Ngày cuối cùng của chuyến hành trình từ thiện, họ đạp được bảy mươi sáu km.
Bốn giờ sáng đã lên đường, đi chốc lát đã thấy được ánh ban mai ngày mới, thắp sáng bầu trời đen sẫm, nuốt hết cả trăng sao.
Chuyến này họ gặp được ráng chiều lộng lẫy, cũng gặp được ánh ban mai sáng lạn, cả ngày thấy được núi sông đẹp đẽ.
Qua một lát nữa, đi qua thôn làng, gà trống gáy sáng, khói bếp lượn lờ, một ngày đã thực sự bắt đầu.
Đoàn người ngồi ở ven đường nghỉ ngơi dưỡng sức và ăn sáng. Tối qua Lâm Xuân Nhi ăn bậy nên đau bụng, bây giờ chỉ cầm một chén cháo trắng uống từ từ thôi. Chú Trương bê chén ngồi xuống bên cạnh cô: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
“Vậy thì tốt.” Chú Trương bẻ chiếc bánh bao, nhìn thấy Tống Thu Hàn đang nói chuyện với Lương Thần, bèn hỏi Lâm Xuân Nhi: “Cháu có biết chuyện bạn trai cháu đánh cược không?”
“Dạ?”
“Chuyện cậu ấy đánh cược với công ty.”
“Biết một chút ạ, nói là ấp ủ hai dự án rất lớn.”
“Cháu tin à?”
“Không ạ.” Lâm Xuân Nhi lắc đầu: “Nhưng anh ấy không nói cho cháu biết. Cháu hỏi bạn anh ấy nhưng không ai biết cả.”
“Vậy chú nói cho cháu biết nhé. Mục tiêu lợi nhuận trong vòng năm năm của cá nhân là mười tỷ, của nhóm là bốn trăm tỷ, đô la. Bảo là ấp ủ hai dự án lớn cũng không sai, hai dự án đó là mục tiêu cá nhân của cậu ấy.”
Mục tiêu lợi nhuận cá nhân bốn mươi tỷ, Lâm Xuân Nhi suy nghĩ cẩn thận, rõ ràng đây không phải mục tiêu nhỏ: “Sao chú biết ạ?”
“Chú là ai chứ hả?” Chú Trương vỗ đầu cô: “Nói cho cùng, đàn ông đều là con bạc, chỉ là hình thức đánh cược không giống nhau thôi. Nghe nói là vì cậu ấy về nước, cũng không muốn từ bỏ mảnh đất sinh trưởng ở công ty đó nên mới đánh cược như vậy.”
“Ồ. Nếu thất bại thì sao ạ?”
“Vậy thì đơn giản thôi, nếu thất bại cậu ấy chỉ nhận lương cơ bản, còn tiền dự án, tiền thưởng, kể cả lợi nhuận năm năm sau đều giao hết cho công ty, cậu ấy cũng rút khỏi nghề đầu tư.” Chú Trương cười ra tiếng: “Không sao, lương cơ bản của cậu ấy cũng không thấp đâu, một năm có ít cũng được một triệu đô.”
Tống Thu Hàn rất giỏi.
Lâm Xuân Nhi nhìn về phía anh qua lớp sương mù sáng sớm. Con người anh nhìn thì chững chạc, nhưng cũng là một con sói, tính sói đã tiềm tàng trong máu của anh rồi. Cô định bước tới hỏi anh, nhưng đi mấy bước lại dừng. Hỏi anh có lợi ích gì chứ? Có cách giải quyết không? Chỉ thương hại anh thôi sao? Thế thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Cô quyết định chỉ trong nháy mắt, nhất quán với phong cách của cô, cực kỳ quyết đoán.
Cô xoay người quay lại ngồi cạnh chú Trương, hỏi thẳng: “Trước kia chú nói năm nay sẽ đi đầu tư, kiếm nhiều tiền, nuôi thêm nhiều trẻ em, chú còn ý định đó không?”
Chú Trương cười to: “Có chứ. Cháu cũng khá lắm, cứ im im mãi, giờ nghe nói bạn trai gặp nạn nên liền tranh thủ cơ hội à?”
Mặt Lâm Xuân Nhi đỏ ửng: “Tại các chú luôn nói không muốn bị tư bản thao túng mà.”
“Không bị tư bản thao túng vẫn tốt hơn.”
“Đừng mà, thao túng chút đi, cháu chỉ có một anh bạn trai thôi đấy.” Lâm Xuân Nhi nghĩ thêm rồi nói: “Có thể giả vờ như cháu không biết chuyện điều kiện đánh cược của anh ấy không chút?”
“Có thể chứ.” Trước đây chú Trương không thích tư bản. Ông ấy làm tổng biên tập nội dung của một công ty hàng đầu trong nước, ngày nào cũng ngâm mình trong tư bản. Có nhiều khi, tư bản rót tiền vào, bộ phận nội dung sẽ không có quyền lên tiếng nữa. Ông ấy rất có khí phách, nghỉ hưu sớm cũng vì điều này. Ông ấy kéo Lâm Xuân Nhi đi lập nghiệp, nhưng mấy năm nay luôn giữ vững ước nguyện làm nội dung như ban đầu. Ông ấy thay đổi suy nghĩ từ khi nào chứ? Ông ấy đến viện mồ côi, thấy ở đó có rất nhiều trẻ em, những ánh mắt vô cùng đáng thương, chính những ánh mắt đó đã đánh bại ông ấy. Có lẽ, có nhiều tiền hơn thì có thể làm nhiều chuyện hơn. Trời cao rủ lòng thương xót ông ấy, bạn trai của Lâm Xuân Nhi lại là một nhà đầu tư, ông ấy đã hỏi thăm nhiều mặt về độ chuyên nghiệp và nhân phẩm của anh, nên muốn hợp tác.
“Vậy được ạ.” Lâm Xuân Nhi cười với chú Trương. Lúc đầu chú Trương nói với cô rằng chú ấy muốn đầu tư, cô còn nghiêm túc cân nhắc. Cô muốn nói chuyện với người đứng đầu tổ chức, mà trùng hợp Tống Thu Hàn lại chính là người đứng đầu, nhưng khi đó họ đã chia tay, nên cô không thể đi tìm anh. Thế là cô đi tìm hiểu về những tổ chức khác, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được tổ chức thích hợp. Cuộc đánh cược của Tống Thu Hàn coi như là chất xúc tác.
Lâm Xuân Nhi cố ý đạp xe chậm lại, đi bên cạnh Tống Thu Hàn. Qua năm lần bảy lượt chần chừ, rốt cuộc anh không nhịn được mà hỏi cô: “Em làm gì đấy?”
Lâm Xuân Nhi cười khì khì: “Tống Thu Hàn, em hỏi anh, hôm nay là ngày đạp xe cuối cùng, anh có thích không?”
“Đương nhiên.”
“Lần sau còn tới nữa không?”
“Tới chứ.”
“Anh thích điểm nào nhất?” Lâm Xuân Nhi hỏi anh.
“Độ hot của dự án này.” Tống Thu Hàn trả lời.
Nghi thức kết thúc của họ được tổ chức ở trường tiểu học cuối cùng của chuyến đi, còn là khi học sinh tan học. Trên sân thể dục, dưới bóng hoàng hôn, những người khỏe khoắn bố trí sân khấu, những người còn lại tụm năm tụm ba ngồi một chỗ.
Đột nhiên trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng đều không nói ra được. Bọn họ nhìn nhau, rồi lại dõi mắt trông về phía ra, không hề có ý khoe khoang chính mình, chỉ cảm thấy dù gì mình cũng đã làm được một việc tốt.
Cơn gió đầu hè thổi lay cỏ xanh khắp sườn núi, nắng chiều dần tắt nơi chân trời, có con chim nhỏ lướt qua ống kính. Không có video tuyên truyền, chỉ có nhạc nền nhẹ nhàng pha loãng sự vẩn đục của thế gian. Lúc này, mọi người đều rất gần với sự tinh khiết.
Một cư dân mạng cầu nguyện với ánh nắng chiều. Cô ấy nói: “Cầu mong mẹ ở trên thiên đường tốt đẹp, con cũng sẽ sống tốt.”
Sau đó bắt đầu có vô số lời cầu nguyện, mọi người ngồi trước màn ảnh lớn, yên lặng xem những nguyện vọng đó, những nguyện vọng mộc mạc.
“Tôi hy vọng năm nay có thể tự thuê một căn một phòng ngủ một phòng khách, có nước nóng hai tư giờ, cuối tuần mời bạn bè tới chơi.”
“Tôi hy vọng anh ấy kết hôn hạnh phúc, người thực sự từng được yêu sẽ không ghi hận.”
“Tôi hy vọng người thân sống lâu trăm tuổi.”
“Chúc tôi ngày mai phẫu thuật thuận lợi, nếu không thành công, hy vọng mẹ không đau lòng.”
“Ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn! Chúc chúng tôi răng long đầu bạc!”
Những người làm xong đều ngồi xuống, mọi người nhìn màn ảnh, không nói gì nữa. Sống ở trên đời, sinh lão bệnh tử đều là ý trời vô thường, hợp rồi tan đủ mọi trạng thái, giàu nghèo yêu hận luân phiên thay nhau, cuối cùng, chân tướng đều hiện trên màn ảnh. Mỗi một nguyện vọng nho nhỏ đều xây nên cuộc sống bình thường, dù có bình thường thì cũng là cuộc sống tự mình cảm nhận.
Bọn họ đều rưng rưng nước mắt.
Không nói được lí do.
Mấy mươi nghìn điều cầu nguyện, kéo dài đến khi trăng sao đã lên trời. Sau đó, đột nhiên một khoản tiền khổng lồ, mười triệu, được chuyển vào tài khoản quyên góp, ghi nội dung: Vạn vật trong trời đất, vừa có hồn lại vừa xinh đẹp. Đó là lời tuyên truyền được nhóm Lâm Xuân Nhi ghi lên.
Mọi người nhìn thấy đều vui mừng. Mấy người Cáp Ngô Lặc xông về phía Tống Thu Hàn, hoan hô tung anh lên trời. Tiếng cười xen lẫn với nước mắt, họ cùng nhau thắp sáng bầu trời đêm.
Lúc này Tống Thu Hàn đã được chữa lành hoàn toàn.
Bỗng chốc, anh được trở về tuổi thiếu niên, độ tuổi mà anh tươi sáng nhất, trong lòng không có sương mù bao phủ, sáng lạn như ánh mặt trời, hạnh phúc, đơn thuần.
Có lẽ đây là một hành trình chữa lành.
Tống Thu Hàn nước mắt lưng tròng, Lâm Xuân Nhi dùng toàn bộ sự chân thành của mình để hoàn toàn chữa lành cho anh, cũng dẫn anh đi đến bến bờ tươi sáng hơn.
Lâm Xuân Nhi mỉm cười đứng bên cạnh, nhìn họ tưng bừng. Nghi thức kết thúc không có dấu hiệu dẫn tới một trận chè chén say sưa, tiếng cười đùa huyên náo, tiếng hoan hô của họ vang khắp núi đồi, lời cầu nguyện trên màn ảnh thì vẫn tiếp tục. Thế giới online và offline được kết nối một cách lạ kỳ, trong tối nay, mọi người đều trở về trạng thái lúc mới chào đời, không biết làm chuyện ác, chỉ có lòng lương thiện đơn thuần.
Nói gì đi chứ?
Đột nhiên có người đề nghị, dù gì cũng là một nghi thức, vẫn nên nói gì đó. Mọi người đều nhìn đại ca là chú Trương. Ông ấy lại lắc đầu, chỉ vào Lâm Xuân Nhi: “Cháu nói đi, cháu là quản lý mà.”
Ống kính cũng quay qua Lâm Xuân Nhi, lần đầu tiên được ánh sáng sân khấu chiếu vào, cô cầm mic, quay đầu nhìn qua những bình luận cầu nguyện vẫn đang không ngừng nhảy lên trên màn hình: “Tài khoản quyên góp vẫn mở thêm bảy ngày, số tiền quyên góp sẽ được công bố liên tục, tính đến nay đã quyên được ba mươi hai triệu hai trăm hai bốn nghìn tệ. Chúng tôi sẽ hợp tác với các tổ chức từ thiện khác, cũng sẽ tiếp tục giúp đỡ nhiều người hơn nữa.” Điều nên nói đã nói xong, cô dừng lại, nước mắt trong mắt lấp lánh như sao trời: “Chúng tôi rất bất ngờ, ở ngày cuối cùng của hoạt động này, thấy được những lời cầu nguyện vừa giản dị vừa ấm áp của thật nhiều người. Có lẽ trong cuộc sống sẽ có lúc đau khổ, thậm chí cảm thấy không sống nổi nữa, nhưng nghĩ đến giây phút này, sao trên trời lấp lánh, cũng xem như một ngày đặc biệt. Cầu mong hôm nay mọi người có thể gặp được người mình muốn gặp, nói những câu bình dị. Chúc cho mọi người đều khỏe mạnh, nếu chẳng may có bệnh, cũng mong mọi người sẽ kiên cường. Cầu chúc những người thân đã khuất của mọi người đều biến thành sao, thành trăng, thành mây trên trời, mãi mãi bảo vệ sự yên lòng bên trong mọi người. Mong rằng những con người bình thường như chúng ta đều mãi mãi hạnh phúc.”
Đời này chỉ sống thôi là không đủ.
Gió đêm che đi tiếng khóc sụt sùi, nước mắt cũng khô rất nhanh.
Đêm nay lại là một đêm đầy sao, mọi người dựa vào nhau, cùng ngắm sao trời. Càng ngày càng nhiều người tham gia vào màn cầu nguyện long trọng này, những nguyện vọng đó quá cảm động. Lâm Xuân Nhi không kìm được nước mắt, khi một ngôi sao băng bay qua, cô thầm cầu nguyện:
Mẹ ơi, con nhớ mẹ.
Ba ơi, con nhớ ba.
Bà nội ơi, cháu nhớ bà.
Mẹ ơi, con đã hẹn hò với cậu thiếu niên đó rồi.
Chúng con đều phải chịu rất nhiều tổn thương, có cái thì chữa được, có cái thì không.
Lâm Xuân Nhi vùi đầu vào lòng Tống Thu Hàn, nước mắt làm ướt vạt áo anh, ấm nóng. Cũng may tối nay có anh ở bên em, trái tim lỗ chỗ của em cũng đã được chữa lành.
“Tống Thu Hàn, cảm ơn anh.”
Lâm Xuân Nhi muốn nói rất nhiều. Sau khi trưởng thành, Tống Thu Hàn không còn lạnh lùng như hồi thiếu niên nữa, anh là một làn gió ấm thổi qua lòng cô. Anh không còn điên cuồng nữa, cũng không còn nhiệt huyết nữa, nhưng anh chính là anh. Lâm Xuân Nhi cảm kích anh như vậy.
Có người chơi đàn ghi ta, hát lên:
Mẹ ơi, con yêu mẹ.
Mẹ ơi, con cũng yêu cô ấy, yêu cô ấy điên cuồng như ca hát.
Mẹ ơi, khi mẹ quay lại, thế giới này sẽ đẹp hơn chứ?
Chúc mẹ ngủ ngon đêm nay.
...
Kiều Hạn Văn đã khóc.
Ngoài đời, anh ta rất ít khóc, nhưng tối nay anh ta đã khóc. Lâm Xuân Nhi nói nếu bạn đang bị bệnh, mong bạn hãy kiên cường, cầu mong ông trời bảo vệ sự bình yên trong lòng bạn. Anh ta ngồi đó, tất cả mọi thứ như chạy qua trước mắt.
Anh ta đã cô độc rất nhiều năm rồi, giống như một linh hồn cô độc du đãng trên thế gian, ánh mắt không có bóng hình, không có độ ấm. Lạnh như băng, như sắp hấp hối, đã gần đất xa trời.
Khi họ nâng bổng Tống Thu Hàn lên hoan hô, sự hạnh phúc sâu sắc đó đã chui sâu vào tim anh ta, trái tim nặng nề của anh ta như nắng hạn gặp mưa rào. Nhiều người sôi nổi như thế, có lẽ anh ta cũng có thể làm được.
Anh ta cầm điện thoại gọi cho Vương Cẩn: “Giúp tôi làm một chuyện.”
“Cậu nói đi.” Vương Cẩn đang điều trị phục hồi chức năng, thở hồng hộc. Nghe Kiều Hạn Văn nói, cô ấy yên lặng một lúc, vứt công cụ qua một bên, đứng tựa vào tường: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn.”
“Được.” Mắt Vương Cẩn lập tức ngấn lệ, không nói rõ được là tại sao, dù sao màn kịch nào cũng có hồi kết, cuộc vui nào cũng sẽ tàn thôi. Cô ấy đã nghĩ thông rồi, không sao cả.
“Hy vọng chị giữ bí mật giúp tôi.”
“Tôi biết rồi.” Vương Cẩn cầm khăn lông phủ lên mắt: “Kiều Hạn Văn, những lời hôm trước cậu nói với tôi khiến tôi rất hận cậu. Cả đời này tôi cũng không thể nào nói lời độc ác với cậu được, nhưng tôi đã nói dối rất nhiều. Có điều, tôi yêu cậu, câu này là thật.”
“Tôi biết.” Kiều Hạn Văn cúp điện thoại.
Vương Cẩn bật khóc đau đớn.
Có lúc cô ấy cảm thấy mình giống như một nhân vật phụ không quan trọng, bị cuốn vào một vở kịch lớn, nhưng từ đầu đến cuối đều không liên quan đến cô ấy, đã thế còn chẳng được mấy cảnh. Nhưng cô ấy lại tình nguyện. Cô ấy đi theo bên cạnh Kiều Hạn Văn, người khác thấy cô ấy là một nữ trung hào kiệt một mình chiếm một mảnh trời, quơ tay một cái là mấy trăm ngàn vạn, đào tạo ra nhiều diễn viên mới, thậm chí có người nói cô ấy là mẹ đỡ đầu. Thế nhưng thân phận mà cô ấy thích nhất chính là quản lý, là bạn tốt của Kiều Hạn Văn. Chỉ có mình cô ấy biết, tất cả là vì cô ấy yêu anh ta, yêu một cách hèn mọn.
Cô ấy khóc rất lâu, đến khi nước mắt sắp cạn, mới thở dài mấy hơi, chậm rãi đứng thẳng lên. Cô ấy vẫn phải làm điều trị phục hồi chức năng, vẫn phải sống, nếu không sẽ lại bị Kiều Hạn Văn xem thường. Điều Vương Cẩn sợ nhất chính là bị Kiều Hạn Văn xem thường. Khi anh ta lạnh lùng nhìn người khác làm chuyện điên rồ, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, rồi lắc đầu nói câu “thật ngu xuẩn”. Vương Cẩn không phải kẻ ngốc, ít nhất những năm qua, cô ấy đã cố gắng duy trì hình tượng một tinh anh, chỉ vì không muốn nghe Kiều Hạn Văn nói với mình câu đó:
Thật ngu xuẩn.
…
Lời tác giả:
Lời bài hát trong chương này được trích từ bài “Thế giới này sẽ đẹp hơn chứ” – Lý Chí.
Mẹ ơi, họ bỏ con rồi, họ bỏ con như ca hát.
Mẹ ơi, con yêu mẹ xiết bao, những lúc hát ca con đều yêu mẹ.
Nhưng những cảm xúc mãnh liệt ấy lại tra tấn con trong đêm trường không ngủ.
Người cha đã mất của con dõi nhìn mẹ trong những đêm không trăng.
Mẹ ơi, liệu con có bung nở khi hạ đến, như nhan sắc mẹ ngày xưa?
Mẹ ơi, nỗi mất mát này liệu có dài lâu, thế giới này sẽ đẹp hơn chứ?
Quên đi mấy nỗi tủi hờn thầm kín, khi ngoảnh đầu nhìn lại đã đánh mất chính mình.
Cơ thể đang già đi của con đã bắt đầu chết mòn tự lúc nào.
Mẹ ơi, con yêu mẹ.
Mẹ ơi, ngờ đâu con lại yêu cô ấy, yêu cô ấy như hát ca.
Mẹ ơi, khi mẹ ngoảnh nhìn lại, thế giới này sẽ đẹp hơn chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT