Thật kỳ lạ khi tình hình lại được giải quyết dễ dàng như vậy, cô bất giác nhìn vào khoảng không vô định một lúc.

- À, hẳn cô đang thấy lạ khi mọi chuyện lại diễn ra theo đúng kế hoạch nhỉ?

Tae-hong ngay lập tức nắm bắt được suy nghĩ của Hae-jin như thể đi guốc trong bụng cô và rút lại bàn tay vừa chìa ra.

- Đúng rồi, mọi chuyện diễn ra dễ dàng quá thì sẽ chẳng vui chút nào. Không phải vậy sao?

Cảm giác như anh ta đang đem cô ra trêu đùa, như thể cô thực sự là một con rối di chuyển trong tay anh ta.

Không biết anh ta cầm sang vào lúc nào, nhưng anh ta dùng điện thoại di động trên tay gọi cho ai đó, chuyển sang chế độ loa ngoài và ném nó lên bàn.

Tất nhiên, mắt cô hướng về tên người nhận cuộc gọi hiển thị trên màn hình điện thoại di động.

Chủ tịch, rõ ràng nó ghi là Chủ tịch. Người duy nhất được Tae-hong gọi là chủ tịch chỉ có Moon Jun-tae.

Trong khi vẻ mặt bối rối của cô chưa thể bình tĩnh lại thì Jun-tae đã trả lời điện thoại. Giọng của Tae-hong vang vọng trong văn phòng.

- Cuộc phỏng vấn với hậu vệ mà ngài gửi đến đã kết thúc.

Điều ngạc nhiên là nhân vật chính đứng ngay trước mặt nhưng Tae-hong lại hành động như thể không có ai ở đó. Cô bất giác thở cũng không dám thở, cô phải giả vờ như không có ở đó.

- Ừ, sẽ hữu ích đấy.

Tôi cắn môi dưới. Tôi có cảm giác như đang nhìn thấu khuôn mặt thật sự của Jun-tae ẩn sau nụ cười hiền từ. Đó là khoảnh khắc cô bị biến thành một thứ hàng hóa có thể tiêu hao được. Ông ấy đang nói rằng bây giờ cô vẫn còn giá trị sử dụng, vẫn còn hữu ích.

- Điều đó, từ bây giờ, tôi sẽ là người quyết định.

Người kia không nói gì. Thật vô cùng khô khan để coi đây là cuộc trò chuyện giữa hai cha con. Sự im lặng khó chịu khiến anh đứng thẳng dậy, nhưng ánh mắt của Tae-hong vẫn không rời Hae-jin.

- Nếu không dùng được, tôi sẽ cho nghỉ không thương tiếc.

Anh đây là đang tuyên chiến với ai? Với Jun-tae là người đưa ra vế hữu ích, hay với cô, người phải chứng minh rằng mình hữu ích? Cùng lúc đó, trái tim Hae-jin đập mạnh.

Cô phải khiến những định kiến về ô dù thay đổi, cũng phải kèm cặp người được giao cho ra hồn. Cô phải thuyết phục anh ta một cách hoàn hảo rằng cô là người anh ta cần.

Cô nuốt nước miếng khan.

Cuộc gọi qua loa ngoài bị ngắt kết nối và anh ta ngay lập tức kết nối điện thoại liên lạc nội bộ.

- Hãy tập hợp cuộc họp Phòng Kế hoạch chiến lược sau năm phút nữa.

- Vâng, thưa Trưởng phòng.

Giọng một người phụ nữ phát ra từ điện thoại nội bộ. Cô có cảm giác người này có gì đó khác lạ với bầu không khí chung ở đây.

Tae-hong gác máy, cô vẫn không thể đọc được ánh mắt anh. Tae-hong lịch sự liếc nhìn quần áo của Hae-jin. Hae-jin không thấy khóe miệng anh đang mấp máy.

- Hãy bắt đầu công việc ngay thôi.

Khi nghe từ 'công việc', một cảm giác căng thẳng sâu sắc hiện lên trong mắt Hae-jin. Đúng năm phút sau, Tae-hong mở cửa văn phòng. Hae-jin nhanh chóng đứng dậy và đi theo anh.

Khi quay đầu lại, Tae-hong mỉm cười khi nhìn thấy Hae-jin đang đứng sát phía sau mình.

- Trông cô ra dáng tân binh đấy, hào hứng quá nhỉ?

Kết cục là được ăn cả ngã về không, đây không còn là ván chơi thử nữa mà cô đã vào trận chiến thực sự.

Cô bắt kịp tốc độ di chuyển với Tae-hong và duy trì một khoảng cách nhất định.

Tae-hong mở cửa bước vào phòng họp. Có khoảng 5 người đang ngồi trong phòng họp. Cả năm đôi mắt đều tập trung vào Hae-jin đang bước vào cùng Tae-hong.

Đó là những ánh mắt rất đỗi quen thuộc với Hae-jin, ánh mắt đầy tò mò và cảnh giác. Nhưng lần này thì khác, dù nó quen thuộc nhưng cô không bao giờ được phép xem nhẹ.

Trưởng phòng Tae-hong nhìn cô một cái đã gọi cô là Ô Dù, những người này chắn hẳn cũng vậy.

Nếu không muốn cần câu cơm bị bẻ gãy, cô tốt nhất là không nên đem lòng đố kỵ ở đây. Tiếp theo đó cô phải mang theo lòng hân hoan. Tất cả những gì cô đang nghĩ là phải đem những người ở đây từng người từng người đưa về phe cô.

Cô được gọi là Ô dù, nhưng cô phải để cho người ta thấy cô không chỉ có chiếc ô, thì mới có thể hạ cánh an toàn.

Tae-hong ngồi lên chiếc ghế quen thuộc của mình. Sau đó Hae-jin đứng bên cạnh Tae-hong. Hae-jin đưa cả hai tay về phía trước và lặng lẽ ngọ nguậy các ngón tay.

- Tôi xin lỗi vì triệu tập cuộc họp nằm ngoài kế hoạch.

Hae-jin quay đầu về phía Tae-hong khi anh ta nói xin lỗi.

Anh ta cũng biết nói xin lỗi sao?

Cô nghĩ đó là một từ không hợp với anh ta, nhưng từ đó lại tuôn ra hết sức tự nhiên khiến Hae-jin chợt đứng hình. Tae-hong tiếp tục nói.

- Lý do tôi triệu tập cuộc họp này, là vì có một trợ lý mới đã gia nhập Phòng Kế hoạch chiến lược 1.

Khi nhắc đến 'trợ lý mới', năm nhân viên liếc nhìn nhau. Trên thực tế, chức vụ trợ lý trong phòng này không khác gì em út.

Tối qua Hae-jin đã tự mình tra thông tin về công ty. Đặc biệt, cô cũng xác nhận trên trang tuyển dụng rằng gần đây không có tin tuyển dụng nào được đăng.

Hóa ra Phòng hoạch định chiến lược của Tập đoàn Yeon-chang nổi tiếng với việc không tuyển nhân viên. Toàn bộ nhân viên ở đây đều do Tae-hong đích thân chiêu mộ. Vì lẽ đó, đã lâu lắm rồi mới có nhân viên mới đến.

Các thành viên vừa liếc nhìn nhau lại chuyển ánh mắt sang dán chặt vào Hae-jin. Tae-hong biết sự chú ý của các thành viên lại một lần nữa tập trung vào Hae-jin nên quay lại nhìn cô.

- Cô Jeong Hae-jin, cô đã chuẩn bị phần giới thiệu bản thân chưa?

Giới thiệu bản thân ư. Hae-jin có kỹ năng viết xuất sắc cùng khả năng ăn nói lưu loát. Trong một tuần, cô đã chuẩn bị nhiều thứ khác nhau. Những kỷ niệm từ việc viết bài giới thiệu bản thân, cho đến chuẩn bị phỏng vấn khi cô nộp vào Si-on lũ lượt ùa về.

- Tôi có.

Đôi mắt của các nhân viên sáng lên trước câu trả lời táo bạo và tự tin, Tae-hong thì nhíu mày.

Mặc dù cô đứng bên cạnh anh nhưng cô có thể thấy được biểu cảm của anh ta mỗi lúc một cứng ngắc lại.

Hẳn họ thấy cô sẽ chẳng có gì ngoài ô dù nhưng cô tuyệt đối không có ý định cắt đứt cần câu cơm của mình.

- Tốt, vậy mời cô.

Tae-hong dịch ghế ra xa nhất có thể, ra điều để xem cô sẽ thể hiện được gì. Sau đó anh ta hoàn toàn quay người về phía Hae-jin. Hae-jin cảm thấy áp lực trước cái nhìn gần sát của Tae-hong. Vì thế cô quay người về hướng ngược lại.

Cô chạm mắt với từng người một, treo một nụ cười xã giao trên môi và cúi đầu chào.

Bây giờ mới chính thức bắt đầu.

- Xin chào. Tôi là Jeong Hae-jin.

Ngay cả những nhân viên đang cúi đầu cũng không thể không ngước lên nhìn Hae-jin vì cách nói chuyện gãy gọn, khác hẳn với vẻ ngoài ngây thơ và nhẹ nhàng của cô.

Hae-jin không tránh những ánh mắt đang hướng về phía mình. Đúng hơn là cô đối mắt với từng người từng người một.

- Rất vinh dự cho tôi khi được gia nhập Tập đoàn Yeon-chang.

Mình không yêu công ty đâu, nhưng hãy khởi động động cơ bằng mong muốn kiếm sống khẩn thiết của mình nào.

- Mọi người có thể hiểu nhầm vì tôi có ô dù, nhưng tôi sẽ không phủ nhận điều đó.

Cảm giác như bị đổ một gáo nước lạnh chứ gì, nhưng tiếng Hàn mà, phải nghe đến hết mới hiểu được.

- Nhưng tôi sẽ ở bên cạnh làm việc chăm chỉ để hỗ trợ để mọi người không có những suy nghĩ như ô dù thì không làm được việc, có cũng như không, chỉ tốn tiền lương.

Ngoài ra, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho vị Trưởng phòng không biết sẽ bay đi đâu này.

- Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm mất mặt Trưởng phòng, không trở thành nhân vật phải diện trong Phòng Kế hoạch chiến lược 1 của tập đoàn Yeon-chang.

Cô cúi đầu thật sâu và dừng lại một lúc. Cô chờ đợi phản ứng của họ.

Một lúc sau, tiếng cười của Tae-hong vang lên trên đầu cô. Tiếng cười đó trở thành chất xúc tác, mọi người trong phòng họp bắt đầu lần lượt vỗ tay và cười ngượng nghịu.

Hae-jin ngước mắt lên và duỗi thẳng lưng để xem tình hình thế nào. Cô đã có một khởi đầu tốt đẹp ư? Cô nhìn khuôn mặt của Tae-hong và những nhân viên khác với lòng đầy lo lắng và mong chờ.

- Tôi rất thích phần giới thiệu của cô.

Khi tiếng cười lắng xuống, Tae-hong duỗi thẳng chân và bắt chéo lần nữa.

Cô có lầm không khi cảm thấy dường như sự giễu cợt trong ánh mắt anh ta vừa biến mất.

- Tuy không hoành tráng, nhưng tôi hài lòng về thái độ tự tin của cô.

Tay Tae-hong vuốt cằm. Các nhân viên khác lần lượt nhìn Tae-hong và Hae-jin, vẫn mỉm cười.

- Chiếc Ô của cô Jeong Hae-jin sẽ rất thích nếu ông ấy được nghe đấy.

Có một cảm giác cảnh cáo sâu sắc.

- Tôi nghĩ Phòng Kế hoạch chiến lược có bầu không khí tự do nhất trong Tập đoàn Yeon-chang.

Mình giới thiệu có cứng nhắc quá chăng?

Hae-jin hơi nghiêng đầu trước cụm bầu không khí tự do. Ánh mắt của Tae-hong, vốn đang hướng về Hae-jin, quay lại phía các nhân viên.

- Tôi biết mọi người đều vất vả dưới sự dẫn dắt của Trưởng phòng.

Lần này, các nhân viên trông khá hoang mang. Khóe miệng Tae-hong hơi nhếch lên, như thể anh đang đáp lại những biểu cảm của nhân viên.

Hae-jin cũng cẩn thận nhìn những thành viên ở trước mặt. Họ dường như đều trưng ra những phản ứng rất rõ ràng trước những lời nói nhỏ nhặt của Tae-hong.

Trong khi có những người tỏ ra kích động rõ ràng, thì cũng có những người thể hiện nét mặt nghiêm túc đến mức không thể đọc được cảm xúc trên khuôn mặt họ.

Suy cho cùng thì họ cũng chỉ là những người làm công ăn lương như cô nên cô thấy đồng bệnh tương liên. Hae-jin tự lúc nào cũng gật đầu như thể đồng lòng với họ.

- Lý do cô Jeong Hae-jin gia nhập vào Phòng Kế hoạch chiến lược là để đảm nhiệm chuyên trách mật thiết về tôi.

Tưởng chừng có em út vào nhóm thì sẽ phần nào chia sẻ công việc, nào ngờ lại phụ trách Trường phòng ư. Các thành viên trong nhóm không giấu được cảm xúc bất ngờ trước những sự thật mới được tiết lộ.

Hae-jin, người vẫn đang đứng cạnh Tae-hong, cũng có thể nhìn thấy nét mặt của Phòng Kế hoạch chiến lược 1 thay đổi từng giây. Những cảm xúc đa dạng với thích, không thích, đáng tiếc.

Đương nhiên là cũng đáng để bất ngờ chứ, thử nghĩ mà xem, khi mà bạn vừa chắc mẩm có người mới vào để sai việc thì bạn biết được họ lại là người chuyên trách quản lý của bạn.

Đôi mắt của mọi người đảo điên cuồng như thể họ đã trải qua nhiều tình huống bất ngờ từ sáng đến giờ.

- Vị trí ngồi, hãy bố trí ngay trước cửa vào văn phòng tôi.

Nhưng cô tỉnh lại ngay lập tức. Cô định đồng bệnh tương liên với ai chứ.

Tự nhiên, một bức vẽ hiện ra trong đầu cô. À, chuyện là khi đi vào cô đã quét mắt nhìn qua một lượt văn phòng.

Hử? Như thế không đúng. Trước đó cô thấy nhiều bàn trống mà.

Cô phụ trách anh ta đi nữa, nhưng cô cũng không có ý định cả vị trí ngồi cũng phải gần anh ta mà.

Hơn nữa, anh ta nói mật thiết là không đúng. Cô chỉ phụ trách, là phụ trách đó.

Trong lòng cô có rất nhiều điều đang muốn tuôn ra, nhưng hôm nay là ngày đầu đi làm.

Hae-jin giữ vẻ mặt dịu dàng và hạ ánh mắt xuống, cố gắng che giấu biểu cảm của mình một cách kín đáo nhất có thể.

Cô sợ nếu nhìn thẳng vào mắt Tae-hong lúc này, cảm giác như anh sẽ ngay lập tức yêu cầu sắp xếp một bàn làm việc ngay trong văn phòng của anh ấy.

Vào lúc cuộc họp chuẩn bị kết thúc, một thành viên trong nhóm giơ tay. Sự chú ý tập trung về phía người đó. Cô cũng không dấu nổi sự tò mò ẩn nấp sau sự đề phòng.

- Cụ thể thì phụ trách mật thiết là làm công việc gì?

Đây là giọng nói cô đã được nghe qua điện thoại nội bộ. Nghĩ lại mới thấy, ngoại trừ Hae-jin, chỉ có duy nhất một người phụ nữ trong Phòng Kế hoạch chiến lược 1.

Hae-jin cũng đang thắc mắc không biết cô phải phụ trách mật thiết đến mức nào. Trong khoảng khắc, cô suy nghĩ không biết có nên mời cô gái đã thay cô đặt câu hỏi này một cốc cà phê hay không.

- Đó chính là việc đồng hành trong mọi hoạt động của tôi.

Tae-hong nhấn mạnh vào cụm mọi hoạt động.

- Nếu cần thiết, từ đầu giờ làm đến khi tan làm, từ giờ làm thêm đến ngày cuối tuần.

Oh. My. Gosh.

Điều này có đúng không?

Dựa trên Luật Lao động và Việc làm, cô không thể nhặt nhạnh lại những từ ngữ đang lởn vởn trong đầu mình.

Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết khi lịch trình cụ thể xuất hiện. Điều này là không đúng, cô muốn giãy thoát ra khỏi đây, nhưng nơi đây lại là nơi kiếm cơm của cô.

Tae-hong không ngừng xác định phạm vi.

- À à, còn một điều quan trọng nữa.

Ngón tay của Tae-hong gõ nhẹ trên mặt bàn phòng họp.

- Bao gồm cả những chuyến công tác, từ trong nước đến nước ngoài.

Hae-jin dồn hết sức vào đôi môi chỉ trực há hốc ra.

Jeong Hae-jin à, mày tuyệt đối không được tỏ ra hoảng hốt.

Rốt cục, Hậu vệ đã trở thành Thư ký tháp tùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play