Đôi mắt cô di chuyển theo chiếc chìa khóa vừa vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trong không khí và giờ đang nằm trong tay cô. Nhìn chiếc chìa khóa thông minh có khắc logo thương hiệu sắc nét, tim Hae-jin đập thình thịch.

Lái xe là lĩnh vực cô tự tin nhất. Cô rất thích lái xe.

Nếu ai hỏi cô thích nó đến mức nào thì có thể kể đến việc tham gia câu lạc bộ lái xe, cho đến việc cô am hiểu về nhiều kiểu độ xe, và cô đã thi bằng lái hạng 1 với tham vọng lái được mọi loại xe.

Nhiệm vụ đầu tiên như vậy có thể coi là suôn sẻ.

Cô cẩn thận nắm chặt lấy chiếc chìa khóa thông minh. Tim cô bắt đầu đập nhanh. Đã bao lâu rồi cô chưa lái xe nhỉ?

Tuy nhiên, Hae-jin đã cố gắng kiểm soát nét mặt của mình nhiều nhất có thể. Dù là gì đi nữa, thay vì biểu hiện cảm xúc thì việc thể hiện thông qua hành động mới là đáng tin cậy nhất.

- Có, tôi biết lái.

Cô kìm nén sự tò mò đó là loại xe gì và trả lời không chút dao động bằng ánh mắt bình tĩnh. Vì chưa nhận được lịch trình nên cô cũng chưa biết chính xác giờ khởi hành.

- May quá. Vậy thì trợ lý Jeong có thể làm tài xế lái thay cho tôi rồi.

Ngay từ khi cầm chiếc chìa khóa thông minh trên tay, cô đã biết mình sẽ sắm vai lái xe, nhưng trong bầu không khí kỳ dị này, với kinh nghiệm nhiều năm của cô, có một cảm giác gì đó không được ổn lắm.

Như kiểu việc gọi tài xế lái thay mà không gọi là tài xế chẳng hạn, hay do cô suy nghĩ nhiều chăng.

- Anh sẽ ra ngoài công tác sao?

- Không hẳn là công tác.

Tae-hong ném chìa khóa xemcho Hae-jin xong thì tập trung xem tài liệu. Cô biết anh ấy sẽ không trả lời ngay, nhưng anh vẫn cứ để cô đứng trước mặt suốt thời gian dài.

Chỉ sau khi anh đọc xong trang cuối cùng, bầu không khí căng thẳng mới dịu bớt.

- Tối nay tôi có cuộc gặp mặt.

Cổ họng Hae-jin chuyển động đánh ực. Lịch trình bên ngoài đầu tiên của cô lại là vào buổi tối, thêm nữa đó cũng là cuộc gặp với đối tác. Niềm vui của ngày đầu đi làm ngắn chẳng tày gang.

- Nên tôi muốn trợ lý Jeong làm tài xế lái thay cho tôi.

À, suy cho cùng, cô vẫn không thể bỏ qua trực giác đến từ kinh nghiệm. Anh đang bảo cô đợi bên ngoài và đưa anh, người đang say khướt yên lặng về đến nhà đây mà.

Đáp lại nhiệm vụ Tae-hong đưa ra, Hae-jin nhẹ nhàng nắm chặt tay. Nhưng cô chẳng thể làm gì khác. Chẳng phải cô vào công ty với vai trò phụ trách Tae-hong sao.

- Vâng, tôi biết rồi.

Trái ngược với bộ não đang suy sụp của cô, câu trả lời không có chi tiết nào thừa thãi cả. Rốt cuộc, không phải cách duy nhất để sống sót là tuân theo chỉ dẫn của cấp trên sao?

Cô rời văn phòng, vừa đi vừa nghĩ về số dư tài khoản ngân hàng sẽ tăng dần.

**

Mãi đến chiều muộn cô mới nắm được lịch trình của Tae-hong. Từ thứ Hai đến Chủ nhật không có một lịch trống, dày đặc từng ngày, tuần, tháng, quý đến nỗi không thể đếm hết trên đầu ngón tay.

Anh ta có thể tiêu hóa nổi loại lịch trình này sao?

Sau khi kiểm tra cẩn thận lịch trình ngày hôm nay, lịch trình làm việc bên ngoài vừa nói đến đã lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Buổi gặp mặt, 5 giờ, khách sạn Grace.

Ngoài thời gian ra không có thêm thông tin gì khiến cô bắt đầu thấy nản. Cách nhanh nhất chính là kiểm tra trực tiếp.

Đúng lúc cô đang định note lại thì, cạch, cánh cửa mở ra nhanh như cắt. Ôi, Hae-jin giật mình, theo phản xạ lùi lại nửa bước.

Vóc dáng cường tráng ẩn hiện trong bộ đồ vừa vặn. Cô có cảm giác như một bức tường lớn dựng trước mặt.

- Cô làm gì thế?

Cô lùi lại một bước và ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được Tae-hong đang chuẩn bị rời đi. Cô thậm chí còn chưa kịp định thần, vội hỏi.

- Anh đi đâu vậy?

Không phải chứ, sao bức tường đó càng lúc càng gần cô hơn vậy?

- Trợ lý Jeong, cô đang làm gì mà không chuẩn bị đi?

- Trường phòng, chúng ta vẫn còn khoảng một giờ nữa để đến khách sạn Grace.

Đáp lại phản ứng ngay lập tức của Hae-jin, Tae-hong không chút do dự tiến lại gần. Khi cái bóng trên mặt ngày càng tối hơn, cô nuốt nước bọt khan.

Anh đang muốn đổ lỗi cho tôi vì đã không chuẩn bị sao? Cô không biết khuôn mặt nhăn nheo kia cũng có thể dãn ra đấy. Trưởng phòng à, anh làm ơn thư giãn đôi mắt của anh chút được không hả.

- Hãy xuất phát bây giờ.

Anh ta không hài lòng vì cô trả treo hay sao mà đôi mắt vẫn nhăn nhó ra điều cô không nhanh di chuyển đi còn làm gì ở đó.

- Ta phải đi bây giờ vì tôi còn có lịch trình riêng.

Sau khi ném lại 1 câu, anh ta thờ ơ lướt qua Hae-jin. Lẽ ra cô phải nói với anh ta rằng nếu anh ta nói sớm hơn, cô sẽ là người chuẩn bị nhanh nhẹn hơn ai hết. Nhưng cô mải đuổi theo anh ta vì hành động vẫn hơn là lời nói suông.

Ở bãi đậu xe riêng chỉ có một chiếc ô tô duy nhất. Khi Hae-jin bấm chìa khóa thông minh, chiếc xe nhanh chóng nháy đèn phản hồi lại.

Phải nói rằng chiếc xe rất giống chủ nhân của nó, có một vẻ ngoài kỳ lại không hề giống xe phục vụ công việc.

- Cô đã bao giờ lái một chiếc xe như thế này chưa?

Thành thật mà nói, đó là một chiếc xe mơ ước của cô. Đó là một chiếc xe không dễ mua và không phải ai muốn mua cũng được bán. Hae-jin tự nhiên trở nên khiêm tốn trước chiếc xe mà lẽ ra cô phải cảm thấy vinh dự khi được lái một lần trong đời.

- Chưa. Tôi chưa lái bao giừo.

- Thế mà cô khởi động xe rất tự nhiên.

Không giống như những người đang bối rối đến nút khởi động ở đâu cũng không biết, Hae-jin lại tỏ ra rất tự nhiên.

Cố gắng không để ý đến sự nghi ngờ cảm nhận được từ ghế phụ, cô gõ địa chỉ lên màn hình. Tuy nhiên, Tae-hong đã hủy lộ trình và đến một điểm đến khác.

- Trung tâm thương mại ư?

- Đi mua quần áo thôi.

Đích đến thì kì lạ, câu trả lời thì ngớ ngẩn, nhưng Hae-jin không hỏi thêm câu nào nữa.

Khoản 1 Điều 1 Luật Đời sống công sở: Sếp nói Đông thì ta đi Đông, sếp nói Tây thì ta đi Tây.

- Tôi xuất phát nhé.

Hae-jin hành động như một tài xế lái xe thực thụ. Chiếc xe chở Tae-hong rời bãi đậu xe vào cua êm ái.

- Thật sự cô chưa lái xe bao giờ sao?

Khi xe tiến ra đường cái, Tae-hong có vẻ đã thả lỏng hơn một chút, đẩy ghế ra sau và duỗi thẳng đôi chân dài của mình. Hae-jin vẫn tập trung vào nhiệm vụ của mình thay vì trả lời các câu hỏi.

- Trước đây cô từng làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau chưa?

Giọng nói không mang sự thù địch, nó gần giống với cảm giác nhìn thấy một con khỉ ở sở thú hơn.

- Cô lái xe tốt đấy chứ.

Thì ra làm tốt nhiệm vụ cũng được coi là vấn đề. Cô vừa tự khen lấy mình thì,

- Cô từng làm thêm cho dịch vụ đỗ xe hộ ư?

Phải sau đó một tiếng cười mới phát ra từ cái miệng mím chặt của Hae-jin. Cô cũng từng có thời phải mang theo tiền tip cho dịch vụ đỗ xe hộ cơ mà. Dù quá khứ tựa như giấc mơ đó đã đi qua rồi.

- Thật đáng ngờ.

Tae-hong đưa tay vẽ một đường và tựa lưng ra sau. Hành động ngầm ra hiệu đừng nói chuyện với anh ấy nữa.

Khi xe dừng lại ở đèn tín hiệu, Hae-jin liếc nhìn Tae-hong. Trong tầm mắt cô là góc nghiêng của một người đàn ông đang đặt tay lên trán với đôi mắt nhắm lại.

Cô không nhìn rõ lắm, nhưng không hiểu sao cô cảm nhận được nét mặt anh ta lại trở nên tối tăm hơn trước.

Mình nhìn lộ liễu quá chăng? Đột nhiên Tae-hong mở mắt và trả chiếc ghế về vị trí ban đầu. Hae-jin như kẻ trộm bị bắt quả tang vội nhìn thẳng về phía trước một cách gượng gạo.

Anh ta thấy không nhỉ? Đúng lúc đèn tín hiểu chuyển màu, cô vội nhấn ga và chiếc xe đột ngột lao về phía trước.

- Trợ lý Jeong.

Không bỏ lỡ khoảnh khắc nào, âm thanh trầm trầm của Tae-hong đập vào tai cô. Ôi không. Hae-jin nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay. Lẽ ra cô đừng tự khen mình. Người ta nói đến khỉ cũng có ngày ngã cây, thì ra ngày đó chính là ngày hôm nay.

- X-xin lỗi.

- Tôi biết cô không thể rời mắt khỏi vẻ ngoài của tôi, nhưng cô nên lái xe cẩn thận chứ?

Hae-jin không kịp chờ anh ta nói hết câu đã cong môi. Má phải của cô như bị ánh nhìn của anh ta xẹt luồng điện đến ngứa ran.

- Nếu tôi bị thương, Trợ lý Jeong bồi thường nổi sao?

Sự pha trộn tinh tế giữa ngôn ngữ lịch sự và thân mật càng khiến Hae-jin khó chịu hơn. Kỹ thuật mới mẻ thật.

- Tôi sẽ cẩn thận hơn.

Hae-jin nghiến chặt hàm răng. Sau đó, cô bướng bỉnh nhìn thẳng về phía trước. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trung tâm thương mại, Tae-hong di chuyển trước khi Hae-jin kịp xuống xe.

- Cô đi cùng không? Hay đợi ở đây?

Anh ta muốn thế nào đây?

Hae-jin nhìn nét mặt của Tae-hong nhưng không tìm được câu trả lời. Trong những lúc như thế này, hãy tập trung vào công việc chính của bạn. Bây giờ là lúc trở thành người phụ trách anh ta chứ không phải lái xe.

- Tôi đi cùng anh.

- Sao cũng được.

Tae-hong bỏ đi với câu trả lời cộc lốc. Khi vừa bước chân vào cửa hàng quần áo nam, có một nhân viên đi theo họ.

Tae-hong từ chối những chiếc áo được nhân viên giới thiệu, xoay người. Ánh mắt của hai người chạm nhau trong gương. Tae-hong đang cầm hai chiếc áo.

- Chiếc nào đẹp hơn?

- Thành thật mà nói, chiếc anh đang mặc hợp với anh hơn.

Không có gì khác biệt so với chiếc anh đang mặc. Vì không biết không khí buổi gặp mặt ra sao nên cô không thể tùy tiện đưa ra lời khuyên hay câu trả lời nào.

- Đương nhiên rồi, chiếc này giá bao nhiêu cơ chứ.

Anh ranh mãnh cùng lúc đặt cả hai mảnh quần áo trước mặt.

- Nên dù là một giọt rượu cũng không được dính lên.

Rượu, quả nhiên là rượu nên mới cần tài xế lái thay đây mà. Mới ngày đầu tiên mà cô đã có một thoáng lo lắng, khi nào thì mới được tan làm đây.

- Cô biết đấy, buổi gặp mặt hôm nay sẽ phục vụ rượu vang.

Ý anh nói sẽ uống rất nhiều rượu. Áo anh không được phép ướt kể cả khi anh ngã khi say rượu đi chăng nữa.

Sau khi hiểu rõ những điểm mấu chốt, Hae-jin đặt ngón tay lên cằm và quan sát hai chiếc áo. Cô không thích nhìn qua gương nên di chuyển người ra đứng trước mặt anh ta.

- Tôi cũng có khả năng phối đồ khá tốt đấy.

Cô chưa từng nghĩ những gì cô được va chạm nhờ cơ hội do cha cô mang đến lại được sử dụng theo cách này.

- Ít nhất thì tôi thấy tự hào về mắt nhìn của mình.

Cô chưa bao giờ thất bại, lần này cô cũng rất tự tin với của Tae-hong.

Hae-jin tập trung đến mức vô thức mím chặt môi, liên tục đưa những móc treo áo ướm dưới cổ Tae-hong. Cuối cùng, cô dường như đã quyết định và chọn một chiếc.

- Tôi chọn chiếc này.

Cô quyết định không chút do dự. Không chỉ về thiết kế mà nó còn phù hợp với mọi dịp. Nhờ chiều cao và ngoại hình ưa nhìn nên anh có thể mặc đẹp bất cứ trang phục nào.

- Hãy tính tiền chiếc này.

Đúng lúc đó, Tae-hong đột nhiên đứng dậy. Giờ nghĩ lại, với chiều cao mà lẽ ra cô phải nhón gót lên vẫn còn khó khăn lắm mới với tới, nhưng khi thử quần áo, chân cô không cần phải nhấc lên khỏi mặt đất.

Trong trường hợp đó, có nghĩa là anh ta cố tình điều chỉnh cho phù hợp với chiều cao của cô. Sau khi thanh toán xong, Tae-hong đi về phòng thay đồ. Vì sự việc diễn ra quá nhanh nên Hae-jin có chút bối rối.

Quả bóng kia cũng biết ga lăng ư. Ôi, rốt cuộc đâu mới là bản chất thật của anh ta.

Sự bối rối biến mất ngay khi anh nhìn thấy Tae-hong đứng đó trong chiếc áo mình đã chọn. Chiếc quần ôm sát không cần chỉnh sửa và chiếc áo sơ mi hơi rộng đã tôn lên ngoại hình của anh ấy.

Đúng là cây sào quần áo mà.

Cô thầm khen trong lòng. Cùng lúc, khuôn mặt Tae-hong cũng tràn ngập sự hài lòng khi nhìn mình trong gương. Ánh mắt hai người lại chạm nhau trong gương.

- Có vẻ trợ lý Jeong còn hài lòng hơn cả tôi nhỉ?

Hae-jin vội vàng hạ ánh mắt xuống như thể bị bắt quả tang. Sau đó, cô cảm thấy như mình có thể nghe thấy tiếng cười của Tae-hong.

- Cô chọn được lắm. Nghe cô nói có mắt nhìn tốt. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.

Đó là lời khen đầu tiên cô nhận được. Chốc lát, cô băn khoăn không biết có nên xếp việc này vào công việc hay không. Đương nhiên, đây cũng là niềm vui đầu tiên.

- Trợ lý Jeong này.

Khi giọng nói đó gọi tên cô, cô tự hỏi không biết anh ta lại nhờ lựa chọn thêm món đồ gì, cô thể hiện ra vẻ đầy mong chờ.

- Tôi lại có một câu hỏi.

Giày da và các phụ kiện khác lọt vào mắt xanh của cô, nhưng Tae-hong, quả bóng bầu dục với một khóe miệng nhếch lên, lại không di chuyển về phía mà Hae-jin mong muốn.

- Cô từng làm việc ở cửa hàng thời trang ư?

Trong đầu cô như văng vẳng câu anh ta đã từng nói. "Thật đáng ngờ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play