Lâm Xuân Nhi vẫn còn tức giận, lấy bút thu âm trong túi ra: “Thấy không? Bây giờ tôi đã bắt được thóp của anh rồi.”

“Chuyện tôi yêu cô mà lại coi là điểm yếu ư?” Kiều Hạn Văn xem thường: “Nếu cô thấy như vậy thì cô cứ công bố đi.”

“Sao anh cãi cùn như con nít thế?” Lâm Xuân Nhi bỏ bút thu âm vào túi xách rồi hỏi anh ta: “Hôm nay thật sự không còn chuyện gì khác à?”

“Không còn.”

Anh ta nhớ nhung nhiều ngày, tức giận nhiều ngày cũng chỉ vì gặp mặt một lần để nổi giận, tiện thể nói “tôi yêu cô” thôi. Kiều Hạn Văn không biết lãng mạn, biểu hiện của anh ta trên sân khấu cũng gượng gạo gay gắt, anh ta chỉ dịu dàng nói câu “tôi yêu cô” với một mình Lâm Xuân Nhi, nhớ tới lại khiến người ta chua xót.

Lâm Xuân Nhi xoay người lại nhìn anh ta một lúc lâu, nhớ tới vẻ chọc tức và giễu cợt trên mặt anh ta vào lần đầu tiên họ gặp mặt, đến bây giờ vẫn giữ y nguyên, cả người anh ta lạnh như băng, tất cả nhiệt độ đều dùng vào diễn xuất cả rồi. Nhưng Lâm Xuân Nhi cũng biết, Kiều Hạn Văn không phải người xấu. Trái tim anh ta còn sáng hơn bất kì người nào trên đời này, anh ta chỉ xấu miệng thôi.

“Hôm nay tôi mới xem phim ngắn của anh và Viên Như.” Lâm Xuân Nhi nói: “Viên Như là anh phiên bản nữ của anh.”

“Dù sao cũng ngủ với nhau lâu thế rồi.”

“Anh đang làm nhục cô ấy hay làm nhục mình thế?”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Lâm Xuân Nhi tự nhủ không được giận Kiều Hạn Văn, tính anh ta vốn vậy rồi. Thế là bèn mở cửa đi ra ngoài, thấy ba người ngoài phòng khách hơi bất an, cô mỉm cười với bọn họ: “Đi thôi.”

Tiêu Khả đứng lên đi đến chỗ Lâm Xuân Nhi, nhẹ giọng hỏi cô: “Xin lỗi, vừa rồi tôi nghe tiếng đập đồ.”

“Không sao, không có việc gì đâu.”

Lâm Xuân Nhi xoay người lại nhìn Kiều Hạn Văn. Anh ta đút tay vào túi đứng ở đó, trông xa cách như bậc thánh nhân.



Lâm Xuân Nhi ngồi trong văn phòng, cầm bút máy trên tay viết thoăn thoắt. Chuyện cô phải lo lắng quá nhiều, việc sử dụng hơn ba mươi triệu tiền quyên góp, chiến lược phát triển công ty, đều được viết dưới ngòi bút của cô. Cô viết qua loa trên giấy, đều là một số điểm rời rạc.

Cô thử viết một bản kế hoạch, việc sử dụng tiền sau khi thu hút vốn, biểu đồ phát triển kinh doanh và nâng cấp cơ cấu tổ chức của công ty. Cô viết ra một số điểm rải rác, tiếp tục kéo dài dòng suy nghĩ.

Lắng lại sau những ngày huyên náo trước kia cũng không phải chuyện dễ dàng, Lâm Xuân Nhi phải dùng rất nhiều thời gian mới bỏ được, một khi bỏ đi sẽ rất khó quay lại. Tống Thu Hàn gọi đến lúc gần một giờ sáng: “Đã bảo phải ngủ sớm cơ mà?”

“Bận bịu quên cả thời gian. Bây giờ em sẽ thu dọn đồ đạc rồi đón xe về nhà.”

“Anh đang ở dưới công ty của em.” Tống Thu Hàn nói. Anh đã nhắn cho Lâm Xuân Nhi mấy tin nhưng không thấy cô trả lời, liền biết cô đang đắm chìm trong công việc, bèn dứt khoát lái xe tới đây đón cô về luôn.

Lâm Xuân Nhi lên xe hỏi anh: “Chuyện hôm nay xong rồi sao?”

“Vẫn chưa xong, ngày mai mới xong.” Trên bàn của Tống Thu Hàn chồng chất rất nhiều tài liệu. Trần Hiểu Âu làm việc tỉ mỉ, chỉnh lý hết những tài liệu về khách hàng dự trữ trọng điểm, tất cả mọi người đều vắt hết óc làm việc suốt buổi chiều để tìm ra điểm đột phá kinh doanh.

“Tiêu Muội đã về rồi.” Lâm Xuân Nhi nói.

“Vậy anh...” Tống Thu Hàn hỏi đêm nay anh ngủ ở đâu, Lâm Xuân Nhi vội khoát tay: “Không cần đâu, anh không cần dọn ra ngoài đâu, Tiêu Muội đã dọn đến chỗ Trần Khoan Niên rồi.”

“Chính thức ở chung rồi sao?”

“Ừ, nói là sống thử trước khi cưới.”

“Ồ.” Tống Thu Hàn vừa lái xe vừa cười: “Vừa rồi anh còn nghĩ có khi nào tối nay không có ai chứa chấp anh không.”

“Anh có biệt thự mà.”

“Trong biệt thự không có ai.”

Sao lại ngọt thế chứ, Lâm Xuân Nhi nhìn gương mặt Tống Thu Hàn, cười nghĩ. Cô lại nhớ tới câu “tôi yêu cô” đột ngột của Kiều Hạn Văn, thầm cân nhắc có nên nói cho Tống Thu Hàn biết không.

“Em nhìn anh làm gì?” Lúc chờ đèn đỏ, Tống Thu Hàn quay đầu sang: “Sao như làm chuyện trái lương tâm thế?”

Lâm Xuân Nhi cười ha ha: “Anh nói xem, một người đang có người yêu, nếu bị một người khác tỏ tình thì có nên thẳng thắn với đối phương không?”

“Kiều Hạn Văn tỏ tình với em hả?” Tống Thu Hàn không trả lời cô mà hỏi ngược lại.

“...” Lâm Xuân Nhi nghiêm túc nhìn anh, anh cũng không quan tâm, chậm rãi nói: “Đàn ông cũng có giác quan thứ sáu. Em không phát hiện Kiều Hạn Văn có lòng riêng với em, không có nghĩa là anh không biết.”

“… Là do anh cảm thấy bạn gái mình tốt.”

“Không thì sao chứ? Chẳng lẽ anh lại cảm thấy bạn gái người khác tốt?”

“Vậy nếu như Kiều Hạn Văn thật sự tỏ tình với em, anh sẽ xử lý thế nào?” Lâm Xuân Nhi quay đầu nhìn anh, sắc mặt anh không có gì là không vui cả.

“Em có thể nói cho anh là anh đã rất vui rồi. Biết thế là đủ, chuyện còn lại phải xem em xử lý thế nào.”

“Tại sao chứ?”

“Vì em có tính cách độc lập. Anh không nên can thiệp vào việc xử lý cuộc sống cá nhân của em, trừ khi em nhờ anh giúp đỡ. Huống hồ, anh cũng tin em.”

“Ồ ồ ồ.” Lâm Xuân Nhi “ồ” mấy tiếng: “Bạn trai em giỏi ghê. Vậy nên anh sẽ mãi mãi không tranh giành bạn gái với người khác à?”

“Vậy thì không phải. Nếu em nhìn người khác lâu một chút, anh vẫn ghen đấy.” Tống Thu Hàn vỗ đầu Lâm Xuân Nhi, tay bị Lâm Xuân Nhi bắt lại, cắn một ngón, trong miệng còn kêu mấy tiếng như chó con.

Hai người cười đùa đi vào nhà, tắm xong lên giường, chúc nhau ngủ ngon rồi chuẩn bị ngủ.

Trong bóng tối, một bàn tay lành lạnh mò tới, dán lên da thịt ấm áp của Lâm Xuân Nhi, sau đó đôi môi ấn lên cổ cô, hơi thở chui qua mái tóc dày phả lên da thịt của cô.

Lúc này họ không phải đôi trai gái phải tuân thủ giáo điều nghiêm ngặt, qua hơn nửa tháng hành trình, họ chỉ có thể giương mắt nhìn đối phương, chỉ có một đêm qua loa nhưng lại rất sợ bị người khác nghe thấy. Vất vả lắm mới nhịn được đến đêm chỉ có hai người, dù đã kiệt sức, nhưng khi hai người ngủ cạnh nhau thì lại đều có sức lực.

Hơi thở của Tống Thu Hàn vội vàng lướt qua da thịt của Lâm Xuân Nhi, lại ngậm môi lưỡi của cô, luồn lách mở ra, đánh tan tiếng nói của cô. Anh hơi mất kiểm soát, bèn ghé vào tai cô để hỏi. Giọng anh ướt át, lại hơi khàn, hấp dẫn chết người: “Thế này thì có được không?”

Anh dùng nhiều sức hơn, Lâm Xuân Nhi không nhịn được mà thở nhẹ ra. Trong bóng tối, mồ hôi của anh nhỏ xuống mặt cô, cô dứt khoát dùng đầu lưỡi li/ếm đi. Bất kể ban ngày cô có đứng đắn đến mức nào thì lúc này cũng không còn nữa.

Cuối cùng cũng được thoải mái.

Tống Thu Hàn ôm cô vào lòng, mãi không chịu tách ra, vẫn hôn cô, không muốn buông cô ra tẹo nào.

Hai người trán kề trán, Lâm Xuân Nhi mơ màng cất tiếng: “Thêm một lần nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play