Sau khi quét dọn phòng xong, Tần Lâm dùng khăn ướt lau đi lau lại những thứ bên ngoài phòng cho sạch sẽ.

Đợi đến lúc cô chuyển đồ đạc được lau chùi sạch sẽ vào phòng thì trong phòng vẫn có mùi hôi thoang thoảng.

“Không thể dùng thuốc làm mát không khí, cũng không thể dùng hương liệu, nếu không thì quá rõ ràng.

” Tần Lâm ngầm nghĩ, nàng vào siêu thị bách hóa nhỏ tìm một lượt.

“Hình như thứ này cũng được nhỉ?” Sự ngạc nhiên vui mừng hiện lên trong đáy mắt Tần Lâm.

Cô thử châm ngải cứu, xông trong phòng một lát.

Ngải cứu là một thứ phổ biến ở nông thôn, chắc có thể lừa gạt được hai ông bà.

Chờ xong việc, Tần Lâm mới cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ.

Nếu như không có Đại Lực Hoàn mà để làm những chuyện này trong trạng thái bình thường, cho dù Tần Lâm làm việc nhanh gọn thì cũng phải tốn thời gian hơn nửa ngày.

Tần Lâm chỉ đơn giản lau khuôn mặt đầy bụi của mình rồi mới đến sân trước.

“Ông nội, bà nội, cháu bế hai người về nhé.



Ông bà nội Chu có chút không nỡ trở về, bọn họ không biết lần sau còn có cơ hội ra ngoài phơi nắng hay không.

“Đợi sau này sức khỏe ông bà khá hơn một chút, cháu sẽ dẫn ông bà ra ngoài phơi nắng.

” Tần Lâm thấy vậy liền nói.

Ông bà nội Chu cũng không tin lời của cô, chỉ xem như cô đang nói vài câu khách sáo dễ nghe mà thôi.

Khi bà nội Chu được ôm vào trong phòng, đôi mắt khép hờ lập tức mở ra!

Căn phòng vốn âm u ẩm ướt thoáng chốc đã trở nên sáng sủa.

Rác rưởi và đồ linh tung đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Thậm chí còn xúc đi một lớp đất trên mặt đất!

Ngoại trừ ngửi thấy mùi ngải cứu thì bà ấy còn ngửi thấy mùi bùn đất.

Còn có giường ngủ và bàn gọn gàng sạch sẽ!

Bà Chu dụi dụi mắt, có chút không thể tin được, đây thật sự là căn phòng vợ chồng bà ấy ở sao?

Hình như ngay cả không khí trong phòng cũng đặc biệt trong lành sạch sẽ.

Đã bao lâu rồi bà ấy chưa có cảm giác này?

“! Cháu gái, đây! Đây là cháu dọn dẹp à?” Hốc mắt bà nội Chu ươn ướt, nắm chặt tay Tần Lâm.

“Cháu đã đồng ý với anh cả chăm sóc ông bà, nhất định phải nói được làm được.

” Tần Lâm nhẹ nhàng đặt bà ấy lên giường.

Tần Lâm cũng đã thay chăn nệm trên giường rồi, trong siêu thị bách hóa nhỏ của cô cũng có chăn bông, nhưng cô không thể lấy ra, chỉ có thể đổi chăn trong phòng cô cho bọn họ trước.

Từ sau khi bà nội Chu bị bệnh, tâm trạng cũng không thoải mái.

Con trai con dâu bất hiếu thờ ơ, làm tổn thương trái tim bọn họ.

Nếu không phải trong lòng bọn họ còn nhớ thương cháu trai lớn thì người có tình trạng như bọn họ sống còn có ý nghĩa gì?

Trên thực tế, bây giờ bọn họ đang chờ chết!

Chờ ông nội Chu được đưa về, sắc mặt cũng không khá hơn bà nội Chu bao nhiêu.

Con trai, cháu trai, cháu gái ruột thịt đều chưa từng chu đáo như vậy.

Trong lòng bọn họ rõ ràng, cho dù có nguyên nhân mười lăm đồng kia thì Tần Lâm cũng không cần phải tỉ mỉ như vậy.

“Ông bà nội, hai người ngủ trước đi.

” Tần Lâm dặn dò.

Lúc Tần Lâm rời đi, ánh mắt ông bà nội Chu trông mong nhìn theo khiến Tần Lâm không kịp đề phòng mà cảm thấy trái tim mềm nhũn.

“Lát nữa cháu sẽ đến.



Ánh mắt hai ông bà trở nên nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play